Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 515 - Chương 127: Thông Minh Ngược Lại Bị Thông Minh Hại

Chương 127: Thông minh ngược lại bị thông minh hại Chương 127: Thông minh ngược lại bị thông minh hạiChương 127: Thông minh ngược lại bị thông minh hại

Lữ Hậu Đức không rõ vì sao cánh tay phải của Từ Hàn lại có được uy năng đáng sợ như vậy, nhưng y quả thật cảm nhận được đối phương có đủ lực lượng đủ để giết chết mình từ lần giao thủ trước đó.

Hiện giờ lựa chọn ổn thỏa nhất đương nhiên là cúi đầu nhận thua, nhưng y chính là trưởng lão Xích Tiêu môn, xâm dâm nhiều năm ở Đại Diễn cảnh này, nhưng vẫn luôn tìm không được cơ hội phá vỡ tâng bình chướng này tiến vê cảnh giới truyền thuyết kia. Hiện tại thật vất vả mới đi tới một bước này, sao có thể cam tâm nhận thua như vậy.

Bất kể xuất phát từ thể diện danh túc giang hồ, hay là khát vọng đối với cảnh giới Tiên nhân kia, đều làm cho Lữ Hậu Đức không cách nào buông bỏ cơ hội vốn không dễ dàng đạt được này.

"Không thể nào!" Một tiểu tử Thiên Thú cảnh sao có thể có được lực lượng như vậy!" Lữ Hậu Đức giống như điên cuồng nhập mạ, khi đó lẩm bẩm nói.

"Thế nào? Lữ trưởng lão muốn nhận thua?"Mà ngữ điệu tràn đầy đùa cợt của Từ Hàn vào lúc đó cũng truyền đến.

Lữ Hậu Đức sửng sốt, y ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Từ Hàn vẻ mặt đầy trêu tức nhìn mình, trong con ngươi kia tràn đầy khinh bỉ cùng thương hại.

Điều này làm cho Lữ Hậu Đức vốn không đã rất uất ức, trong lòng khi đó dâng lên một trận cuồng nộ. Mà cũng vì cuồng nộ như vậy làm cho y mất đi một tia lý trí cuối cùng.

Con người đến thời điểm này, thường cần một loại suy luận vô căn cứ để thuyết phục chính mình.

Từ Hàn chẳng qua chỉ có tu vi Thiên Thú cảnh, hắn sở dĩ có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy, chỗ dựa vào chính là cánh tay phải của mình, mà bất kể là pháp môn nào, có thể làm cho hắn bộc phát ra lực lượng như thế trong thời gian ngắn, vậy nhất định là không thể kéo lâu dài.

Chỉ cần y có thể dây dưa kéo dài một đoạn thời gian, vậy muốn đánh bại Từ Hàn cũng không phải việc khó.

Cho nên ý niệm như vậy không thể tránh khỏi hiện lên trong lòng Lữ Hậu Đức.

Y thu hồi tâm tư tranh giành miệng lưỡi với Từ Hàn, thân thể chấn động, Chân nguyên trong cơ thể không ngừng tuôn ra, một đôi cánh lửa thật lớn đột nhiên hiển hiện ở sau lưng y, nhẹ nhàng võ, khơi dậy tầng tâng sóng nhiệt.

Y cũng không lựa chọn tiến công, mà ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Hàn, cảnh giác nhìn chăm chú nhất cử nhất động của thiếu niên. Y muốn phòng thủ, muốn ngăn cản Từ Hàn, muốn vượt qua thời gian thần thông của Từ Hàn có khả năng kéo dài như trong suy nghĩ của y.

Từ Hàn đương nhiên không thể làm Lữ trưởng lão thất vọng.

Hắn một lần nữa di chuyển thân thể mình, dùng tốc độ nhanh đến kinh người giết tới trước người Lữ Hậu Đức.

Nắm đấm của hắn nâng lên, vẫn là thế công thô bạo lại đơn giản kia.

Hắn tiếp tục vung nắm đấm về phía Lữ Hậu Đức, Lữ Hậu Đức cảnh giác trong lòng, không dám mạnh mẽ chống lại chiêu này của Từ Hàn như lúc trước, hai cánh sau lưng y chấn động, thân thể lui đi mấy trượng, từng đạo hỏa cầu cực nóng đùng đùng từ hai cánh trào ra nhanh chóng giết về phía đối phương.

Thế nhưng những hỏa cầu vốn nên có uy năng cực lớn này còn chưa chạm tới quyền của Từ Hàn đã bị quyền phong mãnh liệt do nắm đấm của hắn kích khởi chém vỡ, hóa thành từng luồng hỏa tinh, rải rác khắp nơi.

Mà Từ Hàn lại không có ý truy kích, chỉ đứng nguyên tại chỗ, liên toàn lực đánh ra một quyền này.

Âm ầmI

Một tiếng nổ lớn vang vọng.

Đó là thanh âm quyền phong của Từ Hàn xé rách không khí xung quanh, nhấc lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng.

Tuy rằng cách Lữ Hậu Đức mấy trượng, nhưng chính những cương phong lăng liệt này đánh vào trước người y, vẫn làm cho vị trưởng lão Xích Tiêu môn này sắc mặt trắng bệch, khí tức đè ép không chịu nổi.

Lữ Hậu Đức không kìm được lần thứ hai lùi ngược mấy bước, khóe miệng cũng tràn ra một tia máu tươi.

Từ Hàn vẫn không hề truy kích, hắn dường như đã hạ quyết tâm muốn tra tấn vị Lữ trưởng lão này một phen, sau khi một kích thắng lợi thậm chí còn có nhàn hạ đứng tại chỗ hứng thú đánh giá Lữ Hậu Đức chật vật không chịu nổi, tựa như đang thưởng thức một bộ cảnh tượng cực kỳ tuyệt vời.

Lữ Hậu Đức cắn răng, y có thể cảm giác được rõ ràng ánh mắt cổ quái của mọi người xung quanh, chỉ có lẽ là bất an cùng phẫn nộ trong lòng, y chủ quan phán đoán những hoảng sợ cùng kinh ngạc này thành giễu cợt cùng thương hại đối với tình cảnh hiện giờ của mình.

Đối với Lữ Hậu Đức giương oai tác quái đã quen mà nói, chuyện này coi như là vô cùng nhục nhã.

Y chịu đựng nỗi đau nhức kịch không ngừng truyên đến quanh thân mình, bình phục nội tức cuồn cuộn của bản thân, lần thứ hai trâm mắt nhìn vê phía Từ Hàn. Y tự nhủ, chỉ cần chống đỡ qua khoảng thời gian này, mình sẽ có thể một trận tuyết rửa sạch sỉ nhục, đùa bỡn gia hỏa này trong lòng bàn tay.

Sau khi ôm chấp niệm như vậy, Lữ trưởng lão nghênh đón lần tiến công tiếp theo của Từ Hàn.

Vẫn là quyền pháp lăng liệt không có chút đạo lý nào, vẫn là chật vật không chịu nổi ngã xuống đất, vẫn là thiếu niên không nhanh không chậm thu tay, vẫn là để lại cho y một chút cơ hội thở dốc không nhiều.

Kịch hay áp trục của trận đại hội Chấp Kiếm nhân này, hoàn toàn vượt qua dự liệu của mọi người.

Nó buồn cười hoang đường, một vị hậu bối Thiên Thú cảnh đánh cho một vị đại năng Đại Diễn cảnh răng rơi đầy đất, giằng xéo khiến cho đối phương không có chút lực hoàn thủ nào.

Nhưng đồng thời nó lại tàn nhẫn vô cùng, người thắng không vội vàng thủ thắng, ngược lại không ngừng oanh kích thân thể vị Lữ Hậu Đức này, lần lượt đánh ngã y xuống đất, sau đó yên lặng chờ đối phương đứng lên, ngay sau đó lại đánh ngã. ...

Thời gian thong thả chảy xuôi, lúc này đại chiến đã mất đi ý nghĩa vốn có của nó, nó càng giống như một trận lăng nhục, không có một chút mỹ cảm nào đáng nói.

Lữ Hậu Đức cả người đầy máu ngã xuống đất, y vẫn không nói ra câu nhận thua kia, y có thể cảm giác được, khí tức của Từ Hàn dần dần trở nên có chút hỗn loạn, y đã ngửi được mùi thắng lợi, chỉ cần kiên trì thêm một chút thời gian nữa, sẽ có thể từ tuyệt địa phản kích, hoàn trả lại toàn bộ sỉ nhục trước đó.

Ôm ý niệm như vậy trong đầu, Lữ Hậu Đức lần nữa bò dậy, y nhìn trên trán Từ Hàn đã hiện ra mồ hôi rậm rạp, khóe miệng lại gợi lên một nụ cười. Y cảm thấy thời điểm mà mình chờ đợi đã đến.

Mà nắm đấm của Từ Hàn cũng đúng như dự định, hắn lần thứ hai đánh ngã Lữ Hậu Đức xuống đất.

Ý cười trên mặt Lữ Hậu Đức càng sâu, tuy rằng người ngoài nhìn qua y chật vật không chịu nổi, nhưng trên thực tế y lấy chân nguyên bảo vệ vững vàng chỗ yếu hại của mình, cho dù làm việc này y vẫn phải tiêu hao ít nhất ba thành chiến lực, mà Từ Hàn thì ngược lại, từ một quyền lúc trước, Lữ Hậu Đức đã cảm nhận được, lực đạo trên quyền của Từ Hàn đang dần dần yếu đi.

Y biết cơ hội của mình sắp tới, nhưng trước đó, y vẫn cần làm bộ như không có lực hoàn thủ, dùng chuyện này để chờ thời cơ.

Ngay khi trong lòng y mừng thầm vì mưu kế thực hiện được, lúc này đây, Từ Hàn thắng một kích không ngờ lại không dừng lại tiến công như trước, ngược lại tiến lên một bước, đánh một quyền vào bụng Lữ Hậu Đức đã ngã xuống đất không dậy nổi.

Đau đớn thật lớn truyền đến, Lữ Hậu Đức phát ra một tiếng kêu rên thống khổ, nhưng so sánh với chuyện này, điều càng làm cho y cảm thấy bất an chính là tiết tấu tiến công đột nhiên chuyển biến của Từ Hàn. Mang theo nghi hoặc như vậy, y ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên.

Mà khi đó thiếu niên cũng đang cúi người xuống, híp mắt nhìn y.

"Lữ trưởng lão nghĩ rất đúng, cánh tay phải này đích xác không thể vận dụng trong thời gian dài." Trong con ngươi hẹp dài của Từ Hàn nổi lên hàn quang dọa người, hắn dùng ngữ điệu nhẹ đến mức chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe rõ, thản nhiên nói: "Nhưng Lữ trưởng lão cho rằng, Từ mỗ sẽ cho ngươi sống đến lúc đó sao?"
Bình Luận (0)
Comment