Chương 126: Nắm chắc phần thắng trong tay
Chương 126: Nắm chắc phần thắng trong tayChương 126: Nắm chắc phần thắng trong tay
Xích Tiêu môn tính toán cho Phùng Thống Chính mang theo một đám đệ tử tinh nhuệ âm thầm đi tới Hoành Hoàng thành, tham dự đại hội Chấp Kiếm nhân lần này, vì phòng ngừa người bên ngoài mượn cớ, cho nên tin tức này đừng nói người ngoài, cho dù là trong Xích Tiêu môn cũng chỉ có vài người biết. Mà hiện giờ đối với tin tức Phùng Thống Chính chết, trong tông môn không biết đã cân nhắc như thế nào, vẫn chưa công bố tin tức này với bên ngoài.
"Sao ngươi lại biết chuyện này!" Lữ Hậu Đức hơi sửng sốt, liền theo bản năng hỏi.
Vấn đề này đương nhiên có chút dư thừa, một tin tức cái chết vẫn chưa tuyên bố với bên ngoài, ngoại trừ người phụ trách xử lý hậu sự trong tông môn, kẻ có thể biết việc này đương nhiên cũng chỉ còn lại hung thủ.
Lữ Hậu Đức nghĩ rõ đạo lý này, lại không thể tin được sự thật như vậy.
Tu vi của vị Phùng Thống Chính kia mặc dù kém một chút so với ba người y cùng Hồ Mạn Nhi, nhưng tốt xấu gì cũng là cường giả Đại Diễn cảnh, Từ Hàn làm sao có bản lĩnh giết chết lão cùng hơn mười vị đệ tử tinh nhuệ? Phải biết rằng hơn mười vị môn đồ kia cũng có thể kết thành một đạo Chu Tước Ngũ Viêm trận loại nhỏ, gia trì trên người Phùng Thống Chính, uy năng có thể bộc phát cho dù là Lữ Hậu Đức cũng phải né tránh ba phần...
Nếu Từ Hàn thật sự có bản lĩnh giết Phùng Thống Chính, như vậy cũng có nghĩa là hắn cũng có đủ thực lực tạo thành uy hiếp đối với y. Lữ Hậu Đức vốn tưởng rằng mình vững vàng giành chiến thắng làm sao có thể tiếp nhận biến cố như vậy, cho nên y hỏi ra vấn đề này nhìn qua có chút dư thừa.
"Ngươi sẽ nhanh chóng biết." Nhưng câu trả lời lại là một tiếng hừ lạnh của Từ Hàn.
Thiếu niên vừa dứt lời, thân thể đã đột nhiên động đậy.
Khoảng cách hơn mười trượng chỉ trong nháy mắt đã tới.
Lữ Hậu Đức trong lòng cả kinh, đang thầm nghĩ một tiếng không tốt, nhưng trong mắt lại hiện lên một đạo Thần quang, nhìn thấu quỹ tích xuất chiêu của Từ Hàn.
Tu vi Thiên Thú cảnh, thân thể Tử Tiêu cảnh.
Tu sĩ một khi phá Thiên Thú cảnh đến Ly Trân cảnh, thân thể sẽ nghênh đón biến đổi về chất, nhất là ngũ thức cùng giác quan sẽ trở nên cực kỳ linh mẫn, đối với Lữ Hậu Đức đã đến Đại Diễn cảnh mà nói, biến hóa như vậy sẽ càng thêm rõ ràng. Dù chỉ là liếc mắt một cái trong bối rối, y đã nhìn ra tu vi của Từ Hàn một cách chân thật rõ ràng, cũng không có một chút sơ hở nào.
So với mấy lần giao thủ trước đó, tu vi của Từ Hàn cũng không tăng lên, với tu vi như vậy, cho dù trên người hắn cất giấu chút cổ quái, cũng chắc chắn không phải là đối thủ của Phùng Thống Chính có Chu Tước Ngũ Viêm trận chống đỡ.
Nếu như vậy, chắc chắn có người khác giết chết Phùng Thống Chính, mà Từ Hàn chẳng qua chỉ là may mắn thu được tin tức này.
Lại liên tưởng đến, vị Ninh Long lúc trước đi cùng đám người Từ Hàn kia mấy ngày trước đã rời khỏi Hoành Hoàng thành, chẳng lẽ là y ra tay giết Phùng Thống Chính, sau đó lại để Từ Hàn nói ra việc này?
Nghĩ tới đây, Lữ Hậu Đức càng cảm thấy Từ Hàn đang cố ý hù dọa mình, khói mùi trong lòng y lập tức quét sạch sành sanh.
Mà đúng lúc này, Từ Hàn vậy mà đã giết tới trước mặt y. Thiếu niên này khi đó tung người nhảy lên cao, lại kỳ lạ là không rút kiếm, mà nâng tay phải lên cao cao, nắm thành nắm đấm, thẳng vào mặt Lữ Hậu Đức đánh tới.
Đinh đang đang.
Cái chuông trên cánh tay phải vang lên theo chuyển động của hắn.
Một quyền này không gia trì bất kỳ kiếm ý nào, không có nửa phần Chân nguyên che chở.
Đó chỉ là một quyền, đơn giản rõ ràng, cực kỳ giống mãng phu ẩu đả ở phố phường, không hề phong độ cùng khí thế đáng nói, nhưng lại mang theo tức giận cuồn cuộn như ánh mặt trời mùa hè rực rỡ bức người.
Một quyền kia hung hăng đánh vào mặt Lữ Hậu Đức.
Tốc độ của nó cũng không nhanh, bởi vậy Lữ Hậu Đức có đầy đủ thời gian phản ứng, vị trưởng lão Xích Tiêu môn này cực kỳ thoải mái vươn tay mình, một đạo bình chướng từ hỏa diễm ngưng tụ hiện lên giữa y cùng nắm tay Từ Hàn.
Y đã nghĩ kỹ sau khi đỡ một quyền này của Từ Hàn, mình sẽ phản kích như thế nào, tàn nhãn lại thống khoái đạp thiếu niên gây phiền nhiễu này vào chỗ chết.
Âm ầmI
Một quyên kia rơi vào trên bình chướng Chân nguyên do Lữ Hậu Đức gọi ra.
Giống như y dự liệu, lấy tu vi của Từ Hàn vốn không có khả năng phá vỡ bình chướng mà y toàn lực kích phát, huống chi đối phương giờ phút này còn chưa từng vận dụng nửa phần nội lực, lấy thân thể liên muốn đánh bại, cách làm như vậy đối với Lữ Hậu Đức xem ra không khác gì người si nói mộng.
Trên mặt y hiện ra một tia cười lạnh, nhìn thiếu niên thần sắc dữ tợn kia, đôi môi mở ra đang muốn nói một ít lời châm chọc, dùng chuyện này phát tiết oán khí chồng chất trong lòng mấy ngày nay.
CạchI
Nhưng lời còn chưa nói ra, một tiếng giòn vang cực nhẹ đột nhiên truyền vào trong tai y.
Kia giống như là âm thanh gốm sứ kém chất lượng, dưới sự ăn mòn của năm tháng mà bị vỡ nát, mà thanh âm này hiện tại đến từ bình chướng chân nguyên mà y kích phát ra.
Lữ Hậu Đức trong lòng chấn động, y lúc này mới phát hiện, cái bình chướng chân nguyên mà y cho rằng phòng thủ kiên cố kia lại hiện ra một vết nứt khi cùng nắm đấm của Từ Hàn tiếp xúc, mà vết nứt kia theo thời gian trôi qua lại nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía...
Hai tròng mắt Từ Hàn nổi lên ánh tím, cánh tay phải của hắn bắt đầu bành trướng, thế cho nên vải trắng quấn đầy phía trên lập tức trở nên căng phồng, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng dưới vải trắng, từng mạch máu trên cánh tay nhô lên cao, bộ dáng kia thật giống như có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
Cánh tay này có cổ quái!
Lữ Hậu Đức liên nhanh chóng tỉnh ngộ lại.
Nhưng hiện tại đã quá muộn.
Từ Hàn lần thứ hai nâng cánh tay phải của mình lên, lúc này đây, tốc độ của hắn nhanh đến cực hạn, từ khi chạm tới hạ xuống lần nữa cũng chỉ trong tích tắc, cho dù là cường giả Đại Diễn cảnh xung quanh cũng chỉ có thể miễn cưỡng bắt được quỹ tích thiếu niên vung quyền.
Âm ầm! Lại là một tiếng trâm đục.
Lữ Hậu Đức sắc mặt trắng bệch, vết nứt trên bình chướng chân nguyên càng dày đặc như tơ nhện.
Lông mày của Từ Hàn nhíu lại, một lần nữa huy động nắm đấm của mình, cánh tay phải càng lúc càng bành trướng, đã có thể nhìn ra rõ ràng sự khác biệt với cánh tay trái của hắn, mà đương nhiên là một quyền này bao bọc uy năng càng thêm đáng sợ so với lúc trước.
Đùng!
Lại một quyền hạ xuống, cái bình chướng chân nguyên kia lập tức như lưu ly vỡ vụn, mà nắm đấm của Từ Hàn lại tiếp tục tiến về phía trước, lúc này đây hắn không chút do dự đánh một quyền này vào mặt Lữ Hậu Đức.
Một quyền này thế mạnh lực trầm, Lữ Hậu Đức sao có thể chống đỡ được, vì thế thân thể y đột nhiên bay ngược ra ngoài, hung hăng rơi vào lôi đài cách đó không xa.
Lúc này xung quanh là một mảnh im lặng, bọn họ nhìn thiếu niên cánh tay phải tráng kiện kia, nhìn sát khí bắt đầu khởi động giữa hai hàng lông mày của hắn, một đám mở to hai mắt, cho đến lúc này không còn ai trong bọn họ dám hoài nghỉ lời nói của Từ Hàn lúc trước có phải là một cuồng đồ người si nói mộng hay không.
Mà thiếu niên thắng lại một kích không có ý truy kích, hắn nhe răng cười nhìn đối thủ của mình chật vật đứng lên, nói: "Hiện tại, Lữ trưởng lão biết vì sao không?”
Lữ Hậu Đức nhìn Từ Hàn nhe răng cười, trong lòng lại dâng lên một cỗ ác hàn.
Y hiểu rõ vì sao đối phương không lựa chọn thừa thắng truy kích, thiếu niên này rõ ràng chắc chắn chuyện chiến thắng, hắn muốn trước khi giết y, để cho y nhấm nháp tư vị sống không bằng chết một lần...