Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 513 - Chương 125: Thâm Tình Hậu Nghị (2)

Chương 125: Thâm tình hậu nghị (2) Chương 125: Thâm tình hậu nghị (2)Chương 125: Thâm tình hậu nghị (2)

Thời gian thong thả chảy xuôi, mọi người trên lôi đài đánh đến ngươi chết ta sống, Sở đại hiệp lại nhìn thấy có chút mệt mỏi.

Ngay trước khi y sắp ngủ, rốt cục đến phiên Phương Tử Ngư lên sân khấu.

Vốn trong kế hoạch của Từ Hàn, hắn và Phương Tử Ngư chính là đối thủ, hắn lựa chọn khiêu chiến Lữ Hậu Đức, như vậy Phương Tử Ngư không có đối thủ, hẳn là giống như Quảng Lâm Quỷ trực tiếp thăng cấp trở thành Chấp Kiếm nhân.

Nhưng đại khái bởi vì hắn có hành vi nào đó đắc tội đến vị Nam Cung Tĩnh kia, nàng vậy mà lấy lý do không một mình thủ được một khu vực liền không thể trực tiếp thăng chức, cứng rắn tuyển ra một người từ trong nhân thủ đã bị đào thải làm đối thủ của Phương Tử Ngư. Vốn Sở Cừu Ly cực kỳ bất mãn đối với quyết định như vậy, kêu gào muốn lý luận cùng Nam Cung Tĩnh, thế nhưng Phương Tử Ngư đã ngăn lại, tỏ vẻ mình rất thích được hoạt động quyền cước một chút.

Hiện tại đã đến giờ Sửu, nhưng ngoại trừ Sở Cừu Ly có chút mất hết hứng thú ra, tâm tình mọi người ở đây đều cực kỳ cao ngất, dù sao đều là cường giả Thiên Thú cảnh trở lên, đừng nói ngủ muộn một chút, cho dù mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn đối với bọn họ. Giờ phút này tỷ đấu tiến vào giai đoạn nóng bỏng, kẻ thua đã sớm rời khỏi sân, lưu lại hoặc là người vẻ mặt hưng phấn vì đã giành được thắng lợi, hoặc là người xoa tay hoặc hoảng sợ bất an vì sắp bắt đầu đại chiến.

Mà Phương Tử Ngư với những người này, càng giống như một dị chủng.

Thần sắc của nàng bình thản, ở cùng một chỗ cùng Tuyết Ninh không biết tán gẫu cái gì đó, thỉnh thoảng từ trong miệng vang lên từng đợt tiếng cười nói vui vẻ, dường như hoàn toàn không để chuyện tỷ đấu sắp phát sinh ở trong lòng. Cho nên khi Chấp Kiếm nhân điểm đến tên của nàng, thiếu nữ này mới thu hồi vẻ mặt tươi cười kia, cất bước mà ra.

Đám người Từ Hàn cũng không rõ thực lực của Phương Tử Ngư hiện giờ như thế nào, mặc dù nhìn nàng đúng là một bộ dáng đã có tính toán trước, nhưng khi thiếu nữ bước lên lôi đài, bọn họ vẫn không kìm được nhắc nhở nàng cẩn thận hơn, dù sao trong đại hội Chấp Kiếm nhân, người có thể đi tới bước cuối cùng này tuyệt đối không tâm thường.

Thiếu nữ cũng không quay đầu lại, tùy tiện phất phất tay mọi người, tung người nhảy lên như chim yến rơi vào trên lôi đài.

Đối thủ của Phương Tử Ngư là một vị nam tử tâm hai mươi tám mười chín tuổi, tay câm một thanh trường thương sáng như tuyết, tu vi Thiên Thú cảnh đại thành, ở trong Đồng chấp này miễn cưỡng được coi là tâm trung hoặc cao. Gã thấy Phương Tử Ngư tới lại hơi sửng sốt, hiển nhiên có chút kinh ngạc đối với đối thủ nhìn qua mới mười sáu mười bảy tuổi này.

Nhưng hắn cũng hiểu được đạo lý kia, rất nhanh liên thu hồi dị sắc của mình, trâm mắt nhìn chằm chằm Phương Tử Ngư.

Đợi đến khi tự báo xong gia môn, vị Chấp Kiếm nhân phụ trách giám thị trận đấu ra lệnh một tiếng, sắc mặt nam tử trâm xuống, trường thương trong tay vươn ra, một chân tiến về phía trước, một chân lui về phía sau, bày ra tư thế, khí thế quanh thân đại chấn, hư ảnh một con hùng ưng giương cánh sau lưng.

Nam tử dường như còn âm thầm cảm thấy đối địch với một vị "nữ tử yếu đuối" là một chuyện cực kỳ vô sỉ, trước khi ra tay còn nói với Phương Tử Ngư: "Đắc tội..." Chỉ là gã còn chưa nói xong, trong mắt Phương Tử Ngư chợt sáng lên một đường ánh tím, sau đó thân thể nữ tử liền chợt lóe lên, vậy mà biến mất ngay tại chỗ.

Nam tử cầm thương sửng sốt, gã thâm nghĩ một tiếng không tốt, liên vung trường thương trong tay lên, một màn thương ảnh dày đặc hiện lên trước người, bao bọc thân thể gã trong đó, mà hư ảnh hùng ưng phía sau cũng đột nhiên vươn hai cánh của mình ra, quây kín gã lại. Gã cũng không rõ rốt cuộc Phương Tử Ngư ở nơi nào, nhưng tốc độ nhanh như vậy đã phần nào đó nói lên thực lực của nàng. Giờ phút này gã không tìm được cơ hội tiến công, chỉ có thể toàn lực chống đỡ.

Ôm ý niệm như vậy trong đầu, nam tử cầm thương cảnh giác nhìn bốn phía.

Nhưng sau một khắc, một bóng người đã cực kỳ đột ngột xuất hiện trước mặt gã, nam tử sửng sốt, đang muốn xuất thủ.

Khi đó trong mắt Phương Tử Ngư lại sáng lên một vệt ánh tím, bàn tay trắng như ngọc của nàng vươn ra, hào quang màu tím quanh quẩn trên cánh tay, vì thế hai cánh của chân linh hùng ưng như bị ăn mòn, đột nhiên tan rã. Trường thương trong tay gã cũng như gặp phải liệt hỏa, trong tích tắc hóa thành bột phấn.

Mà bàn tay của Phương Tử Ngư tiếp tục tiến về phía trước, cực kỳ chuẩn xác rơi vào ngực nam nhân.

Trong lòng nam nhân hoảng hốt, đang muốn vận chuyển Chân nguyên quanh thân đánh một trận, nhưng khi đó Chân nguyên trong cơ thể gã lại tựa như ngưng đọng, mặc kệ thúc dục như thế nào cũng không có nửa phần phản ứng, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay Phương Tử Ngư rơi vào ngực mình.

Sắc mặt nam nhân trong nháy mắt trắng bệch, ngay lúc gã chờ đợi vận mệnh bị đánh bại rơi vào trên người mình.

Bàn tay phương tử ngư cách ngực gã chỉ có nửa tấc lại đột nhiên ngừng lại.

"Hả?" Nam nhân ngẩn người, ánh mắt mờ mịt lại khó hiểu.

Phương Tử Ngư lại chớp chớp mắt với gã, khóe miệng nhếch lên ý cười, nói: "Đắc tội rồi."

Phốc phốc!

Sau đó một tiếng kêu đau đớn vang lên, thân thể nam tử khi đó bay ngược ra lôi đài. ...

"Thế nào? Bổn tiểu thư lợi hại không?" Phương đại tiểu thư lấy tư thái dễ như trở bàn tay giành được thắng lợi trở lại nơi mọi người ở, vẻ mặt nàng đắc ý vỗ võ tay, nhìn Sở Cừu Ly còn đang ngốc trệ, ý cười trong mắt càng lúc càng xán lạn.

Sở Cừu Ly đương nhiên là á khẩu không nói nên lời, mà Từ Hàn mặc dù sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cực kỳ khiếp sợ, từ lúc Phương Tử Ngư rời khỏi Trường An tính ra, hai người đại khái cũng chỉ hơn một năm không gặp, mà Phương Tử Ngư lúc trước tu vi mặc dù không tệ, nhưng còn lâu mới có thể tính là lợi hại, hiện tại nàng lại có thể dễ dàng đánh bại một vị hảo thủ Thiên Thú cảnh đại thành như vậy, tiến bộ đã không thể dùng hai chữ thần tốc để hình dung.

Nghĩ đến cái gọi là Thôn Yêu Trấn Thiên quyết kia quả thật có chỗ bất phàm.

Mà lại qua khoảng chừng nửa canh giờ, liền đến phiên Yến Trảm xuất thủ.

Đối thủ của gã là một vị tu sĩ danh môn cùng là Đại Diễn cảnh, đến cảnh giới này, thực lực chênh lệch đương nhiên là yếu tố then chốt quyết định thắng bại, nhưng không chỉ giới hạn ở đây, khống chế đối với chiến cuộc, ứng biến lúc lâm trận, thậm chí khí thế cùng can đảm khi quyết đấu đều sẽ thay đổi kết quả một trận tỷ đấu.

Yến Trảm xuất thân Ma Thiên môn, từ khi mang theo Tuyết Ninh liều mạng chạy trốn tới nay, gặp phải các loại truy sát đến từ Xích Tiêu môn đếm không xuể, mà trong giết chóc như vậy mang đến cho gã lột xác, để cho gã có một phần ưu thế trời sinh ở thời điểm đối kháng tu sĩ đồng cảnh.

Tuy rằng đối phương cực kỳ ngoan cường, tu vi cũng sàn sàn với Yến Trảm, nhưng dựa vào tư thái cường hãn lấy mạng liều mạng, cùng với ra tay quả quyết, sau khi chiến đấu hơn nửa canh giờ, Yến Trảm cuối cùng bắt được một cơ hội, đánh bại đối phương.

Khi Yến Trảm bị thương trở lại dưới đài, Tuyết Ninh liền là người đầu tiên xông lên đỡ lấy nam nhân bị thương, vẻ mặt đau lòng cùng thân thiết, thế nhưng nam nhân lại không để ý, ngược lại trấn an Tuyết Ninh, bộ dáng như keo như sơn của hai người rơi vào trong mắt vị Hồ Mạn Nhi xa xa kia, vẻ ác độc trong mắt nữ nhân này càng ngày càng nồng đậm.

Theo thời gian trôi qua, sắc trời dần dần sáng lên, tỷ đấu của Đồng chấp cùng Ngân chấp dần dần hạ màn.

Tuy rằng có chút đáng tiếc, nhưng hai người Hồ Mạn Nhi cùng Hình Trấn bằng vào công pháp cường hãn của Xích Tiêu môn cũng phân biệt đánh tan đối thủ của mình, thăng cấp Chấp Kiếm nhân áo bào vàng. Mà theo một đôi thí sinh cuối cùng ở lôi đài Kim chấp phân ra thắng bại, đại chiến giữa Từ Hàn cùng Lữ Hậu Đức mà mọi người chờ mong cũng mở màn.

"Tiểu Hàn, quân tử báo thù mười năm không muộn, nếu không chúng ta nhận thua cũng được, không đến mức mất mặt." Đại chiến sắp tới, Sở Cừu Ly lại đánh trống bỏ cuộc thay Từ Hàn. Thế nhưng dường như cũng biết nguyên nhân thực sự của hành động này, thanh âm của y giờ phút này cũng không thô kệch như ngày thường, có chút hương vị thật cẩn thận, đại khái là sợ khơi dậy vết sẹo trong lòng Từ Hàn.

Nhưng Từ Hàn lại quay qua cười nói với Sở Cừu Ly: "Sở đại ca yên tâm, ta chỉ muốn thử một lần, nếu không địch lại đối thủ thì sẽ lập tức nhận thua."

Lời Từ Hàn nói ra đương nhiên là vô cùng thoải mái, nhưng mọi người biết rõ tính tình của hắn đều hiểu được, sát ý trong lòng Từ Hàn đã quyết, trận đại chiến giữa hắn và Lữ Hậu Đức này rất có thể sẽ rơi vào kết cục không chết không thôi.

Nhưng sau khi nhận được câu trả lời của Từ Hàn, bọn họ đều thu hồi tâm tư khuyên can, không chỉ bởi vì bọn họ hiểu được tính tình của hắn, nếu không nắm chắc quyết định sẽ không tùy tiện làm việc như vậy, mà càng nhiều hơn là bởi vì bọn họ biết, Từ Hàn đi tới bước này, hoàn toàn không có khả năng nghe theo lời khuyên của bất kỳ một người nào trong bọn họ.

"Sao còn không lên? Sợ à? Vậy thì quỳ xuống nhận thua đi!" Đúng lúc này, giọng nói âm trầm của Lữ Hậu Đức lại đột nhiên vang lên, nghẹn lửa giận cả đêm, lúc này rốt cục tìm được chỗ phát tiết, y sớm đã nhảy lên lôi đài, chờ Từ Hàn đến, giờ phút này lại càng vênh váo tự đắc đùa cợt Từ Hàn.

Nhưng mặc dù trong miệng kêu gào để cho Từ Hàn nhận thua, nhưng đáy lòng Lữ Hậu Đức lại ước gì đối phương nhanh chóng cùng mình đánh một trận.

Y và Từ Hàn từng có mấy lần giao thủ, muốn nói lấy cảnh giới Thiên Thú cảnh của Từ Hàn, có khả năng bộc phát ra chiến lực lại rất kinh người, nhưng so với mình thân là tu sĩ Đại Diễn cảnh thì vẫn kém rất nhiều, trong thời gian hơn một tháng này, cho dù rót Linh đan diệu dược nào đó cho Từ Hàn, theo suy nghĩ của Lữ Hậu Đức, thiếu niên này cũng tuyệt đối không có khả năng đánh bại y, ngược lại nếu y có thể lợi dụng tốt cơ hội này, có lẽ hôm nay có thể diệt trừ hoàn toàn mối nguy này, an yên vĩnh viễn.

"Xem ra là Từ mỗ trách sai Lữ trưởng lão." Mà Từ Hàn cũng không làm Lữ Hậu Đức thất vọng, hắn khi đó tung người nhảy lên, liền trực tiếp rơi vào một bên lôi đài, cười ha hả nhìn Lữ Hậu Đức, miệng nói: "Lúc trước Từ mỗ vẫn cho rằng Lữ trưởng lão chính là hạng người sài lang vô liêm sỉ, hiện giờ xem ra Lữ trưởng lão lại là người trung nghĩa trọng tình trọng nghĩa a." Chỉ là lời nói tràn đây mỹ lệ từ trong miệng Từ Hàn phun ra giờ phút này, lại làm cho Lữ Hậu Đức cảm thấy không rõ.

Thế nhưng có kinh nghiệm nhiều lần bị Từ Hàn cho á khẩu không nói nên lời trước đó, vị Lữ trưởng lão này cũng bị đau nhớ lâu, y cười lạnh nói: "Hừ? Tiểu tử ngươi không cần hư dữ ủy xà với lão phu ở chỗ này, đã là tỷ đấu, vậy nên lấy công phu tay chân luận cao thấp, còn muốn tranh giành miệng lưỡi, chính là phóng cách của đám đàn bà mà thôi!"

"Lời tại hạ nói cũng không phải lấy lòng, mà là thực sự kính nể."

Từ Hàn lại tựa như nghe không ra vẻ đùa cợt trong lời nói của Lữ Hậu Đức, hắn vẻ mặt thành khẩn nói: "Dù sao Lữ trưởng lão gấp gáp không thể nhịn được muốn gặp mặt vị Phùng Thống Chính tiên sinh kia, tình huynh đệ, tình đồng môn như vậy, quả thực làm cho Từ mỗ cảm động!"

Từ Hàn nói ra lời này, mọi người xung quanh nghe nhưng lại không hiểu được.

Nhưng duy chỉ có ba người Lữ Hậu Đức, Hồ Mạn Nhi cùng với Hình Trấn vào lúc đó sắc mặt đều biến đổi.

Phùng Thống Chính trong miệng Từ Hàn cũng không phải người khác, chính là trưởng lão Đại Diễn cảnh đã chết oan uổng mà Xích Tiêu môn bí mật phái đến Hoành Hoàng thành mấy ngày trước.
Bình Luận (0)
Comment