Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 509 - Chương 121: Tính Toán Của Từ Hàn

Chương 121: Tính toán của Từ Hàn Chương 121: Tính toán của Từ HànChương 121: Tính toán của Từ Hàn

Đối với Sở Cừu Ly cùng Tuyết Ninh xem ra, trận đại hội này, Từ Hàn thân ở khu Đồng chấp đương nhiên là mười phần chắc chín, dù sao tu vi của hắn tuy rằng ở Thiên Thú cảnh, nhưng chiến lực thực sự thì ngay cả Ly Trần cảnh cũng khó có thể địch lại. Trừ phi gặp phải Quảng Lâm Quỷ, nếu không toàn bộ khu Đồng chấp chỉ sợ cũng không có ai là đối thủ của Từ Hàn, đồng thời với tâm tính của hắn, muốn tránh được Quảng Lâm Quỷ cũng không phải là việc khó.

Bởi vậy hai người ở lúc bắt đầu trận đấu đều đặt ánh mắt rơi vào trên người Yến Trảm đang ở khu Kim chấp.

Gã cần phải đối mặt không chỉ là người tranh đoạt Kim chấp, mà còn cần đề phòng ba người Lữ Hậu Đức âm thầm lừa gạt. Bất kể nhìn thế nào, tình cảnh của Yến Trảm đều nguy hiểm hơn so với Từ Hàn cùng Phương Tử Ngư.

Trên thực tế bọn họ lo lắng cũng có chút dư thừa.

Chấp Kiếm các vẽ ra mười sáu khu vực cho Kim chấp, điều này liền mang ý nghĩa, nhiều nhất sẽ có ba mươi hai người thăng cấp đến vòng chung kết cuối cùng, mà thông qua vòng thí luyện đầu tiên, người dự thi còn lại của Kim chấp đã không tới bốn mươi người. Cho nên đối với người dự thi Kim chấp mà nói, chuyện trọng yếu nhất của vòng này cũng không phải là tranh đoạt quyền thăng cấp vòng tiếp theo, mà là tìm kiếm một đối thủ thích hợp của mình.

Yến Trảm dù sao xuất thân Ma Thiên môn, cũng là một trong ba môn, tu vi có thể coi là tâm trung hoặc cao trong rất nhiều cường giả Đại Diễn cảnh, đối thủ như vậy, không có Chu Tước Ngũ Viêm trận gia trì, đám người Lữ Hậu Đức cũng không dám tự tin có phần thắng mười phần, so với đối phó Yến Trảm, bọn họ càng rõ ràng lựa chọn một vị đối thủ thích hợp mới là nhiệm vụ trọng yếu nhất, bởi vậy đại chiến trong tưởng tượng của Sở Cừu Ly cùng Tuyết Ninh vẫn chưa bộc phát. Yến Trảm cũng rất nhanh đứng vững gót chân, về phần vòng đại chiến cuối cùng có thể thủ thắng hay không, liền phải xem đối thủ của gã đến tột cùng như thế nào.

Mà nếu bên phía Yến Trảm dần dần lắng xuống, Sở Cừu Ly cùng Tuyết Ninh lại đặt ánh mắt vào lôi đài nơi Từ Hàn cùng Phương Tử Ngư ở.

Nhưng bọn họ lại phát hiện Từ Hàn cùng Phương Tử Ngư mặc dù chung quanh cũng không có địch nhân cướp đoạt vị trí, nhưng hai người lại ở cùng một khu vực.

"Bọn họ đang làm gì vậy? Chẳng lẽ còn muốn đồng môn tương tàn hay sao?" Sở Cừu Ly là một người nóng nảy, thấy tình hình như vậy liền cất giọng lớn tiếng la hét.

Tuyết Ninh cũng nhíu mày, thế nhưng tâm tư của nàng tinh tế hơn rất nhiều so với hán tử trung niên này, hơi suy tư liền hiểu rõ mấu chốt của mọi chuyện.

"Sở đại ca đừng quên Từ công tử chính là người đứng đầu Đồng chấp bảng, hắn còn có một lần đặc quyền, có thể tự mình lựa chọn đối thủ." Thiếu nữ vào thời điểm đó thì thầm.

Có lẽ là do đáy lòng có lo âu, Tuyết Ninh nói đến mức này, đại hán vẫn không rõ nguyên nhân như cũ, nghiêng đầu truy vấn: "Hả? Ý ngươi là sao?"

Tuyết Ninh có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhẫn nại phân tích cho hán tử trung niên nghe: "Tu vi của Phương cô nương mặc dù không kém, nhưng Chấp Kiếm nhân này không tránh khỏi người có tàng long ngọa hổ, nếu để cho nàng tự mình đi lựa chọn đối thủ, vạn nhất gặp được người lòng dạ thâm sâu như vậy. Không chừng sẽ chiết kích trâm sa." "Cho nên Từ công tử cùng Phương cô nương ở cùng một chỗ, trước tiên bảo trụ danh ngạch thăng cấp, đợi đến khi vòng tỷ thí cuối cùng bắt đầu, Từ công tử lại sử dụng đặc quyên, lựa chọn một đôi người dự thi yếu hơn, cùng so chiêu với đối thủ, như vậy tỷ lệ thắng của Phương cô nương có thể tăng lên rất nhiều."

Tuyết Ninh nói những lời này cực kỳ tỉ mỉ, Sở Cừu Ly nghe xong trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ.

Y liên tục gật đầu, trong miệng khen ngợi: "Vẫn là Tuyết Ninh muội tử thông minh, đầu gỗ như ta đây nghĩ không ra, nghĩ không ra."

Tuyết Ninh cười nhạt một tiếng, chỉ nói: "Sở đại ca quá khen.'...

Thời gian một khắc mà Chấp Kiếm các quy định rất nhanh liên kết thúc, chiến đấu của Kim chấp cũng dân dần đi đến hồi kết, mà chiến đấu giữa Đồng chấp cùng Ngân chấp với tỷ lệ đào thải vượt quá một nửa lại càng ngày càng kịch liệt.

Không có người chiếm cứ vị trí muốn chiếm, hơn ba người trong khu vực muốn đuổi kẻ dư thừa ra ngoài, chuyện liên quan đến tiên đồ của mình, không có bất kỳ người nào hiện tại còn có tâm tư lưu thủ, từng đạo sát chiêu gào thét hướng về lẫn nhau, ngươi tới ta lui, đánh thật náo nhiệt. Thậm chí có người bức bách, thấy ở trong đám người không lấy được ưu thế, xoay người liền giết về phía Từ Hàn.

Nhưng vốn không cần Từ Hàn ra tay, Phương đại tiểu thư đã dịch người về phía trước một bước, một đạo kiếm chiêu sắc bén rời khỏi tay, trực tiếp bức lui đám người còn ôm may mắn trong lòng, tuyệt đối không dám đánh chủ ý với hai người Từ Hàn nữa.

Rất nhanh, Nam Cung Tĩnh liền xuất hiện lần nữa, tuyên bố trận đấu chấm dứt.

Trong đám người đương nhiên không tránh khỏi còn có chút kẻ không cam lòng, muốn tiếp tục tranh đoạt, nhưng phàm là người làm ra hành động như vậy, rất nhanh sẽ nghênh đón Chấp Kiếm nhân phía sau Nam Cung Tĩnh giết tới, chế phục.

Dưới sự trấn áp mạnh mẽ như vậy, mọi người cuối cùng không dám đắc tội với Chấp Kiếm các này, đồng loạt dừng động tác trên tay.

Sau đó là người phụ trách ghi chép tiến lên ghi nhớ thân phận người thăng cấp thành công, đồng thời đánh dấu đối thủ của mình, Từ Hàn cùng Phương Tử Ngư rất là phối hợp, trong lúc đó Từ Hàn còn nhìn thoáng qua tiểu hòa thượng cách đó không xa, lại thấy gã vẫn đơn độc đứng tại chỗ, cho dù là ở thời điểm cạnh tranh kịch liệt như vậy, cũng không có ai dám đánh chủ ý với gã.

Dưới cách làm việc hiệu quả của đông đảo Chấp Kiếm nhân, rất nhanh tin tức thăng cấp cùng tỷ đấu liền đăng ký hoàn thành.

Bất kể người thăng cấp thành công, hay là kẻ thất bại, mọi người đều đồng loạt trở lại dưới lôi đài.

Mà Nam Cung Tĩnh vào lúc đó cũng tuyên bố kết quả cuối cùng.

Tám mươi mốt đôi danh ngạch ở Đồng chấp, cuối cùng tổng cộng có bảy mươi ba đôi thăng cấp thành công, còn có Quảng Lâm Quỷ luân không(không gặp đối thủ), nếu không có ngoài ý muốn, có thể trực tiếp thăng cấp thành Chấp Kiếm nhân.

Ngân chấp có ba mươi sáu đôi danh ngạch, tổng cộng có hai mươi bốn đôi thăng cấp thành công, còn có bảy người Y Kỳ Văn, Kha Viễn luân không.

Mười sáu đôi danh ngạch Kim chấp, mười bốn đôi thăng cấp thành công, Lữ Hậu Đức luân không.

Tỷ thí của tam sắc Chấp Kiếm nhân cuối cùng đều không gom đủ đối số mà Chấp Kiếm các sắp đặt, đây thực tế cũng là tình cảnh rất bình thường, dù sao đến cuối cùng mọi người liều mạng đánh nhau, khó tránh khỏi có song phương giằng co không dứt, thế cho nên khu vực quy định vượt qua số lượng hai người, ngược lại bị đào thải hết, cho nên tình huống như vậy phát sinh ngược lại là bình thường.

Mà điều làm cho Từ Hàn âm thầm kinh hãi chính là, trong trận quyết đấu Ngân chấp bảng lại có bảy người luân không, hắn ngược lại trong lúc chờ đợi tỷ thí bắt đâu nghe Sở Cừu Ly nói qua mấy người này, dường như đều là hắc mã bởi vì đại hội Chấp Kiếm nhân mà bỗng nhiên xuất hiện, bản lĩnh rất cao, có thể nói là kinh diễm mọi người, nhưng bỗng nhiên xuất hiện số lượng nhân vật chưa bao giờ hành tẩu trên giang hồ lúc trước như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.

Ngoài ra Từ Hàn cũng có chút kỳ quái đối việc Lữ Hậu Đức luân không.

Phải biết rằng tham gia tuyển cử Kim chấp gần như đều là cường giả Đại Diễn cảnh, Từ Hàn nhiều lần giao thủ cùng Lữ Hậu Đức, vẫn chưa cảm thấy y mạnh hơn chỗ nào so với cường giả Đại Diễn Cảnh bình thường, nhưng y lại chiếm được kỳ ngộ như vậy, quả thực ngoài dự liệu của hắn.

Nghĩ tới đây, Từ Hàn không khỏi ghé mắt nhìn lão giả kia một cái, mà đối phương dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn, khi đó quay đầu lộ ra một ý cười dữ tợn.

"Tiểu Hàn, ngươi cũng thật là tính toán al" Đúng lúc này, đám người Sở Cừu Ly bỗng nhiên đi tới, hán tử trung niên xưa nay tùy tiện vỗ vai Từ Hàn, liền cười ha hả nói.

"Cái gì?" Từ Hàn ngược lại vẫn chưa hiểu được ý của nam nhân, có chút khó hiểu nhìn về phía đối phương.

Vì thế hán tử trung niên này liền thuật lại không sót chút nào những câu nghe được từ chỗ Tuyết Ninh, cuối cùng còn không quên võ vỗ ngực, tự khoe khoang: "Cũng may Sở mỗ tâm tư nhanh nhẹn, nếu là người bình thường, có thể đoán không ra tâm tư lệch lạc của tiểu tử ngươi."

Làm bộ như vậy chọc cho Tuyết Ninh ở phía sau che mặt cười khẽ một hồi, Từ Hàn cũng bất đắc dĩ nhún nhún vai, không để ý tới nam nhân hay đùa bỡn này nữa.

Nhưng Sở Cừu Ly lại không cam lòng, y bước nhanh đuổi kịp Từ Hàn, hỏi: "Tiểu Hàn, có phải bị Sở mỗ nhìn thấu tâm tư hay không, mất hứng a?”

"Ai, chuyện này có gì to tát chứ, Sở mỗ xưa nay thông tuệ, ngươi không biết, năm đó có bao nhiêu tiểu cô nương bị tài hoa cơ trí của Sở mỗ mê hoặc, quỳ gối trước người ta. Khụ khụ... quỳ gối dưới thanh sam của ta..."

"Được rồi! Được rồi! Được rồi! Sở đại ca lợi hại nhất, được chứ?"

"Đây cũng là điều đương nhiên, ta nói cho ngươi biết, năm đó..."

Đám người Phương Tử Ngư phía sau liếc nhau, đồng loạt nở nụ cười.

Từ Hàn vắng mặt mấy ngày nay, Sở Cừu Ly mặc dù bề ngoài không có dị trạng, nhưng mọi người lại nhìn ra được đại hán lo lắng đối với hắn, giờ phút này Từ Hàn trở về, Sở Cừu Ly cũng khôi phục tính tình lời nói như trước kia.

Cảm giác như vậy làm cho Phương Tử Ngư không hiểu sao cảm thấy vui mừng, nàng nhìn bóng lưng hai người, nghe lời lải nhải quen thuộc bên tai, cảm giác giống như trở về ngày vô ưu vô lự trong Linh Lung các vậy.

Cho nên nụ cười trên khóe miệng của thiếu nữ vào thời điểm đó càng trở nên rực rỡ, giống như cảnh mùa xuân trên mặt đất, tựa như là bầu trời đây sao.
Bình Luận (0)
Comment