Chương 130: Ta giỏi nhất
Chương 130: Ta giỏi nhấtChương 130: Ta giỏi nhất
"Từ Hàn!" Trong miệng Nam Cung Tĩnh phát ra một tiếng quát lớn.
Nàng nhìn chằm chằm Từ Hàn, lông mày âm trầm, sát khí trong đó bắt đầu khởi động.
Keengl
Mà ngay lúc này cũng lập tức vang lên một thanh âm giòn vang, đám Chấp Kiếm các đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ ba tấc, thân kiếm lạnh lẽo phản chiếu ánh mặt trời mọc, khúc xạ ra hào quang chói mắt.
Chuyện phát triển đến mức này, đã không còn là cừu oán riêng của Từ Hàn cùng Xích Tiêu môn, sau khi Lữ Hậu Đức đã nhận thua, Từ Hàn vẫn giết y trước mặt Chấp Kiếm nhân bọn họ, đây chính là miệt thị Chấp Kiếm các, miệt thị đối với quy củ mà giang hồ Đại Hạ này tuân theo hơn hai trăm năm .
Một bên là người lập quy củ, một bên là người phá bỏ nó.
Nếu như người lập quy củ không trừng phạt người phá bỏ quy củ, vậy quy củ do người lập ra sẽ không còn là quy củ nữa.
Điều này đối với người lập quy củ mà nói, đương nhiên là chuyện không thể dễ dàng tha thứ.
Cho nên trận đại chiến này là không thể tránh khỏi.
"Từ Hàn, ngươi thật to gan!" Chấp Kiếm nhân vây quanh Từ Hàn, Nam Cung Tĩnh khi đó cất bước đi tới trước người hắn, trong đôi mắt đẹp hàm chứa sát khí, thanh sắc nội liễm quát hỏi.
Đối mặt với số lượng Chấp Kiếm nhân như vậy, trên mặt Từ Hàn vẫn chưa xuất hiện nửa phần bối rối, hắn tùy ý đạp đạp chân, vẩy vết máu dính trên chân mình ra ngoài, sau đó đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Tĩnh, vẻ mặt không rõ nguyên nhân hỏi: "Quy củ đều là do Nam Cung đại nhân nói, Từ Hàn ta chỉ làm theo quy củ, Nam Cung đại nhân có ý gì vậy?"
"Quy tắc ta nói? Ta có nói sẽ được giết người hay sao?" Cơn giận dữ trong lòng Nam Cung Tĩnh đã đến cực điểm, nàng đương nhiên không có tâm tư đùa giỡn miệng lưỡi cùng Từ Hàn, lập tức cao giọng chất vấn, mà khí thế bàng bạc trong cơ thể cùng lúc đó cũng tuôn ra, bao phủ Từ Hàn vào trong.
Có lẽ đúng như Lữ Hậu Đức đã chết ở Hoàng Tuyên nghĩ, vận dụng cánh tay Yêu mang đến gánh nặng cực lớn cho Từ Hàn, cho dù giờ phút này trên mặt thiếu niên vẫn chưa xuất hiện một chút bối rối nào, nhưng sắc mặt trắng bệch đã bày tình huống chân thật nhất của thân thể hắn ra trước mặt mọi người.
"Ý của Nam Cung đại nhân là Từ mỗ phá hỏng quy củ?" Từ Hàn hỏi ngược lại.
"Đương nhiên là phá hỏng quy củ." Nam Cung Tĩnh hàn thanh đáp lại.
"Vậy phá hỏng quy củ, xử trí như thế nào đây?" Từ Hàn lại hỏi.
Nam Cung Tĩnh nhìn chằm chằm Từ Hàn, trong miệng phun ra một câu lạnh như băng: "Chết.'...
Cũng ngay lúc này, Yến Trảm cùng Phương Tử Ngư tỉnh táo lại sau một loạt biến cố này cũng chạy tới, bọn họ nhìn ra Từ Hàn đã không còn lực tái chiến, hai người cũng không trách cứ Từ Hàn lỗ mãng, chỉ là chắn thân thể mình ở trước người hắn, cảnh giác nhìn chư vị Chấp Kiếm nhân bao gồm cả Nam Cung Tĩnh trong đó.
Mà Sở Cừu Ly xưa nay nhát gan sợ chuyện dĩ nhiên cũng vọt tới, chỉ là hắn rốt cuộc không có khí phách như Yến Trảm cùng Phương Tử Ngư, ngược lại trốn ở phía sau Yến Trảm, hồ giả hổ uy hỏi: "Dựa vào cái gì?
"Phá hỏng quy củ, phải chết, đây cũng là quy củ." Nam Cung Tĩnh lạnh giọng nói, ánh mắt lại lướt qua mọi người rơi vào trên người Từ Hàn."Ngươi có rất nhiều bằng hữu tốt, đồng thời chính bản thân ngươi cũng là người thông minh." Ta nghĩ ngươi cũng đã suy nghĩ rất kỹ cái giá mà mình phải trả trước khi giết chết những người kia. Chấp Kiếm các không muốn tạo sát nghiệt nhiều, giờ phút này ngươi thúc thủ chịu trói, ta có lẽ còn có thể buông tha cho những bằng hữu của ngươi."
"AI Bà già nhà ngươi, thúc thủ chịu trói, ngươi có bản lĩnh này sao?" Phương Tử Ngư rất rõ ràng, với tính tình của Từ Hàn thì có lẽ sẽ thật sự làm ra chuyện xả thân vì người này, nàng khi đó vội vàng quát mắng, lo sợ hắn thật sự làm chuyện ngu ngốc.
Chỉ là lời này vừa mới ra khỏi miệng, Từ Hàn đã bước chân ra ngoài.
"Tiểu Hàn!" Phương Tử Ngư phát ra một tiếng kinh hô, muốn lên tiếng khuyên can, nhưng khi đó thiếu niên lại quay đầu mỉm cười với nàng, ý bảo nàng yên tâm chớ nóng nảy.
Đám người Phương Tử Ngư mặc dù trong lòng lo lắng, nhưng thấy bộ dáng Từ Hàn như vậy, cũng chỉ có thể tạm thời đè sầu lo như vậy xuống, khẩn trương nhìn thiếu niên này.
Từ Hàn đi tới trước mặt Nam Cung Tĩnh, hắn sắc mặt tái nhợt cười cười với nữ nhân này: "Nam Cung đại nhân nói không sai, phá hỏng quy củ thì phải chết."
"Hả?" Nam Cung Tĩnh nhíu mày, nàng có chút không đoán được tâm tư của Từ Hàn, tất nhiên nàng hy vọng đối phương thúc thủ chịu trói bình ổn trận loạn này, nhưng đồng thời nàng lại cảm thấy lấy tính tình mà Từ Hàn bày ra, dễ dàng như vậy quả thực làm cho nàng có chút bất an.
"Từ mỗ ngược lại muốn hỏi một câu, đại hội Chấp Kiếm nhân này, có phải còn có quy củ mời người ngoài hỗ trợ hay không?"
Mà khi thanh âm của Từ Hàn lại vang lên, Nam Cung Tĩnh liền hiểu được tâm tư của thiếu niên này.
Sắc mặt nàng lạnh lùng, trâm giọng nói: "Cho dù bọn họ cứu người mà phá đi quy củ, nhưng chuyện xảy ra có lý có cứ, tội không đáng chất..."
"Tốt một câu tội không đáng chết!" Giọng nói của Từ Hàn lập tức lớn hơn, hắn nhìn quanh mọi người đang có mặt dưới lôi đài, nói: 'Chư vị nghe rõ chưa? Từ mỗ phá hỏng quy củ liên phải chết, Xích Tiêu Môn hắn phá hỏng quy củ chính là chuyện xảy ra có nguyên nhân, chính là tội không đang chết! Đây cũng là quy củ của Chấp Kiếm các các ngươi?"
Nghe nói như vậy, Nam Cung Tĩnh liền biết mình đuối lý so với Từ Hàn, sắc mặt của nàng lập tức trở nên xanh xao, chỉ biết đưa ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Hàn thật lâu, lúc này mới cắn răng nói: "Được, tạm thời không nói đến việc này, vậy Lữ Hậu Đức thì sao? Rõ ràng hắn đã nhận thua, vì sao ngươi vẫn phải hạ sát thủ?"
"Bởi vì hắn phá hỏng quy củ, Xích Tiêu môn của hắn ỷ thế hiếp người, ngày thường còn chưa tính, nhưng đến địa phương như Chấp Kiếm các, rõ ràng là tỷ đấu công bằng, hắn lại liên hợp đồng môn muốn đẩy Từ Hàn ta vào chỗ chết. Từ mỗ giết hắn giúp chư vị, chẳng lẽ chư vị không cảm tạ tại hạ sao?" Từ Hàn cười ha hả đáp lại, trên mặt lại không tìm được một chút bối rối nào.
Nói đến mức này, Nam Cung Tĩnh đương nhiên nhìn ra Từ Hàn có chủ ý gì. Chỉ là Chấp Kiếm các này cũng không phải là nơi văn nhân mặc khách dẫn kinh điển để thu phục lòng người.
Đối với giang hồ mà nói, đạo lý có lớn hơn nữa, cũng không lớn hơn kiếm trong tay.
"Miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ, người đâu! Bắt hắn lại cho ta!" Nam Cung Tĩnh tự biết không cách nào chiếm được tiện nghi ở trên miệng lưỡi với Từ Hàn, nhưng nàng cũng không phải hạng người cổ hủ gì, mọi người ở đây muốn vào Chấp Kiếm các đều vì liên quan đến chuyện xông Trấn Ma tháp kia, cho dù trong lòng có muôn vàn oán khí, khi được vào Chấp Kiếm các, đương nhiên phải đứng về bên phía tổ chức này, nàng đương nhiên không sợ thế nhân chê cười oán trách, dẫn theo hơn mười vị Chấp Kiếm nhân đang muốn lập tức ra tay.
"Tĩnh nhi!" Nhưng ngay lúc đó, xa xa lại truyên đến thanh âm nặng nề.'Việc này cứ bỏ qua như vậy đi. Nếu Từ Hàn đã thắng, từ hôm nay hắn chính là Chấp Kiếm nhân áo bào vàng của Chấp Kiếm các ta."
Nam Cung Tĩnh sau khi nghe rõ thanh âm kia, sắc mặt lập tức biến đổi, nàng quay đầu nhìn lại, đã thấy một bóng người bỗng nhiên dừng ở trước mặt mình, Nam Cung Tĩnh cũng không biểu hiện ra bất kỳ kinh ngạc gì đối với việc này, mà chỉ nhíu mày nói: "Nhưng mà..."
"Bên phía Xích Tiêu môn ta đương nhiên sẽ ra mặt, ngươi không cần lo lắng." Chủ nhân của thanh âm kia dường như đoán được Nam Cung Tĩnh muốn nói cái gì đó, trước khi nàng lên tiếng đã nói lần nữa.
Nam Cung Tĩnh vẻ mặt buồn râu ngây ngốc tại chỗ thật lâu, sau đó nàng rốt cuộc cũng cắn răng lui xuống, những Chấp Kiếm nhân xung quanh thấy nàng như thế, đương nhiên cũng đồng loạt lui ra.
Khi đó có một bóng người cồng kênh cất bước từ sau lưng Chấp Kiếm nhân đi tới trước mặt Từ Hàn.
Nam nhân to béo kia đánh giá Từ Hàn từ trên xuống dưới một phen, bỗng nhiên thân thể nghiêng về phía trước, áp sát bên tai hắn, dùng thanh âm cực thấp nói: "Tiểu tử thối, lão tử vừa mới rời khỏi đại hội không lâu, ngươi đã gây ra tai họa lớn như vậy cho tal"
Từ Hàn nghe nói như vậy hơi sửng sốt, nhưng cũng nghe ra thiện ý trong ngữ điệu của vị Các chủ đại nhân này, nhìn như trách cứ, kì thực là đang che chở, hắn chỉ không rõ mình cũng không quen biết với nam nhân này, thiện ý lại từ đâu mà đến.
"Đa tạ Các chủ đại nhân." Hắn lại trực tiếp lảng tránh không trả lời, ngược lại cung kính chắp tay với đối phương, nói như thế.
Nam nhân thấy Từ Hàn cũng không tiếp chiêu, đáy lòng hận đến có chút nghiến răng, nhưng cũng không muốn biểu lộ trước mặt nhiều người như vậy.
Y ra vẻ bình tĩnh khẽ gật đầu, nói: "Chuyện hôm nay liền như thế đi, chư vị lui ra trước, chuyện về Trấn Ma tháp, ngày mai ta sẽ phái người đến thông báo thời gian cụ thể cho chư vị."
Đám người xung quanh tuy rằng kỳ quái đối với việc thiên vị Từ Hàn của vị Các chủ đại nhân này. Nhưng dù sao chuyện cũng không liên quan đến bọn họ, điều quan trọng nhất vẫn là Trấn Ma tháp, bởi vậy bọn họ đồng loạt chắp tay về phía vị nam nhân này, liền lập tức lui xuống, ngay cả đám người Từ Hàn cũng vậy.
Chỉ là khi mọi người sắp đi tới bậc thang xuống núi kia, bên tai Từ Hàn lại đột nhiên truyền đến một thanh âm: "Tiểu tử, hôm nay nếu không phải ta ra tay, với tính tình Tĩnh nhi chỉ sợ ngươi đã sớm làm tù nhân, ta rất muốn biết ngươi lấy đâu ra can đảm làm chuyện như vậy?"
Từ Hàn sửng sốt, hắn nhìn mọi người một chút, phát hiện mọi người bên cạnh đều vẻ mặt không có gì khác thường, vẫn cất bước về phía trước.
Từ Hàn liền âm thầm hiểu thông suốt một số việc.
Hắn cũng mặc kệ nam nhân đến tột cùng có thể nghe thấy câu trả lời của mình hay không, chỉ thâm nói ở trong lòng.
"Bởi vì đây là chuyện ta giỏi nhất..."