Chương 123: Giết hắn
Chương 123: Giết hắnChương 123: Giết hắn
"Vấn đề gì?" Nam Cung Tĩnh nhíu mày càng sâu, có lẽ là quan niệm tiên định làm chủ, làm cho nàng cảm thấy thái độ của Từ Hàn lúc này có chút hời hợt.
"Nếu là tỷ đấu đao thật thương thật, cái gọi là đao kiếm không có mắt, nếu như ảnh hưởng đến tính mạng thì xử lý như thế nào?" Trên mặt Từ Hàn vẫn tràn đầy ý cười như cũ, chỉ là vấn đề hỏi ra lại làm cho trong lòng mọi người ở đây không hiểu sao lại rùng mình.
Vấn đề này hiển nhiên vượt ngoài dự liệu của Nam Cung Tĩnh, nàng có chút không biết thiếu niên này đến tột cùng muốn làm cái gì, nhưng sau khi hơi chân chờ, nàng vẫn thành thật đáp lại: "Thi đấu Chấp Kiếm nhân cũng không phải tử đấu trên giang hồ, chú ý điểm đến là thôi, nhưng nếu song phương đều không chịu nhận thua, vì thế thật sự xảy ra chút chuyện không vui, bất kể sinh tử, cá nhân cũng tốt, tông môn sau lưng cũng không được sẽ không truy cứu, nếu không chính là không để Chấp Kiếm các vào mắt."
Từ Hàn nghe được lời này hài lòng gật đầu, hắn như có điều ngộ ra nói: "Nói cách khác, trước khi một phương nhận thua, nếu phát sinh bất cứ chuyện gì đều là hợp lý, có đúng không?”
"Đương nhiên." Nam Cung Tĩnh tiếp tục đáp lại, lập tức liền có chút không kiên nhẫn hỏi "Điều ngươi muốn hỏi chính là việc này?"
Chỉ là đối mặt với thái độ rõ ràng trở nên không vui của Nam Cung Tĩnh, Từ Hàn vẫn vẻ mặt thảnh thơi như cũ, hắn lắc đầu, nói: 'Không phải."
"Ngươi!" Trên mặt Nam Cung Tĩnh lập tức hiện ra một tia tức giận, nàng cảm thấy đối phương đang cố ý đùa giỡn mình.
Mà ngay khi nàng muốn lên tiếng giận dữ, giọng nói của Từ Hàn lại vang lên lần nữa.
"Ta muốn đổi một đối thủ khác."
"Hả?" Nam Cung Tĩnh lại sửng sốt, nhưng lúc này đây nàng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, mặc dù đáy lòng bất mãn với việc Từ Hàn cố làm ra thần thần bí bí, nhưng thân là người đứng đầu bảng Đồng chấp, Từ Hàn quả thật có được quyền lợi như vậy. Nàng không thể không nhẫn nại, trầm giọng nói: "Ngươi muốn chọn ai?"
Vì thế Từ Hàn quay đầu nhìn về phía mọi người phía sau, ánh mắt của hắn đảo qua trên người bọn họ, dường như là đang tìm kiếm một đối thủ thích hợp.
Mà những người thân là Đồng chấp thì đồng loạt theo bản năng cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Từ Hàn, trong lòng bọn họ, đối phương đích thật là một đối thủ đáng sợ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn đối địch với hắn.
Rất nhanh ánh mắt Từ Hàn đảo qua trên người bọn họ, nhưng thiếu niên lại không có lựa chọn, hắn tiếp tục nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua trận doanh Đồng chấp cùng Ngân chấp, rơi vào trong Kim chấp.
Tay hắn trong một khắc đó đột nhiên nâng lên, chiếc chuông trên cổ tay bởi vì động tác như vậy mà vang lên đinh đang.
Hắn vươn tay ra, chỉ về phía một bóng người trong trận doanh Kim chấp, thần sắc bình tĩnh, ngữ điệu lại vô cùng chắc chắn nói: "Ta muốn đánh với hắn"...
Tâm tình Lữ Hậu Đức rất tốt.
Vòng thí luyện đầu tiên của Chấp Kiếm các tuy rằng cổ quái, nhưng bằng vào kinh nghiệm nhiều năm qua của mình, sau khi làm rõ một ít sự kiện, y vẫn thông qua thí luyện thành công, mà Hồ Mạn Nhi cùng Hình Trấn cũng lần lượt thông qua thí luyện này.
Ba người một đường vượt quan trảm tướng, đi tới bước cuối cùng, đối thủ của Hồ Mạn Nhi cùng Hình Trấn đều không tính là quá khó giải quyết, ít nhất bọn họ đều có hơn bảy thành phần thắng, mà Lữ Hậu Đức lại lấy thân phận luân không có thể trực tiếp tiến vào Chấp Kiếm các.
Tuy rằng Từ Hàn xuất hiện làm cho y có chút không vui, nhưng chỉ từ kết quả như vậy mà xem, chí ít ở bên phía tông môn, ba người bọn họ xem như hoàn thành nhiệm vụ mà tông môn hạ xuống. Sau đó bọn họ còn có thể đạt được cơ hội đi tới Trấn Ma tháp, điều này liền có chỗ tốt thật lớn đối với bản thân bọn họ, thậm chí có thể thúc đẩy bọn họ đâm thủng một tâng ngăn cách cuối cùng giữa Đại Diễn cảnh và Tiên nhân, đăng lâm cảnh giới vô thượng kia.
Vừa nghĩ đến những chuyện này, Lữ Hậu Đức liên cảm thấy rất thoải mái.
Ngay sau đó là Nam Cung Tĩnh tuyên bố vòng thi đấu cuối cùng bắt đầu, mà Từ Hàn là cái gai trong mắt y lại ngu ngốc chống lại vị đại nhân vật Chấp Kiếm các này. Tình cảnh như vậy đương nhiên khiến Lữ Hậu Đức vui mừng còn không hết, y vốn đã chuẩn bị tinh thân xem Từ Hàn không biết sống chết bị Nam Cung Tĩnh giáo huấn, nhưng ai ngờ thiếu niên này lại ở trước mặt mọi người, chỉ mặt đặt tên muốn khiêu chiến y.
Đúng vậy, đối thủ mà Từ Hàn chọn chính là Lữ Hậu Đức.
Một vị đứng đầu ở Đồng chấp bảng khiêu chiến một vị đứng đầu Kim chấp bảng, một tên tiểu bối Thiên Thú cảnh khiêu chiến một vị cao thủ đã ở Đại Diễn cảnh nhiều năm.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra bất kể ở trong các kỳ đại hội Chấp Kiếm nhân hay là trên giang hồ Đại Hạ.
Lữ Hậu Đức không ngờ sẽ có một tiết mục như vậy, Nam Cung Tĩnh cũng hoàn toàn không dự liệu được, mọi người xung quanh lại càng là như thế, thậm chí ngay cả đám người Phương Tử Ngư sau khi nghe rõ lời này của Từ Hàn cũng đều sửng sốt, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ. Sau đó tiếng nghị luận, tiếng kinh hô thi nhau vang lên, vừa có cảm thán Từ Hàn nghé con không sợ hổ, cũng có hạng người đùa cợt hắn không biết sống chết, nhưng bất kể bọn họ đứng lập trường như thế nào, đáy lòng lại không hề có chút coi trọng đối với lần khiêu chiến này của Từ hàn.
Bởi vì bất kể bên ngoài đồn thổi đối với chiến lực cùng thiên phú của Từ Hàn thần kỳ như thế nào, nhưng dù sao hắn cũng mới chỉ là một tu sĩ Thiên Thú cảnh, có thể vượt qua một cảnh đánh bại Lý Định Hiền đã là kinh thế hãi tục, nếu ngay cả cường giả Đại Diễn cảnh thành danh đã lâu như Lữ Hậu Đức mà hắn cũng có thể đánh bại, chỉ sợ chuyện như vậy cũng chỉ có thể dùng thiên phương dạ đàm để hình dung. Ít nhất là trong lịch sử được biết đến, không một ai làm thành công chuyện này.
Mà ngay khi mọi người nghị luận sôi nổi, Từ Hàn thân là người khởi xướng trận rối loạn này lại không có chút tự giác nào, hắn nhìn chằm chằm Nam Cung Tĩnh sau một lúc lâu cũng không đáp lại mình, nhíu nhíu mày, truy hỏi: 'Không thể sao?"
Nam Cung Tĩnh nghe nói lời này rốt cục phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt cổ quái nhìn Từ Hàn, lại nhìn vị Lữ Hậu Đức sắc mặt xanh mét kia, có chút chân chờ hiếm thấy nói: "Đại hội Chấp Kiếm nhân từ trước đến nay, chưa bao giờ có tiền lệ Đồng chấp khiêu chiến Kim chấp..."
"Nhưng đặc quyền của người đứng đầu bảng không phải là có thể chọn bất kỳ đối thủ nào mình muốn lựa chọn sao? Trong quy củ, các ngươi cũng chưa từng nói người trên các bảng xếp hạng không thể khiêu chiến lẫn nhau, chẳng lẽ quy củ Chấp Kiếm các là có thể thay đổi tùy ý ư?" Từ Hàn bỗng nhiên thay đổi thái độ ấm áp tựa như người vật vô hại lúc trước, con ngươi của hắn nheo lại, trong ngữ điệu cũng có thêm hương vị chất vấn hùng hổ bức người. Nam Cung Tĩnh không thích ngữ khí cùng thái độ của Từ Hàn, nhưng việc này dù sao cũng liên quan đến thể diện của Chấp Kiếm các, nàng không thể không hạ tính tình, cẩn thận xử lý.
"Nhưng Lữ trưởng lão cũng là người đứng đầu bảng Kim chấp, hắn cũng có quyền lựa chọn đối thủ, nếu như hắn..."
Ý nghĩ của Nam Cung Tĩnh không tồi, nếu Lữ Hậu Đức sử dụng đặc quyền của mình, cự tuyệt khiêu chiến với Từ Hàn, như vậy phiền toái trước mắt sẽ có thể giải quyết dễ dàng. Nhưng ý nghĩ như vậy mặc dù tốt, thân là một cường giả Đại Diễn cảnh, nếu là e ngại một vị hậu bối Thiên Thú cảnh khiêu chiến, chuyện như vậy truyền ra ngoài, Lữ Hậu Đức làm sao có thể đứng vững gót chân trên giang hồ?
Cho nên Nam Cung Tĩnh còn chưa nói hết, giọng nói âm trâm của Lữ Hậu Đức lúc đó liền vang lên: "Nếu Từ công tử có ý luận bàn với tại hạ, Lữ mỗ đương nhiên nguyện ý lĩnh giáo."
Nam Cung Tĩnh nghe nói vậy hận không thể cho mình một cái bạt tai thật mạnh tại chỗ, đặt mình vào vị trí của người ta mà suy nghĩ một chút, nếu mình gặp phải tình huống như vậy, chỉ sợ cũng quả quyết không thể cự tuyệt khiêu chiến như vậy trước mặt người trong thiên hạ này.
Vì thế quả bóng bị đá ngược về tay Nam Cung Tĩnh.
Nữ nhân thở dài, lại hung hăng liếc mắt nhìn thiếu niên gây ra phiền toái vì mình này, sau đó nói: "Việc này ta phải thỉnh giáo Các chủ, chư vị chờ một lát, thứ cho Nam Cung khó có thể độc đoán." Dứt lời nữ tử này liền xoay người rời đi.
"Không cần, đồng ý." Nhưng đúng lúc này, một thanh âm thô kệch lại đột nhiên từ xa truyền đến/"Người thắng nâng lên Kim bào, người thua đuổi ra Chấp Kiếm các."
Thanh âm thô kệch kia vô cùng nặng nề, mang theo một cỗ uy thế khiến người ta run rẩy, không cần suy nghĩ nhiều, chủ nhân của thanh âm này chính là Các chủ Chấp Kiếm các - Tiêu Nhiêm.
Mọi người lúc này mới tỉnh ngộ lại, chỉ sợ vị Các chủ điện hạ này vẫn nhìn chăm chú vào nơi đây.
"Tuân mệnh." Nam Cung Tĩnh sau khi hơi sửng sốt cũng phản ứng lại, nàng cung kính bái lạy về phương hướng thanh âm kia truyền đến, xem như tiếp nhận đề nghị của Tiêu Nhiêm. Nhưng dù sao việc này liên quan trọng đại, nàng vẫn nhẫn nại xác nhận với Từ Hàn lần nữa: "Ngươi xác định đổi đối thủ thành trưởng lão Xích Tiêu môn Lữ Hậu Đức? Ngươi chỉ có đánh bại hắn mới có thể đạt được tư cách Chấp Kiếm nhân, nếu như thất bại..."
Tuy rằng không thích tính tình của Từ Hàn, nhưng nàng lại có nghe qua thiên phú của đối phương, bởi vậy mới kiên nhẫn giải thích, hy vọng thiếu niên này có thể hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự tình.
Chỉ là ý tốt của nàng lại không nhận được phản hồi xứng đáng.
Thiếu niên kia ngoài dự liệu của mọi người, lần thứ hai lắc đầu.
Khi đó khóe miệng hắn nhếch lên, ý cười trong mắt cực kỳ sáng lạn, nói.
"Ta sẽ không đánh bại hắn..."
"Ta chỉ cần..."
"Giết hắn!"