Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 512 - Chương 124: Thâm Tình Hậu Nghị

Chương 124: Thâm tình hậu nghị Chương 124: Thâm tình hậu nghịChương 124: Thâm tình hậu nghị

Trong thiên hạ Đại Hạ tông môn như rừng, gân như có địa vị ngang bằng với triều đình.

Trong giang hồ đương nhiên không thiếu thiên tài yêu nghiệt kinh diễm tuyệt luân.

Mà trong hạng người thiên tài giống như kiêu dương, đồng dạng không thiếu người tâm cao khí ngạo, thậm chí kiêu ngạo ương ngạnh.

Mọi người ở đây đã gặp qua rất nhiều, nghe qua càng nhiều chuyện này.

Nhưng cho dù cộng những người này kiêu ngạo ương ngạnh kia một chỗ, chỉ sợ cũng không bằng một phần mười thiếu niên trước mắt này.

Hắn nói bản thân muốn giết một vị cường giả Đại Diễn cảnh, một vị cường giả Đại Diễn cảnh của Xích Tiêu môn.

Trước mặt người trong thiên hạ, trước mặt Chấp Kiếm nhân của Chấp Kiếm các, hắn ngang nhiên nói ra lời như vậy.

Với một loại từ ngữ chắc chắn không thể nghi ngờ, ngữ điệu cường hãn gần như là mệnh lệnh.

Bầu không khí trên sân trong nháy mắt im lặng xuống, thần sắc hoảng sợ hoặc kinh ngạc hiện lên đuôi lông mày mọi người. ...

Xa xa, Tiêu Nhiêm đang ăn con vịt quay thứ tám, nghe thấy lời này.

Nam nhân đầu to tai to sắc mặt lập tức tím tái, sau đó y che ngực mình lại, cố nuốt từng ngụm từng ngụm, ho khan kịch liệt.

Một thanh âm nôn oe khô khốc từ miệng y vang lên, y khom người qua một lúc lâu, sắc mặt mới dần dần khôi phục bình thường.

"Thiếu chút nữa nghẹn chết lão tử!" Sau đó nam nhân còn âm thầm sợ hãi nói, ánh mắt khi đó lại nhìn về phía xa xa.

Y híp mắt, vẻ mặt cổ quái nói: "Tiểu tử này, có ý tứ."

Nói xong lời này, Tiêu Nhiêm lần nữa cầm lấy vịt quay đã bị y ăn chỉ còn lại bộ xương, cẩn thận từng li từng tí lột phần thịt còn thừa ở trên đó ra, ăn sạch sẽ, lúc này mới ném phân vịt quay thứ tám này ra xa.

Sau đó y đưa tay lau vết dầu mỡ trên tay lên quần áo, sắc mặt nghiêm túc trầm giọng nói: "Thế nhưng ta cũng không có thời gian xem xong ngươi biểu diễn, Lý Du Lâm, lão tiểu tử ngươi lại dám lừa ta, lão tử sẽ đi đào phần mộ lão già ngươi lên, nhất định phải nhìn xem trong mộ kia rốt cuộc chôn người nào!"

Dứt lời, vị Các chủ đại nhân nhìn qua cồng kênh không chịu nổi này, vậy mà thân thể vừa động liền biến mất tại chỗ. ...

Nam Cung Tĩnh rốt cục phục hồi tinh thần lại.

Nàng nhìn Từ Hàn một cá thật sâu, đè bất mãn trong lòng trở về, nàng vẫn chưa lãng phí miệng lưỡi cùng Từ Hàn, sợ nói tiếp sẽ nhịn không được động thủ với đối phương.

Cho nên nàng xoay người lại, lạnh lùng nói: "Đã như vậy thì bắt đầu đi."

Vì thế những Chấp Kiếm nhân chung quanh theo tiếng mà động, nhảy đến bốn phía lôi đài tương ứng với phẩm cấp khác biệt của mình, mặc dù nói là tỷ đấu khó tránh khỏi tử thương, nhưng một khi đối phương nhận thua, những Chấp Kiếm nhân kia sẽ nhanh chóng ra tay, ngăn cản song phương, tránh cho giết chóc không cần thiết phát sinh. Mà lời nói của Từ Hàn từ ý nghĩa nào đó mà nói không chỉ là coi khinh Xích Tiêu môn, mà còn là lời khiêu khích đối với những Chấp Kiếm nhân này.

Không nói đến hậu bối Thiên Thú cảnh có thể đánh bại Lữ Hậu Đức thành danh đã lâu ở Đại Diễn cảnh hay không, mà chính là tỷ lệ một phần trăm thật sự phát sinh trên người Từ Hàn, chỉ cân Lữ Hậu Đức nhận thua, bọn họ sẽ ra tay, chắc chắn sẽ không cho Từ Hàn nửa phần cơ hội, chuyện này liên quan đến thể diện của Chấp Kiếm các, bởi vậy những Chấp Kiếm nhân phụ trách lôi đài Kim chấp giờ phút này đều sắc mặt yên lặng, nghiêm nghị chờ đợi.

Mà mọi người xung quanh vào lúc đó cũng đồng loạt thu hồi kinh ngạc trong lòng mình, ngoại trừ mấy vị đương sự ra, Từ Hàn này có chết có sống, đối với bọn họ mà nói chỉ là chuyện thảo luận cùng người khác khi thưởng trà uống rượu, mà chuyện thật sự trọng yếu nhất, lại là làm thế nào thông qua đại hội Chấp Kiếm nhân.

Lôi đài của tam sắc Chấp Kiếm nhân lần thứ hai bị phân chia ra, Đồng chấp hóa thành bốn khối, Ngân chấp hai khối, Kim chấp không thay đổi, nói cách khác thi đấu Đồng chấp sẽ tiến hành bốn trận đồng thời, Ngân chấp thì hai trận tiến hành đồng thời, còn Kim chấp bởi vì là nơi cao thủ Đại Diễn cảnh quyết đấu, xưa nay sẽ không qua loa, hơn nữa uy năng của tu sĩ cấp bậc này thật lớn, không gian quá nhỏ khó có thể thi triển cho nên tiến hành từng đôi một.

Tính ra như thế cũng không quá hơn mười lần tỷ đấu, nhưng mỗi một vị trên sân, cho dù là Đồng chấp cấp thấp nhất đều là hảo thủ trong giang hồ Đại Hạ, đồng thời chuyện này lại liên quan đến tiền đồ của bản thân mình, trừ phi thực lực chênh lệch cực lớn, còn lại đại khái đều sẽ hao phí không ít thời gian, lần này Từ Hàn xếp cuối cùng, không mất bốn năm canh giờ, đoán chừng là không tới phiên hắn.

"Chấp Kiếm các này cũng thật sự là bủn xỉn quá mức rồi." Bóng đêm đã đến, đám người Từ Hàn xếp hạng tỷ đấu đều đại khái ở vào phía sau, mọi người cũng không vội, đều đứng ở một bên nhìn các phương đã bắt đầu tỷ đấu giết thời gian. Nhưng đứng ở đây, Sở đại hiệp liền bắt đầu khởi xướng oán giận: 'Không có cơm ăn thì thôi, ngay cả ghế dựa cũng không có, chúng ta cứ đứng một đêm chờ tỷ đấu này bắt đầu?"

"Ngươi cũng có thể ngồi a." Phương Tử Ngư ở một bên liếc Sở Cừu Ly một cái, không mặn không nhạt nói.

"Đây không phải là vấn đề ngồi hay không." Sở Cừu Ly xua tay, tiếp tục oán giận nói: "Đại hội Chấp Kiếm nhân này tốt xấu gì cũng được xưng là thịnh hội năm năm một lần của giang hồ Đại Hạ, ngươi xem không có khán giả thì thôi, còn đấu từng người một, cũng không cho nghỉ ngơi một chút, mười mấy trận này đánh một lượt còn không từ trời tối đánh đến hừng đông a."

"Chỉ có ngươi nhiều chuyện!" Phương Tử Ngư trợn trắng mắt, xem ra cực kỳ không thích tính tình lải nhải như đàn bà của Sở Cừu Ly.

Hán tử trung niên ăn canh đóng của ở chỗ Phương đại tiểu thư, nhưng vẫn không cách nào dập tắt tính tình y tiếp tục phỏng đoán Chấp Kiếm các một cách ác ý, vì thế y hưng phấn quay đầu nhìn về phía Từ Hàn ở một bên, nước miếng tung bay nói: "Tiểu Hàn, ngươi nói Chấp Kiếm các này có phải bị Các chủ kia hốc cho nghèo rớt mồng tơi rồi hay không? Ngươi xem hình thể mập mạp của vị kia, vừa nhìn đã biết là một cái thùng cơm có thể để cho mười hộ ăn không lo chết đói, cho nên vì tiết kiệm chỉ phí, mới tập trung tất cả mọi chuyện trong một ngày, chính là vì tiết kiệm chi phí ăn uống ngủ nghỉ cho đám người chúng ta?"

Từ Hàn nghe câu nói này chỉ còn biết bất đắc dĩ lắc đầu.

"Sau lưng Chấp Kiếm các có Long Ẩn Tự cùng triều đình ủng hộ, song phương đều dựa vào bọn họ khống chế thế lực giang hồ càng ngày càng mạnh lên ở Đại Hạ, hàng năm tiền lương phân ra có thể so với nửa Kiếm Long quan của Đại Chu, làm sao có thể thiếu tiên? Ta mặc dù không biết vì sao bọn họ an bài như vậy, nhưng có lẽ là có chút cân nhắc mà chúng ta không biết." Từ Hàn nói như thế, mặc dù hắn cũng không rõ ràng Chấp Kiếm các đến tột cùng có chủ ý gì, nhưng Sở Cừu Ly suy đoán như vậy quả thực quá mức thái quá, đổi lại bất cứ kẻ nào chỉ sợ cũng sẽ không tin tưởng.

Phương Tử Ngư cũng đúng lúc cất lời, giễu cợt nói: "Ngươi gọi là tiểu dân phố phường, nào biết ý nghĩ của Tiên nhân nhà người ta?"

"Cái gì mà tiểu dân phố phường, Sở mỗ ta xuất thân..."

Vì thế Sở Cừu Ly bất mãn liền bắt đầu lớn tiếng la hét, ý đồ chứng minh suy đoán của mình là có lý có cứ.

Mà Phương đại tiểu thư cũng không phải là một người nguyện ý chịu thiệt, hai người ngươi tới ta lui, âm ĩ vô cùng vui vẻ, Từ Hàn kẹp ở giữa chỉ có thể liên tục cười khổ.

Nhưng ba người không biết chính là, lúc bọn họ nói những lời này, vừa vặn khiến Nam Cung Tĩnh đứng ở một bên giám thị mấy phương tỷ đấu nghe được, suýt nữa lảo đảo ngã xuống đất.

Bởi vì suy luận của Sở đại hiệp lại giống với hiện thực một cách đáng kinh ngạc...
Bình Luận (0)
Comment