Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 517 - Chương 129: Ta Không Nghe Thấy

Chương 129: Ta không nghe thấy Chương 129: Ta không nghe thấyChương 129: Ta không nghe thấy

"Tiểu Hàn!!” Đám người Sở Cừu Ly cũng nhìn thấy Hồ Mạn Nhi cùng Hình Trấn giết trên lôi đài, mọi người phát ra một tiếng kinh hô, nhưng Từ Hàn vẫn làm theo ý mình.

"Chấp Kiếm các này cũng không biết xấu hổ!" Thấy Từ Hàn không có phản ứng, Phương Tử Ngư cùng Yến Trảm cũng bất chấp những thứ khác, ngay khi đó liền muốn xông lên.

Chỉ là vô tâm tính có tâm, cộng thêm hai người kia đều là cường giả Đại Diễn cảnh, hai người Phương Tử Ngư muốn đuổi kịp bọn họ cũng có chút khó khăn.

"Ngươi đương nhiên là đầu sỏ, cho nên ngươi phải chết."

Từ Hàn còn đang tiếp tục nói, ngữ điệu vô cùng bình tĩnh, sắc mặt lại lạnh như băng như tuyết.

Hào quang trong mắt Lữ Hậu Đức càng ngày càng sáng, Hồ Mạn Nhi cùng Hình Trấn đã giết đến trước mặt Từ Hàn, y biết chỉ cần thêm một hai hơi thở, Từ Hàn không hề phòng bị sẽ chết trong tay hai người này, mà mình cũng có thể được cứu...

"Nhưng mà..." Nhưng khi đó, ngữ điệu của Từ Hàn lại đột nhiên biến đổi, trở nên âm trầm.

"Ngươi phải chết, nhưng cái giá phải trả như vậy còn lâu mới đủ, cho nên ta cảm thấy, Xích Tiêu môn... phải chết toàn bội!”

Từ Hàn dứt lời này, cánh tay phải nắm lấy Lữ Hậu Đức chợt buông ra, thân thể của hắn khi đó vừa chuyển, vậy mà lùi ngược về phía sau.

Lữ Hậu Đức khi đó rốt cục phục hồi tinh thần lại, y thậm chí còn không kịp hít thở không khí đã lâu không cảm nhận được, há miệng liền lớn tiếng cao giọng hô với hai người Hồ Mạn Nhi đang giết tới: "Cẩn thận!”

Nhưng khi một tiếng kinh hô này kết thúc lại đột nhiên thay đổi, không còn là vội vàng cùng lo lắng, mà là hoảng sợ, nông đậm đến mức gần như bao phủ toàn bộ bản thân.

Y nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này chắc chắn không thể quên.

Vải trắng trên cánh tay phải của Từ Hàn bỗng nhiên vỡ vụn từng tấc từng tấc, cánh tay đỏ tươi như máu đột nhiên hiện lên trong mắt mọi người, trên cánh tay kia mọc đầy gai ngược cực kỳ đáng sợ, dữ tợn tựa như một con ác thú đến từ Hồng Hoang.

Nó theo Từ Hàn xoay người không ngừng trở nên thật lớn, trong nháy mắt đã cao hơn một người đứng, mà uy năng bao trùm trên cánh tay lại vượt quá dự liệu của mọi người, đó chỉ là một cái vung tay cực kỳ đơn giản, hai vị cường giả Đại Diễn cảnh giết tới trước mặt đã bị cứng rắn đánh lui.

Biến cố như vậy không chỉ khiến hai người Hồ Mạn Nhi, cho dù là đám người Phương Tử Ngư quen biết với Từ Hàn cũng biến sắc, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ.

Nhưng sau một khắc, hai tròng mắt Từ Hàn nổi lên từng trận ánh tím, cánh tay phải quỷ dị kia rung động một hồi như là ác quỷ bị nhốt ngàn năm, muốn tránh thoát khỏi lông giam, thế nhưng Từ Hàn rất nhanh đè ép bạo động như vậy xuống, tay phải của hắn đột nhiên dang ra, một cỗ hấp lực bàng bạc bắt đầu khởi động, Hồ Mạn Nhi vốn đang bay ngược ra đã bị cỗ hấp lực kia kéo trở về.

Cái đầu câu tâm phách bị bàn tay khổng lồ nắm trong tay, nàng hoảng sợ nhìn Từ Hàn, đang muốn nói cái gì đó, nhưng lời còn chưa nói ra, tay phải Từ Hàn đã dùng sức nắm chặt, cái đầu lâu kia lúc đó liền nổ bắn ra một luồng máu tươi, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ!

"Mạn Nhi!" Hình Trấn thấy tình cảnh này có thể nói là tim gan đều nứt ra, gã phát ra một tiếng hô to, đang muốn xách kiếm giết tới, thế nhưng Từ Hàn lại tùy ý vung cánh tay phải lên, móng vuốt bàn tay sớm đã cực kỳ quỷ dị kia vào lúc đó đã cực kỳ chuẩn xác khảm vào lông ngực Hình Trấn, hào quang trong mắt nam nhân tối sâm lại, sau một khắc, một trái tim còn đang đập loạn bị Từ Hàn cứng rắn kéo ra khỏi thân thể....

Tất cả những chuyện này đều phát sinh quá mức quỷ dị cùng nhanh chóng.

Bất kể cánh tay phải cổ quái của Từ Hàn, hay là hai vị cường giả Đại Diễn cảnh nhanh chóng tử vong như vậy, đều là chuyện mọi người không ngờ tới.

Điểm này đối với Nam Cung Tĩnh mà nói cũng là như thế.

Nàng vốn cố ý để Hồ Mạn Nhi cùng Hình Trấn đánh về phía lôi đài, chỉ cần có thể cứu Lữ Hậu Đức từ trong tay Từ Hàn, để cho y chính miệng nhận thua, như vậy Chấp Kiếm nhân sẽ có thể xuất thủ, việc này cũng có thể từ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Đây vốn là kế hoạch cực kỳ đơn giản hữu hiệu, lấy nhãn giới của nàng đương nhiên cũng nhìn ra Từ Hàn lúc này dĩ nhiên là nỏ mạnh hết đà, thần thông quỷ dị đến mức có thể áp chế cường giả Đại Diễn cảnh đã sắp biến mất, Hồ Mạn Nhi cùng Hình Trấn ra tay, lẽ ra tuyệt đối không có sai sót. Mặc dù có chút ý thiên vị, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn chuyện một vị trưởng lão Xích Tiêu môn chết ngay tại chỗ.

Nhưng nàng không bao giờ tưởng tượng được lòng dạ của Từ Hàn lại sâu như vậy, cho dù đến giờ phút này vẫn cất giấu sát chiêu, cứng rắn giết chết hai vị cường giả Đại Diễn cảnh ở trước mặt đông đảo Chấp Kiếm nhân như vậy.

Mà Từ Hàn giờ phút này hiển nhiên cũng không có ý định thu tay lại, hắn đưa tay bóp nát trái tim Hình Trấn, sau đó xoay người đi về phía Lữ Hậu Đức ngã ngôi trên mặt đất.

Bước chân của hắn thong thả mà nặng nề, tiếng bước chân không vang dội nhưng lại giống như chùy nặng đập vào trái tim mọi người.

Cánh tay phải to lớn theo hắn bước đi mà dần dần khôi phục kích thước tâm thường, chỉ là máu tươi đỏ thẫm vẫn không ngừng theo kẽ ngón tay nhỏ xuống mặt đất bên dưới.

"Ngươi định làm gì... Ngươi muốn làm cái gì... Lữ Hậu Đức vẫn thân mang trọng thương, y hoàn toàn không sinh ra nổi nửa điểm tâm tư phản kháng, chỉ biết hoảng sợ hô to, phong độ danh môn đại phái gì đó, hoặc là dã vọng cảnh giới Tiên nhân ngay lúc đó đều bị y ném ra sau đầu, y chỉ muốn sống sót, cho dù sẽ bị thiên hạ nhạo báng, sẽ bị tông môn trục xuất cũng không sao cả, y chỉ muốn sống sót.

Cho nên y mở miệng cầu xin: "Buông tha cho ta! Buông tha cho ta, đều là Tạ Mẫn Ngự sai khiến, hắn muốn đoạt Kim Ô Chân hỏa, cũng là hắn giết đám người Chân Nguyệt..."

Chỉ là lời van xin của y cũng không hề mang đến nửa phần thay đổi đối với tình cảnh hiện tại, Từ Hàn lúc đó vươn chân mình ra, dẫm đầu đối phương ở dưới chân.

Lữ Hậu Đức biết, sau một khắc đầu y sẽ chia năm xẻ bảy giống như Hồ Mạn Nhi vậy.

Y sợ hãi đến cực điểm, đến nỗi thân thể cũng bắt đầu không ngừng run rẩy, nhưng đúng lúc này y chợt nghĩ tới cái gì đó, cao giọng hô to: "Ta nhận thua! Ta chấp nhận thua cuộc! Ta thua, ngươi thắng, buông tha cho ta...'

Nam Cung Tĩnh một bên nghe nói vậy rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, nàng vội vàng nhìn về phía Từ Hàn, nói: "Từ Hàn, hắn đã nhận thua, trận tỷ đấu này ngươi thắng!" Mà những Chấp Kiếm nhân bên cạnh vào lúc đó cũng tỉnh ngộ lại, chạy như bay về phía Từ Hàn, muốn ngăn cản thiếu niên này.

Khi đó Từ Hàn chậm rãi quay đầu lại, hắn giống như thật sự chuẩn bị thỏa hiệp, nhìn chằm chằm vẻ mặt khẩn trương của Nam Cung Tĩnh. Trên mặt thiếu niên chợt hiện ra một nụ cười sáng lạn, hắn vươn tay, lay động chiếc chuông trên cổ tay một chút.

"Đúng không? Sao ta lại không hề nghe thấy??"

Hắn nói như vậy, sau đó chân giẫãm lên đầu Lữ Hậu Đức mạnh mẽ phát lực.

Phốc phốc!

Một tiếng nổ giòn tan vang vọng, máu tươi bắn tung tóe ra bốn phía.

Đầu Lữ Hậu Đức vào lúc đó chia năm xẻ bảy...
Bình Luận (0)
Comment