Chương 122: Đinh đang rung động
Chương 122: Đinh đang rung độngChương 122: Đinh đang rung động
"Các chủ, chúng ta sẽ không cho bọn họ ăn chút gì sao??" Thanh niên tuấn mỹ nhìn đám người xa xa chờ vòng thí luyện cuối cùng bắt đầu, lại quay đầu nhìn về phía nam nhân ngôi ở trên ghế há miệng ăn vịt quay béo ngậy, thật cẩn thận hỏi.
Nam nhân ăn đến miệng đầy dầu mỡ tiếp tục tiến hành chiến đấu sinh tử với vịt quay trong tay, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Ăn cái gì mà ăn, tiền ăn trong các chúng ta vốn sắp bị đào rỗng, có một nửa trong những người này đều sẽ bị đào thải, cũng không phải người trong các chúng ta, dựa vào cái gì cho bọn họ ăn?”
Thanh niên tuấn mỹ nghe vậy chỉ biết câm lặng, đáy lòng lại âm thầm nghĩ: Ngân khố trong các chúng ta đương nhiên không nhiều, dù sao một nửa đã bị cái miệng của ngươi nuốt hết. Mà đặc biệt đáng chú ý là ăn ở đây cũng không phải thân hồn nát thần tính gì đó, mà chính là ý ở bên ngoài mặt.
"Hơn nữa, đã là người tu hành, không ăn một bữa hai bữa có gì to tát? Ăn nhiều dễ dàng tăng cân, tăng cân đi ra ngoài ảnh hưởng nhiều đến hình tượng cùng uy nghiêm của Chấp Kiếm các ta ở Đại Hạ?" Nam nhân hăng say ăn uống kia tiếp tục nói.
Thanh niên tuấn mỹ đỡ trán thở dài, gã quả thực không thể tưởng tượng được nói ảnh hưởng đến hình tượng Chấp Kiếm các, còn có ai có thể lợi hại hơn vị Các chủ điện hạ đầu to tai to trước mắt này.
Nhưng ý nghĩ như vậy chỉ tồn tại trong đầu thanh niên, gã cũng không dám nói ra miệng.
"Tiểu Trác a, ngươi chính là quá đàn bà một chút, ngươi học nhiều hơn tỷ tỷ ngươi, ngươi xem Nam Cung Tĩnh đã bảy đường thêu vàng, ngươi lại nhìn ngươi? Chỉ áo bào thêu ba đường bạc."
"Lúc trước cha mẹ ngươi giao tỷ đệ các ngươi cho ta... Nam nhân đầu to tai to kia bắt đầu lải nhải, Nam Cung Trác đã nghe không biết bao nhiêu lần loại lời nói như vậy, trong lòng đoán được cũng sẽ không hề sai một chữ, nhưng hết lần này tới lần khác gã lại không dám ngỗ nghịch nam nhân này, chỉ có thể cười khổ gật đầu đồng ý.
Lúc này, nam nhân kia mới nói được một nửa liên đột nhiên dừng lại.
Nam Cung Trác ngẩn người, quay đầu nhìn về phía đối phương, âm thầm nghi hoặc là chuyện gì khiến vị Các chủ đại nhân này dừng lại việc "giáo huấn không biết mệt" mà xưa nay y thích nhất.
Đã thấy Các chủ đại nhân của mình đang ngơ ngác nhìn vịt quay chỉ còn lại xương cốt trong tay, ngẩn người.
Cơ bắp trên mặt Nam Cung Trác lúc đó hơi co giật một chút, đây đã là con vịt quay thứ bảy nam nhân này ăn, trước sau y chỉ dùng nửa canh giờ, hơn nữa nhìn bộ dáng còn chưa thỏa mãn của đối phương, nghĩ đến còn muốn lại thêm hai ba phần nữa.
Nam Cung Trác không thể không cẩn thận nhắc nhở: "Các chủ, những thứ này đều là chuẩn bị cho các huynh đệ vất vả một ngày, nếu ngài ăn hất...
Gã cũng không biết Các chủ hôm nay đến tột cùng chịu phải kích thích gì, ngay từ đầu nói những lời không giải thích được, đã tức giận muốn rời đi, nhưng đi được nửa đường lại nói trên đường thí luyện có một tên còn cổ quái hơn so với tiểu hòa thượng lúc trước, lại giết trở về, còn tự mình đi xem một chuyến.
Sau khi trở về liền liên tục gây khó dễ với đám vịt quay, Nam Cung Trác rất rõ ràng, vị Các chủ đại nhân này nổi giận liền thích ăn, càng tức giận ăn càng nhiều. Bởi vì thường xuyên tức giận, cho nên ăn mới đến mức này...
Thế nhưng gã cảm thấy không thể để cho vị Các chủ đại nhân này ăn tiếp như vậy, nói nhỏ, ăn quá mập không tốt đối với thân thể, nói lớn, sau khi tỷ tỷ nhà mình trở về nếu phát hiện bữa khuya mà nàng dặn dò đều vào trong bụng Các chủ đại nhân này, không tránh khỏi lại nổi giận...
Mà từ ý nghĩa nào đó mà nói, lửa giận của Nam Cung Tĩnh còn đáng sợ hơn so với Tiêu Nhiêm rất nhiều.
"Sao vậy? Ngươi cũng chê ta mập à?" Tiêu Nhiêm trợn tròn mắt hỏi.
"Vâng..." Nam Cung Trác biến sắc, thật cẩn thận thăm dò lần nữa: "Cũng?"
Tiêu Nhiêm sửng sốt, thần sắc trên mặt chậm lại, lập tức giận tím mặt vỗ bàn trước người nói: "Sao vòng cuối cùng còn không bắt đầu, muốn bổn các chủ nhàm chán chết hay sao? Nhanh thúc giục đi!"
"Không phải ngươi nói để cho bọn họ nghỉ ngơi nửa canh giờ sao?"
Nam Cung Trác oán thâm trong lòng, nhưng cũng không nói toạc ra lời như vậy, gã cũng không dám đi vạch trần sai sót của Các chủ đại nhân, vì thế liên mặt đầy bụi đất đi vê phía bãi đất trống cách đó không Xa...
Trải qua đại chiến trước đó, sắc trời cũng đã tối.
Sở Cừu Ly ngồi trên bãi đất trống chờ đợi vòng thi đấu cuối cùng bắt đầu, sờ sờ cái bụng đang kêu ùng ục của mình, trong miệng bất mãn lẩm bẩm nói: "Ngươi nói xem Chấp Kiếm các này cũng quá hẹp hòi, không cho ăn cơm trưa thì thôi, ngay cả cơm chiều cũng không có nổi một vốc, ta đoán chừng sau này các ngươi làm việc ở chỗ này, tiền lương tháng sẽ ít đến đáng thương."
Từ Hàn nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu, mặc dù chuyện không sắp xếp bữa tối này quả thực có chút bất cận nhân tình, nhưng có thể lấy tiền lương tháng ít nhiêu để cân nhắc thân phận Chấp Kiếm nhân này, trên đời chỉ sợ cũng có mỗi một nhà Sở Cừu Ly mà thôi.
Đoàn người cũng có chút bất đắc dĩ đối với tính cách của Sở Cừu Ly, chỉ đồng loạt cười mà không nói.
"Chỉ biết tiền tiền, ta nghe nói trước khi đến Đại Hạ, tiểu Hàn đã cho ngươi mấy ngàn lượng bạc, đều bị ngươi đánh bạc thua sạch, ngươi còn không biết xấu hổ muốn tiền." Nhưng Phương đại tiểu thư lại là một nhân vật không cho phép trong mắt tồn tại hạt cát, lập tức đùa cợt nói.
Chuyện này có thể coi là quá khứ đen tối hiếm hoi mà Sở đại hiệp tung hoành giang hồ mấy chục năm qua qua, sắc mặt đại hán biến đổi, lập tức muốn gân cổ cãi lại.
Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa truyên đến một trận tiếng bước chân, lại là một nhóm Chấp Kiếm nhân của Nam Cung Tĩnh bỗng nhiên đến.
Bọn họ khi đó xếp hàng trước mặt mọi người, Nam Cung Tĩnh tư thế oai hùng hiên ngang dùng ánh mắt đảo qua mọi người ở đây, cuối cùng nói: "Chư vị hôm nay vất vả rồi, vòng so đấu cuối cùng lập tức bắt đầu."
"Người thắng từ hôm nay trở đi chính là Chấp Kiếm nhân của Chấp Kiếm các chúng ta!"
Khoảng cách thời gian nửa canh giờ nghỉ ngơi mà Nam Cung Tĩnh hứa hẹn cho mọi người thi đấu thăng cấp chấm dứt mới qua một nửa, lúc này nàng bỗng nhiên tuyên bố tỷ thí bắt đầu, mọi người ở đây ít nhiều có chút kinh ngạc, hơn nữa những người đã từng trải qua một chút thương thế trong tỷ đấu lúc trước, sắp đặt như vậy đối với bọn họ mà nói càng thêm bất lợi.
Mà chuyện này lại liên quan đến tiền đồ của bọn họ, đương nhiên sẽ có người đưa ra dị nghị.
Dị nghị như vậy rất nhanh liền biến thành bất mãn, bắt đầu khuếch tán trong đám người.
Vì thế ý cười trên mặt Nam Cung Tĩnh dần dần tản đi, nàng khi đó mạnh mẽ dậm chân, một đạo Chân nguyên từ trong cơ thể nàng nổ bắn ra, giống như sóng biển lấy nàng làm trung tâm xông về phía mọi người xung quanh, mà trong miệng lại phát ra một tiếng hừ lạnh.
Nam Cung Tĩnh niên kỷ không quá ba mươi tuổi, mà trong nháy mắt bộc phát ra lực lượng này lại làm cho mọi người trong sân bao gồm cả cường giả Đại Diễn cảnh đồng loạt biến sắc, cực kỳ khiếp đảm với khí thế đáng sợ trong cơ thể nữ tử này.
"Nơi này là Chấp Kiếm các, đương nhiên phải có quy củ riêng. Nếu chư vị thuận theo quy củ này, vậy có thể lưu lại tiến hành đại hội đến cuối cùng, mà nếu có dị nghị, Chấp Kiếm các ta cũng tuyệt đối không cưỡng cầu."
Thanh âm của Nam Cung Tĩnh cũng không lớn, nhưng khí thế chắc chắn bên trong ngữ điệu hiển nhiên đã biểu lộ ra lập trường một cách rõ nét.
Mọi người hiểu rõ điểm này mặc dù trong lòng vẫn bất mãn, nhưng dù sao người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cũng đồng loạt đè bất mãn như vậy xuống, trâm mặc không nói.
Nam Cung Tĩnh lần thứ hai quét qua mọi người ở đây một lần nữa, sau khi xác định không ai lên tiếng phản đối, trên mặt nữ tử này cũng lập tức hiện ra ý cười: "Xem ra chư vị đều nguyện ý lưu lại, vậy nếu không có dị nghị, chúng ta bắt đầu vòng thi đấu cuối cùng..."
"Ta có!" Nhưng nàng còn chưa nói hết lời, trong đám người lại chợt vang lên một thanh âm trong trẻo.
Nam Cung Tĩnh sửng sốt, mọi người xung quanh cũng giật nảy mình, bọn họ đều rất kinh ngạc, kinh ngạc trước tình huống Nam Cung Tĩnh đã nói rõ ràng như vậy, đến tột cùng là ai còn dám vào lúc này nổi loạn.
Mọi người ôm tâm tính như vậy khi đó đều theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một vị thiếu niên lưng đeo trường kiếm cánh tay phải quấn lấy vải trắng đang giơ cao cánh tay của mình lên cao, dường như sợ mọi người không cách nào nhìn thấy, hắn còn cố ý lắc lắc cánh tay, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Đại đa số người ở đây đều biết thiếu niên này.
Hắn tên là Từ Hàn. Một thiếu niên làm cho mặt mũi Lý vương phủ quét đất, để cho Xích Tiêu môn không công trở về.
Nam Cung Tĩnh cũng biết Từ Hàn, lông mày của nàng khi đó nhíu lại, nàng cũng không thích một cái gai như vậy, nghĩ nếu Từ Hàn này thật sự không biết tốt xấu như thế, hôm nay nàng nhất định phải lấy thiếu niên này giết gà dọa khỉ, để mọi người hiểu được, Chấp Kiếm các cũng không phải là tôn tại mà người nào cũng có thể chọc được.
Cho nên sắc mặt nàng nghiêm lại nhìn chằm chằm Từ Hàn, lúc đó hỏi: "Chuyện gì?"
Thiếu niên dường như không chú ý tới ánh mắt cổ quái của mọi người, cùng với sắc mặt âm trầm chỉ thoáng qua một hơi thở của Nam Cung Tĩnh, trên mặt hắn khi đó thậm chí còn mang theo một tia ý cười nhàn nhạt.
Hắn cười ha hả bước ra, chiếc chuông buộc trên tay phải theo bước chân của hắn mà đinh đang rung động, truyền rõ ràng vào trong tai mỗi người ở trong quảng trường bỗng nhiên im lặng này.
Cách đó không xa, đám người Lữ Hậu Đức nheo mắt lại, bọn họ cũng không biết Từ Hàn muốn làm cái gì, nhưng hành vi như vậy của hắn hiển nhiên đã đắc tội vị đại nhân vật của Chấp Kiếm các này.
Bọn họ vui mừng khi thấy điều đó.
Lúc này Từ Hàn rốt cục đi tới trước mặt Nam Cung Tĩnh, hắn cười tủm tỉm nhìn nữ nhân trước mắt, hỏi: "Tại hạ có một vấn đề."