Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 516 - Chương 128: Phải Chết

Chương 128: Phải chết Chương 128: Phải chếtChương 128: Phải chết

"Nhưng Lữ trưởng lão cho rằng, Từ mỗ sẽ cho ngươi sống đến lúc đó sao?"

Khóe miệng Từ Hàn mang theo ý cười tựa như ác quỷ, nói xong lời này.

Đồng tử Lữ Hậu Đức lúc đó đột nhiên phóng đại, đây là một đạo lý đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

Từ Hàn muốn giết y, nhưng trước khi giết, hắn phải dùng hết tất cả thủ đoạn tra tấn y. Nhưng đồng thời Từ Hàn cũng hiểu được, một khi cánh tay phải của hắn không còn thần thông này, hắn chắc chắn không phải là đối thủ của Lữ Hậu Đức, như vậy hắn đương nhiên sẽ kết thúc tính mạng của y ở trước khi hết thảy chấm dứt.

Chỉ là đại khái là bởi vì Trấn Ma tháp kia hấp dẫn, cùng với lửa giận mãnh liệt trong lòng làm cho Lữ Hậu Đức xem nhẹ một vấn đề đơn giản như vậy.

Sắc mặt của y trong nháy mắt trở nên tím tái, y mở miệng, cánh môi trên dưới run rẩy, thanh tuyến khàn khàn nói: "Ta..."

Đi tới bước này, những Chấp Kiếm nhân vốn đã nhìn chăm chú vào chiến sự nơi đây đều biến sắc, chân nguyên quanh thân bọn họ tràn đầy, khí thế cuồng bạo từ trong cơ thể tuôn ra, chỉ cần Lữ Hậu Đức nói ra lời nhận thua, bọn họ sẽ không chút do dự ra tay, không cho Từ Hàn nửa phần cơ hội, cứu đi Lữ Hậu Đức. Chuyện này không liên quan đến ân oán riêng tư, chỉ liên quan đến mặt mũi Chấp Kiếm các.

Lúc trước Từ Hàn thật sự là những nhân vật có đầu có mặt trong giang hồ Đại Hạ, nói muốn giết Lữ Hậu Đức trong đại hội Chấp Kiếm nhân.

Nếu Lữ Hậu Đức chống đỡ muốn quyết sinh tử cùng Từ Hàn, bọn họ đương nhiên sẽ không quản, nhưng nếu Lữ Hậu Đức nhận thua, Từ Hàn còn giết đối phương, vậy đây chính là đánh vào mặt Chấp Kiếm nhân bọn họ.

"Nhận..."

Chữ thứ hai khi đó cũng từ trong miệng Lữ Hậu Đức phun ra.

Thân thể của những Chấp Kiếm nhân kia cong lên, dĩ nhiên đã như mũi tên trên dây cung kéo căng, súc thế chờ phát động.

Mà đám người Sở Cừu Ly lúc này rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại từ trong chiến lực đáng sợ của Từ Hàn đột nhiên bộc phát ra, bọn họ đồng loạt nhíu mày, trong mắt tràn đầy lo lắng. Bọn họ quá rõ ràng vì sao Từ Hàn muốn giết Lữ Hậu Đức, nếu như đối phương thật sự nhận thua, chẳng lẽ Từ Hàn sẽ cứ thả y rời đi như vậy sao?

Đáp án trong lòng bọn họ cũng không hề lạc quan chút nào, mà một khi sát ý của Từ Hàn đã quyết, như vậy chắc chắn sẽ phát sinh xung đột cùng Chấp Kiếm các, đối với Từ Hàn mà nói, đây cũng không phải là một chuyện tốt...

Nghĩ tới đây, mọi người khi đó đều khẩn trương nhìn Từ Hàn, mà chân nguyên trong cơ thể cũng bị bọn họ thúc dục, phòng ngừa bất cứ chuyện gì bất trắc có thể phát sinh.

Nhưng bất kể bọn họ chuẩn bị tốt đến đâu, sát chiêu sắp ra tay có lợi hại hơn nữa, đối với Từ Hàn mà nói cũng không có tác dụng gì.

Bởi vì một chữ cuối cùng đến bên miệng của Lữ Hậu Đức cũng không có cơ hội phun ra.

Từ Hàn dùng tay phải của mình hung hăng bóp cổ Lữ Hậu Đức, sau đó hắn nâng vị trưởng lão Đại Diễn cảnh này giống như gà con lên cao cao. Sắc mặt Lữ Hậu Đức bị nghẹn đến tím tái, hai tay y bắt lấy tay phải Từ Hàn, muốn tránh thoát trói buộc của thiếu niên, muốn nói ra chữ cuối cùng có thể cứu mạng mình. Nhưng lúc này hai tay Từ Hàn lại giữ chặt cổ họng y, ngoại trừ có thể hô hấp một chút không khí giữ lấy tính mạng ra, y rốt cuộc không làm được bất cứ chuyện gì khác.

Y nhìn chằm chằm Từ Hàn, nhìn chằm chằm con ngươi lạnh như băng của thiếu niên kia, trong mắt hiện ra vẻ khẩn cầu, y thực sự không muốn chất...

Nhưng theo lực đạo của Từ Hàn nắm cổ y dần dần tăng thêm, y không thể tránh khỏi ngửi thấy khí tức tử vong đến với mình. ...

"Nam Cung đại nhân! Từ Hàn này rõ ràng là muốn mưu sát Lữ trưởng lão, kính xin Nam Cung đại nhân ra tay!" Hồ Mạn Nhi dưới đài thấy tình cảnh này trong lòng lập tức hoảng sợ, nàng vội vàng đi tới bên cạnh Nam Cung Tĩnh, chắp tay nói với đối phương, hiện giờ xem ra cũng chỉ có Nam Cung Tĩnh mới có thể cứu Lữ Hậu Đức.

Nam Cung Tĩnh khi đó nhíu nhíu mày, nàng đương nhiên bất mãn với hành vi của Từ Hàn, nhưng quy củ của Chấp Kiếm các đặt ở đó, Lữ Hậu Đức không nhận thua, nếu bọn họ ra tay, sau này truyền ra ngoài khó tránh khỏi khiến người đời trách mắng...

"Nam Cung đại nhân, Lữ trưởng lão nhà ta rõ ràng đã không còn lực tái chiến, nếu nhất định phải đợi đến khi y mở miệng nhận thua, chẳng phải là ép buộc hay sao? Hành động theo quy củ quả thực quá cổ hủ, kính xin Nam Cung đại nhân lấy đại nghĩa làm đầu!" Hình Trấn ở một bên vào lúc đó cũng chen miệng nói không thể không nói là so với Hồ Mạn Nhị, lời nói của gã càng có lý có cứ, cắt trúng chỗ yếu hại.

"Xem ra Chấp Kiếm các muốn phá lệ rồi." Yến Trảm liếc mắt nhìn hai người Hồ Mạn Nhi đang cầu tình cách đó không xa, trầm giọng nói.

Trong đám người Phương Tử Ngư, cũng chỉ có vị cường giả Đại Diễn cảnh như gã mới có thể có thính lực như thế, có thể nghe được lời nói mọi người từ rất xa.

Đám người Phương Tử Ngư nghe vậy, sắc mặt đều biến đổi.

"Mau giết hắn đi! Tiểu Hàn còn đang chờ gì nữa?" Sở Cừu Ly lớn tiếng la hét, không thèm để ý ánh mắt cổ quái được mọi người đưa tới, không thể không nói đoàn người Từ Hàn này ngược lại cực kỳ không giống người thường, có thể kêu gào giết chết một vị trưởng lão của Xích Tiêu môn ở trước mắt bao người như vậy, trước đó mọi người cũng chưa từng nghe thấy chuyện như thế.

Bọn họ thậm chí không khỏi sinh ra một loại ảo giác, đó chính là Xích Tiêu môn tác oai tác quái nhiều năm như vậy ở giang hồ Đại Chu, giống như chỉ là một tiểu phái nông thôn mặc cho người ta khi dễ.

Thế nhưng bất kể ảo giác trong lòng mọi người cũng tốt, Nam Cung Tĩnh chần chờ cũng được, thậm chí còn có Sở Cừu Ly thúc giục, đối với Từ Hàn giờ phút này mà nói đều là chuyện không đáng để ý.

Hắn nhìn Lữ Hậu Đức khí tức càng lúc càng yếu ớt trong tay mình, hiện tại vị trưởng lão Xích Tiêu môn ương ngạnh này đã mệnh treo một đường, thế cho nên y lúc trước giãy giụa kịch liệt giờ phút này đều dần dần trở nên vô lực. Nhưng y còn chưa chết, y còn sót lại một số chấp niệm.

Từ Hàn liếc mắt nhìn thần sắc lo lắng, ánh mắt phẫn hận của hai người Hồ Mạn Nhi cùng Hình Trấn cách đó không xa, khóe miệng thiếu niên nhếch lên ý cười.

Hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời, trải qua một đêm ác chiến, sắc trời đã dân dần trắng bệch, ánh sao trên bầu trời như ẩn như hiện, giống như là ngọn nến lay động trong gió, có thể tắt bất cứ lúc nào.

Thiếu niên bỗng nhiên hứng thú.

Hắn mở miệng, nhẹ giọng nỉ non nói: 'Lữ trưởng lão có biết vì sao ngươi chết không?” Lữ Hậu Đức ngay cả chữ "thua" cũng không phun ra được đương nhiên không cách nào trả lời Từ Hàn, nhưng Từ Hàn đối với chuyện này cũng không thèm để ý.

Hắn tiếp tục lẩm bẩm: "Bởi vì những ngôi sao."

"Bởi vì những ngôi sao kia đang nhìn ta, nàng muốn ta làm một Từ Hàn tốt nhất..."

Từ Hàn dường như lâm vào trạng thái kỳ quái nào đó, ánh mắt cực kỳ trống rỗng không ngừng lẩm bẩm.

Lữ Hậu Đức nghe không hiểu lời nói của đối phương, nhưng y lại biết bước chân tử vong mỗi một giây mỗi một khắc đều đang tới gần mình, thời gian còn lại của y cũng không nhiều...

Y đương nhiên không có tâm tư nghe Từ Hàn lải nhải, nhưng cũng không biết làm thế nào để thoát khỏi khốn cục như vậy.

Có điều ngay lúc trong lòng y sinh ra tuyệt vọng, y thoáng nhìn ra phía sau, có hai bóng người đang phi thân mà tới.

Đó là Hồ Mạn Nhi và Hình Trấn!

Bọn họ không biết đã đạt thành hiệp nghị như thế nào với Nam Cung Tĩnh, vậy mà xông lên lôi đài, giết về phía Từ Hàn.

Trong con ngươi vốn đã ảm đạm của Lữ Hậu Đức sáng lên hào quang, y nhìn thấy hy vọng sống sót, mà hy vọng như vậy đối với người đã lâm vào tuyệt cảnh mà nói, thực sự là vô cùng trân quý.

"Ta không biết đâu mới là ta tốt nhất, nhưng ta biết, phải có người trả giá vì cái chết của nàng."

Nhưng Mà Từ Hàn vẫn không ngừng lẩm bẩm, vẫn như chưa phát hiện đối với sát khí sắp tới. ...
Bình Luận (0)
Comment