Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 502 - Chương 114: Hắn Đến Rồi

Chương 114: Hắn đến rồi Chương 114: Hắn đến rồiChương 114: Hắn đến rồi

"Leo núi?" Nam Cung Tĩnh vừa nói ra lời này, trên mặt mọi người nghi hoặc càng sâu, đương nhiên cũng không thiếu vẻ cổ quái.

Long Ẩn sơn chỉ cao không quá tám trăm trượng, người bình thường có lẽ cân một hai canh giờ mới có thể leo lên ngọn núi, nhưng đối với những tu sĩ ở đây ít nhất đều là Thiên Thú cảnh trở lên mà nói, khoảng cách tám trăm trượng tuy rằng không thể nói là trong nháy mắt, nhưng cũng không tốn bao nhiêu công phu, tỷ thí như vậy trong suy nghĩ của bọn họ cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.

Nhưng Nam Cung Tĩnh lại không có cảm giác gì đối với việc này, nàng vẫn cười ha hả như cũ nhìn mọi người tràn đầy nghi hoặc, cho đến khi rối loạn bởi vì lời nói của nàng mà nổi lên dân dần bình ổn, nữ tử này mới nói lần nữa: "Đồng chấp đi trước."

Đoàn người mặc dù trong lòng tràn đây nghi hoặc, nhưng khoảng chừng gần tám trăm người hạng Đồng chấp kia lúc đó vẫn đồng loạt đi lên bậc thang, nhưng bọn họ cũng không cất bước, mà chần chờ nhìn Nam Cung Tĩnh.

Theo bọn họ thấy mọi chuyện chắc chắn không có khả năng đơn giản như vậy, chỉ sợ còn có quy tắc gì đó, bởi vậy cũng không dám tùy tiện đi tới.

Phương Tử Ngư đương nhiên cũng ở trong đó, nhưng nàng lại không có tâm trạng quan tâm việc này, mà thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, muốn tìm được tung tích của Từ Hàn, nhưng kết quả lại làm cho nàng thất vọng, Từ Hàn vẫn không xuất hiện ở chỗ này.

"Chư vị còn chờ gì nữa?" Nam Cung Tĩnh nhìn mọi người không cất bước tiến lên phía trước cười hỏi,Là đang lo lắng đồng bạn của mình sao? Không sao đâu, chỉ cần các ngươi có thể lên tới đỉnh núi, sẽ có người đến đón đồng bạn của các ngươi."

Nói đến đây, Nam Cung Tĩnh ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại nói: "Các ngươi chỉ có bốn canh giờ."

Đại khái là nhìn ra Nam Cung Tĩnh sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức gì, hoặc là ngửi ra hương vị dị thường từ trong thời gian bốn canh giờ này, những người dự thi kia sau khi hơi chần chờ vẫn cất bước tiến lên.

Mà Phương Tử Ngư cũng quay đầu nhìn đám người Sở Cừu Ly một cái thật sâu, cuối cùng không thể không cất bước rời đi.

Hơn tám trăm người mặc dù nhìn qua chậm rãi, nhưng theo mọi người sử dụng các loại thân thông chạy đi, rất nhanh liền biến mất trước mắt mọi người dưới chân núi.

Không khí trên sân không biết vì sao mà trở nên có chút nặng nề, chuyện trên đời này đại khái là như thế, càng không biết, càng thần bí liền càng làm cho người ta e ngại không thôi.

Đương nhiên nặng nề như vậy chỉ nhằm vào đại đa số mọi người ở đây, mà một đám cường giả Đại Diễn cảnh kia thì vẻ mặt cực kỳ thong dong.

Đại Diễn cảnh đã là cảnh giới dưới Tiên nhân, tu vi cực hạn mà người bình thường có thể đạt tới, đối với bọn họ xem ra bất kể khảo nghiệm của Chấp Kiếm các cất giấu các loại bí ẩn như thế nào, ở trước mặt lực lượng tuyệt đối thì cũng không đáng nhắc tới.

Cho nên lúc này, đám người Lữ Hậu Đức cũng có chút nhàn nhã đi tới trước mặt đám người Yến Trảm, vẻ mặt đầy ý cười chế nhạo nhìn đối phương, đùa cợt nói: "Như thế nào, thật sự bị lão phu nói nặng, tiểu tử kia không dám tới?"

"Ừm, ngược lại có chút tự biết." Lữ Hậu Đức đương nhiên là vô cùng thoải mái nói ra, ba vết sẹo dữ tợn trên mặt cũng theo ý cười thoải mái của y, mà run rẩy từ trên xuống dưới. Xảy ra chuyện như vậy, cho dù sau đó tông môn mình ra mặt tu bổ quan hệ với Chấp Kiếm các, nhưng muốn lần thứ hai lấy được Chấp Kiếm lệnh hiển nhiên cũng không có khả năng. Mà nếu đám người Từ Hàn trở thành Chấp Kiếm nhân, từ ý nghĩa nào đó mà nói bọn họ sẽ không còn cơ hội ra tay với hắn nữa. Dù sao trong Chấp Kiếm các kiêng kị nhất chính là nội chiến giữa Chấp Kiếm nhân.

Mà nếu Từ Hàn buông tha cơ hội lần này, như vậy đám người Lữ Hậu Đức chỉ cần thông qua đại hội lần này, muốn tìm bọn họ gây phiền toái cũng không phải là việc khó.

Nghĩ tới đây, vẻ tốt sắc trên mặt vị trưởng lão Xích Tiêu môn này càng sâu.

Nhưng lúc này đây, không có Phương Tử Ngư ở bên cạnh khuyên can, hơn nữa Sở Cừu Ly cùng Yến Trảm đều là hạng người tính tình nóng nảy, hai đại hán này liếc nhau, xắn tay áo lên muốn mắng.

Nhưng đúng lúc này, bậc thang lên núi truyên đến một tiếng kinh hô.

Mọi người đồng loạt ngửa đầu nhìn lại, mà Sở Cừu Ly cùng Yến Trảm cũng bị tiếng kinh hô này hấp dẫn đi lực chú ý.

Chỉ theo thanh âm nhìn lại, chỗ tiếng kia truyên đến cũng không có bóng người nào, ngược lại trên bậc thang bên cạnh Nam Cung Tĩnh chợt sáng lên một đạo Thần quang, thân ảnh của một vị nam tử liền hiện lên trong vòng sáng, gã dường như là bị truyền tống đến nơi này, ngã ngồi trên bậc thang, thân hình chật vật, còn mang theo thương thế không nhỏ.

Trong đám người rất nhanh có người liền nhận ra người này, lại là một người dự thi Đồng chấp.

Lúc người nọ xuất hiện, trong đám người liền có một vị nữ tử bước nhanh tiến lên, lo lắng đỡ lấy đối phương, muốn cùng đồng bạn đến đây.

"Các hạ vất vả rồi, tuy rằng thất bại, nhưng sau này sẽ có người đưa thuốc trị thương tới, mời trở về đi." Nam Cung Tĩnh dường như sớm có dự liệu đối với cảnh tượng như vậy, nàng nói như thế, liền vươn tay mời nam tử kia rời đi.

Nam nhân kia vẻ mặt còn sợ hãi hơi chắp tay với Nam Cung Tĩnh, lúc này mới được đồng bạn dìu rời đi.

Nhìn một màn này sắc mặt mọi người đồng loạt biến đổi, tuy rằng ngay từ đầu đã dự liệu được con đường lên núi này tất nhiên cất giấu bí ẩn kỳ quặc, nhưng thấy bộ dáng nam nhân như vậy, mọi người vẫn không khỏi âm thầm giật mình.

Mà cảm xúc như vậy mới vừa mới lan tràn ra, mặt đất bên cạnh Nam Cung Tĩnh lại có một trận hào quang lóe lên, lại có mấy vị dự thi Đông chấp xuất hiện trong đó, hiển nhiên đều giống như người trước, bị đào thải xuống.

Cảnh tượng như vậy làm cho mọi người càng thêm trầm mặc, vẻ mặt đều có chút khẩn trương, cho dù các vị cường giả Đại Diễn cảnh lúc trước thâm tưởng phần thắng đang nắm trong tay sắc mặt cũng đồng loạt trâm xuống, nhíu mày.

Thời gian đảo mắt đã qua nửa canh giờ, khoảng thời gian quy định bốn canh giờ do Nam Cung Tĩnh lập ra đã trôi qua một phần tám, trong lúc đó đã có người trên bảng Đồng chấp thông qua vòng sáng xuất hiện trước mắt mọi người, nửa canh giờ trôi qua, tám trăm Đồng chấp đã có hơn một trăm người bị đào thải.

Bầu không khí ở chân núi càng lúc càng ngưng trọng.

Lúc này, sắc mặt vị Nam Cung Tĩnh đứng trên bậc thang kia đột nhiên biến đổi, nàng cúi đầu đảo qua ánh mắt mọi người dưới đây, cuối cùng rơi vào một chỗ nào đó, sau đó nàng cất bước đi đến trong đám người. Xuất phát từ kính sợ đối với nàng, đám người tự giác tránh ra, mà đáy lòng lại âm thầm suy đoán đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì. Chỉ thấy vị Chấp Kiếm nhân tay áo có bảy đường kim tuyến này đi thẳng đến trước mặt một vị nữ tử, dừng bước của mình.

Thiếu nữ kia không quá mười bốn mười lăm tuổi, bộ dáng xinh đẹp, nhưng Nam Cung Tĩnh đến lại làm cho nàng có chút sợ hãi, sắc mặt nàng biến đổi, tiến lên một bước hỏi: "Có phải tiểu hòa thượng xảy ra chuyện không may hay không?”

Chứng kiến thảm trạng của những người xuất hiện trong màn sáng kia, thiếu nữ lo lắng như vậy cũng không thể nói là gió thổi vào lỗ hổng.

Sắc mặt những người bên cạnh cũng hơi biến đổi, thí luyện của Chấp Kiếm các mặc dù không phải là cuộc đấu sinh tử, nhưng xưa nay nổi danh hung hiểm, mỗi lần khó tránh khỏi xuất hiện một ít thương vong, mà mọi người trước khi tham dự cũng sớm lập ra sinh tử trạng đối với việc này, hiện tại thấy Nam Cung Tĩnh vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt bọn họ nhìn về phía cô bé kia lập tức trở nên thương hại.

Nhưng ngay khi mọi người chờ Nam Cung Tĩnh tuyên bố tin dữ kia, nữ nhân vào lúc đó lại lắc đầu.

Vẻ mặt nàng cổ quái nhìn chằm chằm vào thiếu nữ kia một hồi lâu, mới nói.

"Hắn đến rồi, ngươi có thể lên núi."
Bình Luận (0)
Comment