Chương 113: Thí luyện cổ quái
Chương 113: Thí luyện cổ quáiChương 113: Thí luyện cổ quái
Đảo mắt nửa canh giờ trôi qua, đã đến thời điểm bắt đầu.
Nhân sĩ khắp nơi cũng đã đến trong sơn môn đông đủ, khoảng chừng mấy ngàn người, đứng đầy chân núi Long Ẩn tự.
Thần sắc trên mặt đám người Phương Tử Ngư theo thời gian trôi qua mà dần dần trở nên ngưng trọng, lại không chỉ bởi vì Quảng Lâm Quỷ đột nhiên xuất hiện, mà còn bởi vì mắt thấy thời gian thi đấu Chấp Kiếm nhân sắp tới gần, mà Từ Hàn vẫn không thấy tung tích.
Giờ phút này bọn họ không còn tâm tư đùa giỡn nữa, đồng loạt vểnh mặt nhìn ngoài cửa núi, nơi đó chật ních người đến xem náo nhiệt, nhưng lại không thấy bóng dáng Từ Hàn.
Có câu là oan gia đường hẹp.
Đoàn người trông mong nhìn qua, lại không thấy được Từ Hàn sau khi chia tay ngày đó đã không còn tin tức gì nữa, mà nhìn thấy ba người Lữ Hậu Đức xuyên qua đám người đi vào trong sơn môn này.
Lúc trước Tạ Mẫn Ngự sai khiến Chu Tước Thần điểu đụng vào Hoành Hoàng Thành gây ra ồn ào huyên náo, vì thế nhân sĩ giang hồ khắp nơi không thiếu người đứng ra dùng ngòi bút làm vũ khí, nhưng theo Xích Tiêu môn âm thầm thao túng, lời nói như vậy đã dần dần bị dẹp yên, chỉ nói đó là do lực lượng song phương dưới chiến đấu kịch liệt mất cân bằng gây ra, mà không chỉ là Ngụy tiên sinh ra tay toàn lực ngăn cản, Tạ Mẫn Ngự ở trên cao cũng cực lực khống chế Chu Tước Thần điểu của mình, lúc này mới bình phục trận họa loạn này.
Cách nói như vậy đương nhiên có rất nhiều sơ hở, nhưng người nhìn thấy rõ ràng thu chỗ tốt, hoặc là không muốn đắc tội Xích Tiêu môn hiện giờ vẫn thế lớn, cho nên cũng chỉ im lặng, ngậm miệng không nói đối với việc này. Mà người nhìn không rõ, dưới lời nói của người có tâm khống chế, rất nhanh liền phụ họa cách nói như vậy.
Chuyện trên đời này đại khái là như thế, ngươi luôn cho rằng mình biết rất nhiều, hiểu rất nhiều, lại không biết, tất cả những gì mà ngươi biết, đều là thứ mà người nắm quyền muốn ngươi biết, ngươi cho rằng đúng, cũng chỉ là người nắm quyền muốn để ngươi cho rằng là đúng.
Sinh ra đã sống trong một thế giới như vậy, cho dù thỉnh thoảng có lúc sinh ra nghi ngờ, nhưng sẽ được dập tắt trong nháy mắt dưới làn sóng của tất cả mọi người.
Đây vừa là bất hạnh vừa là may mắn.
Cho nên cũng chính vì thế, khi ba người Lữ Hậu Đức cất bước đi vào trong sơn môn này, đại đa số mọi người ở đây vẫn cực kỳ lễ phép đưa tới ánh mắt thiện ý với ba người.
Bất kể trong lòng có nhiều bất mãn ra sao đối với Xích Tiêu môn, cho dù không muốn thân cận, ít nhất cũng không nên đắc tội.
Đạo lý bo bo giữ mình trong giang hồ cũng tốt, trên triều đình cũng được, chung quy là phương pháp tốt nhất cũng là đơn giản nhất.
"Hả? Sao không thấy tiểu tử kia, chẳng lẽ là bị dọa vỡ gan, không dám tới đây?" Đám người Phương Tử Ngư nhìn thấy đám người Lữ Hậu Đức đến, mà đối phương cũng chú ý tới sự tồn tại của bọn họ.
Cũng không biết Lữ Hậu Đức vẫn ôm sát tâm thật lớn đối với Từ Hàn vì suýt chém giết chưởng giáo của y ngày trước, y cực kỳ tự cho là đúng đổ lỗi chuyện không may mà Xích Tiêu môn gặp phải mấy ngày nay cho Từ Hàn, giờ phút này gặp đối phương, đương nhiên không tránh khỏi muốn giễu cợt một phen. Đám người Phương Tử Ngư không muốn gây loạn, quay đầu không để ý tới.
"Tiểu tiện nhân." Nhưng Hồ Mạn Nhi bên cạnh Lữ Hậu Đức lại có địch ý lớn hơn với Tuyết Ninh, ả hung tợn nhìn thiếu nữ kia một cái, trong miệng nhẹ giọng mắng.
Lời khẽ nói như vậy cũng không thể gạt được lỗ tai Yến Trảm, nam nhân này nhướng mày, làm sao có thể để cho người trong lòng mình chịu người khác khi phụ, đang muốn động thân tiến lên, nhưng nữ tử bên cạnh lại đưa tay giữ chặt, mang theo ánh mắt cầu khẩn nhìn Yến Trảm. Cuối cùng gã không lay chuyển được đối phương, chỉ đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồ Mạn Nhi, cuối cùng vẫn kìm được chưa ra tay.
Đợi đến khi ba người vênh váo tự đắc này đi xa, Sở Cừu Ly thần sắc cổ quái nhìn bóng lưng ba người rời đi, không để ý miệng lưỡi chút nào liền hỏi: "Tuyết Ninh, sao sư nương ngươi lại hận ngươi như vậy? Tựa như bị cướp đi nam nhân trong lòng mình."
Đây vốn là lời nói đùa, tuy rằng có chút đê tiện, nhưng Sở Cừu Ly xưa nay là loại tính tình như vậy.
Thế nhưng trong nháy mắt lời này vừa ra, y lại thấy sắc mặt Tuyết Ninh biến đổi, Yến Trảm ở một bên thân sắc cổ quái.
Hán tử trung niên trong lòng lộp bộp một cái, thầm nghĩ chẳng lẽ là mình nói trúng rồi?
Y lập tức thu một tiếng, im lặng xuống, không dám tiếp tục dây dưa ở đề tài xấu hổ này nữa. ...
Thời gian tiếp tục trôi đi.
Từ Hàn vẫn không thấy bóng dáng như cũ, mà các vị đại nhân vật xem lễ ở đại hội Chấp Kiếm nhân lần này cũng bắt đầu có mặt, trong đó đương nhiên không thể thiếu người tổ chức hơn mười lần Long Môn hội, vị Lý Mạt Đỉnh trộm gà không thành mất nắm gạo kia cũng ở trong đó, thế nhưng nhìn vẻ mặt cười mà trong lòng không cười kia, có lẽ tâm tình không phải quá tốt. Về phần đại đa số người khác, đám người Phương Tử Ngư đều không gọi ra tên, cũng không có tâm tư quan tâm.
Những người này đến đương nhiên báo hiệu đại hội Chấp Kiếm nhân đã đến thời điểm mở màn.
Đám người dần dần an tĩnh lại, sau tầm một trăm hơi thở trôi qua, hơn mười người mặc trường sam màu trắng, tay áo thêu dây vàng hoặc bạc hoặc hồng lúc đó hùng hổ đột nhiên xuất hiện từ bậc thang thẳng lên trên ngọn núi, chậm rãi đi tới trước mặt mọi người.
Đám người vốn im lặng khi đó một chút tiếng xì xào bàn tán cuối cùng cũng theo đó tiêu tán, trên sân trong nháy mắt trở nên im ắng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Không cần nhiều lời, đám người tới này đương nhiên chính là Chấp Kiếm nhân của Chấp Kiếm các.
Bọn họ mặc dù mặc áo bào trắng giống nhau, nhưng vật thêu ở cổ tay áo đã hiện rõ thân phận khác biệt của những người này.
Mà người cầm đầu lại là một vị nữ tử diện mạo đẫy đà nhìn qua hơn ba mươi tuổi, cổ tay áo của nàng thêu bảy đường kim tuyến, phải biết rằng riêng ba màu của Chấp Kiếm nhân cũng có phẩm cấp của mình, mà số lượng kim tuyến liền đại biểu cho cao thấp trong đó, cho dù là các chủ Chấp Kiếm các Tiêu Nhiêm, tay áo cũng không quá chín đường kim tuyến, bởi vậy có thể thấy được địa vị của nữ tử này ở trong Chấp Kiếm các cao đến mức nào.
Nàng dường như cũng là người nổi danh giang hồ Đại Hạ này, nàng vừa mới đến, những đại nhân vật xem lễ ở đây đều đồng loạt chủ động hành lễ với nàng, nữ tử mặc dù cũng đều lần lượt đáp lễ, nhưng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, dường như cũng không quá để những danh túc giang hồ hoặc là vương công quý tộc này vào mắt, duy chỉ có lễ ngộ có thừa đối với một vị ăn mặc như Nho sinh trong đó. Mà sau khi làm xong những thứ này, nữ nhân liền quay đầu nhìn về phía những người nhìn như tham dự đại hội đang chờ đợi, sắc mặt nữ nhân nghiêm lại, lúc đó liền cao giọng nói: "Tại hạ Nam Cung Tĩnh! Nhận được chư vị nâng đỡ, tham dự đại hội Chấp Kiếm nhân lần này..."
Thanh âm của nữ nhân không dịu dàng uyển chuyển giống với nữ tử bình thường, mang theo một chút trầm thấp đặc biệt của nam nhi, nhưng cũng không có vẻ quái dị hoặc chói tai, ngược lại có một cỗ mị lực kỳ dị nói không nên lời.
Nàng đứng trên bậc thang, dốc lòng giải thích cho mọi người một ít chi tiết vê đại hội Chấp Kiếm nhân, bất kể dung mạo hay là thanh âm, nghe một nữ nhân như vậy nói chuyện đại khái coi như là một chuyện rất hưởng thụ.
Nhưng đoàn người Yến Trảm lại không có một chút hứng thú nào.
Từ Hàn vẫn không xuất hiện, bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trong mắt vừa lo lắng vừa âu sầu.
"Chẳng lẽ tiểu Hàn thật sự buông tha? Hay là gặp phải bất trắc gì rồi?" Suy nghĩ như vậy không thể tránh khỏi hiện lên trong đầu mọi người, nhưng giờ phút này bọn họ lại không biết làm như thế nào mới tốt.
Mà ngay lúc bọn họ nghĩ đến những chuyện này, vị Nam Cung Tĩnh kia cuối cùng nói xong, trên mặt nữ nhân này khi đó bỗng nhiên hiện ra một tia ý cười cổ quái, nàng nhìn mọi người một cái, nói: "Như vậy hiện tại, vòng tỷ thí đầu tiên liền bắt đầu đi."
Lời này vừa dứt, mọi người đều sửng sốt, đại đa số người ở đây đương nhiên sớm đã ma quyền xoa chưởng đối với đại hội lần này, nhưng hiện tại dù sao vẫn còn ở chân núi, không có lôi đài, cũng không có an bài cụ thể, bọn họ quả thực không rõ, tỷ thí này đến tột cùng nên tiến hành như thế nào.
Bởi vậy ánh mắt bọn họ nhìn về phía Nam Cung Tĩnh giờ phút này đều không ngoại lệ tràn ngập các loại nghi hoặc.
Ý cười cổ quái trên mặt Nam Cung Tĩnh lại nông đậm thêm một phần, nàng vỗ vỗ bàn tay, đội ngũ Chấp Kiếm nhân trước cửa núi lúc đó lui về phía hai bên, lưu lại cho mọi người một con đường rộng tâm năm người đứng.
Mà thanh âm của Nam Cung Tĩnh đúng lúc đó cũng vang lên: "Vòng tỷ thí đầu tiên này rất đơn giản."
"Leo núi."