Chương 131: Bại lộ
Chương 131: Bại lộChương 131: Bại lộ
"Ngươi cảm thấy tiểu tử kia như thế nào?”
Đợi đến khi đám người Từ Hàn đi xa, trên bãi đất trống thật lớn cũng chỉ còn lại Tiêu Nhiêm cùng rất nhiều Chấp Kiếm nhân. Khi đó, vị Các chủ to béo kia bỗng nhiên hỏi.
Nam Cung Tĩnh ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại, nàng trâm mày, nói: “Sát khí quá nặng."
"Ha ha." Tiêu Nhiêm cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn về phía bên cạnh Nam Cung Tĩnh, cười nói: "Chấp Kiếm các dưới sự giám thị của những lão lừa trọc kia, quá mức dịu dàng một chút, có một số việc, không có chút sát khí ngược lại sẽ làm không tốt, tiểu tử này không tệ."
Nam Cung Tĩnh nghe vậy nhướng mày, có chút không vui nói: "Chấp Kiếm các vốn là nơi bảo vệ trật tự giang hồ, nếu mọi chuyện đều dùng binh lễ với nhau, chẳng phải là cuối cùng đảo ngược..."
Mắt thấy nữ tử này muốn nói ra một đoạn đạo lý cổ hủ, Tiêu Nhiêm liên tục khoát tay áo, nói: "Được được được, lời ngươi nói đều đúng, ta chỉ không rõ Cực Thượng môn các ngươi dù sao cũng là một trong ba môn Đại Hạ, được xưng là truyền thừa kiếm đạo đủ để phân đình kháng lễ cùng Ly Sơn, sao lại có thể sinh ra một nữ nhi như ngươi? Ta thấy, đợi đến trăm năm sau phụ thân của ngươi quy ẩn, Cực Thượng môn chắc hẳn phải cải đạo sang Long Ẩn tự rồi." (phân đình kháng lễ: địa vị ngang nhau)
Nam Cung Tĩnh hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Nhiêm ba hoa chích chòe, sắc mặt trầm xuống lại nói: "Trên người tiểu tử kia rất cổ quái, ngài nhìn ra được, vì sao còn muốn bảo vệ hắn?"
Sắc mặt Tiêu Nhiêm khẽ biến, nhưng vẫn ra vẻ thoải mái nói: "Cổ quái? Có gì cổ quái? Ngươi nói cánh tay phải của hắn ư? Ài... Pháp môn trong thiên hạ này thiên biến vạn hóa, ví dụ như Thú Vương tông trong mười hai trấn, còn có thể hóa thành hình thú, bản lĩnh như vậy không có gì đáng ngạc nhiên."
Chỉ là cách nói như vậy của Tiêu Nhiêm hiển nhiên cũng không thể làm cho Nam Cung Tĩnh hài lòng, nữ nhân nhìn chằm chằm khiến vị Các chủ này có chút chột dạ, trâm giọng nói: "Ngài biết thứ ta nói không phải là cánh tay phải của hắn."
"Vậy là gì?" Các chủ đại nhân to béo ra vẻ không rõ nguyên nhân.
Nam Cung Tĩnh có chút không hiểu đối phương đến tột cùng là thật hồ đồ hay là giả hô đồ, nhưng nàng vẫn nói lần nữa: "Hắn tên là Từ Hàn."
Nói xong lời này, nàng cẩn thận đánh giá Tiêu Nhiêm, ý đồ từ trên mặt vị Các chủ đại nhân này nhìn ra một chút biến hóa trong lòng y lúc này, chỉ là suy nghĩ như vậy cuối cùng chỉ vô ích, nam nhân vẫn mang vẻ mặt ngây ngô như cũ. Nam Cung Tĩnh bất đắc dĩ thở dài, lại nói: "Vị thiếu Phủ chủ Thiên Sách phủ đã chết kia cũng gọi là Từ Hàn."
Cơ bắp trên mặt Tiêu Nhiêm hơi co giật một chút, nhưng y vẫn ra sức biện giải: "Thế giới rộng lớn, người cùng tên cùng họ không tính là hiếm lạ..."
Nam Cung Tĩnh vào lúc này mới hiểu được, vị Các chủ đại nhân này hôm nay dường như đã hạ quyết tâm muốn qua loa với mình, nàng dứt khoát xoay người, không nhiều lời cùng vị Các chủ đại nhân này nữa mà nhìn về phía hàng Chấp Kiếm nhân phía sau, nói: 'Hôm nay vất vả rồi. Ta đã bảo Trác nhi chuẩn bị cho chư vị một bữa tối thịnh soạn..."
Nói đến đây Nam Cung Tĩnh hơi hơi dừng lại, nàng cũng ý thức được hai chữ bữa tối ở đây cũng không thích hợp, dù sao sắc trời đã trắng bệch, cho nên nàng đổi giọng: "Chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho chư vị."
Dứt lời, Nam Cung Tĩnh lại nhìn vê phía Nam Cung Trác ở một bên nói: "Trác nhi, mang đồ ăn tới đi." Nhưng khi đó, vị Nam Cung Trác tuấn mỹ kia lại biến sắc, trên trán mồ hôi đầm đìa, gã nhìn về phía Tiêu Nhiêm ở một bên.
Tiêu Nhiêm giật mình, lập tức cười ha ha, nhìn lên bầu trời, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Ừm, tối nay ánh sao sáng lạn, quả thực tuyệt vời, tiểu Trác nhi, đi dạo một chút, Các chủ dẫn ngươi tới bên kia ngắm trăng."
"Hả? Vâng! Vâng!" Nam Cung Trác phục hồi tinh thần liên tục gật đầu, đang muốn đi theo Tiêu Nhiêm.
Nam Cung Tĩnh thấy hai người làm bộ như vậy, nàng ngửa đầu nhìn ánh mặt trời tháng ba đã lộ ra nửa cái đầu, con ngươi dân dần nheo lại.
Vì thế trên Long Ẩn sơn đột nhiên kiếm quang đại tác, hai bóng người một cao một thấp, hai thanh âm kêu đau vang vọng thật lâu không dứt. ...
"Tiểu Hàn, bản lĩnh một tay này ngươi học từ chỗ nào vậy? Ta luôn tự hỏi sao cánh tay phải của ngươi luôn bọc lại, thì ra cất giấu đại gia hỏa al" Trở lại chỗ ở, Sở Cừu Ly đã vẻ mặt tò mò tiến lên, cười ha hả cao giọng hỏi.
Lúc này, cánh tay phải của Từ Hàn đã bị hắn dùng vải trắng mua bao lại lần nữa, cánh tay này của hắn đỏ tươi cổ quái, không giống cánh tay người. Hôm nay vận dụng chỉ sợ đã gieo chút họa vào trong mắt người có tâm, hắn không muốn tự chuốc lấy phiền toái, đương nhiên cũng sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết.
"Mánh khóe mà thôi, không quang minh chính đại gì." Từ Hàn đối mặt với Sở Cừu Ly hỏi, đáp lại như thế.
Hắn cũng không phải không tín nhiệm mọi người, chỉ là vê nguồn gốc cánh tay phải của hắn quả thực cực kỳ không thể tưởng tượng nổi, nói ra lại dài dòng, cho nên không muốn nhiều lời. Mấy người ở đây cũng biết điều, không còn dây dưa nhiều về vấn đề này nữa.
"Vậy mấy ngày nay ngươi rốt cuộc đi nơi nào? Làm cho chúng ta lo lắng ăn không ngon ngủ không yên!" Phương Tử Ngư lúc đó lại hỏi.
Từ Hàn cười cười, thuận miệng đáp lại: "Chỉ là ra ngoài đi dạo..."
Cách nói như vậy hiển nhiên cũng chỉ là qua loa cho xong, nếu chỉ là đi dạo trở về, sao có thể bỗng nhiên có được lực lượng cường hãn như vậy?
Đại khái là bởi vì Từ Hàn luôn muốn giấu diếm, làm cho mọi người lo lắng cho hắn có chút buồn rầu, trong phòng trong lúc nhất thời an tĩnh lại.
Cũng may Yến Trảm khi đó cất bước ra, cười ha hả nói: "Được rồi, hôm nay chúng ta đều thông qua thi đấu Chấp Kiếm nhân, cuộc sống sau này coi như là yên ổn hơn không ít, các ngươi xem Từ huynh đệ hôm nay chỉ sợ cũng có chút mệt mỏi, có chuyện gì ngày mai rồi nói, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi."
Mọi người nghe vậy nhìn về phía Từ Hàn trầm mặc ở một bên, đã thấy sắc mặt thiếu niên này trắng bệch, mồ hôi trên trán không ngừng đổ xuống, bọn họ lúc này mới tỉnh ngộ lại, xem ra hắn vì thôi động cánh tay kia mà cũng phải trả một cái giá tương đối lớn.
Nghĩ như thế, bất kể mấy ngày nay Từ Hàn đến tột cùng đi tới nơi nào, làm cái gì, lại có thể tu hành ra một đạo pháp môn cường hãn đến cực điểm trong thời gian ngắn như vậy, thiếu niên này hiển nhiên cũng vì thế mà chịu hết khổ sở. Nghĩ đến chuyện này, bất mãn nho nhỏ trong lòng mọi người lúc trước đều tan đi.
Mọi người đứng dậy, nghe theo đề nghị của Yến Trảm nhao nhao rời đi.
Vì thế trong phòng to lớn chỉ còn lại hai người Từ Hàn cùng Yến Trảm. "Đa tạ." Từ Hàn khi đó đi tới trước mặt Yến Trảm, thành khẩn nói với nam nhân.
Nam nhân cười cười, đưa tay võ võ bả vai Từ Hàn, nói: "Nghỉ ngơi cho tốt đi."
Sau đó nam nhân quay người lại, nhanh chân rời đi.
Từ Hàn nhìn cửa phòng trống rỗng, lúc này sắc mặt của hắn bỗng nhiên biến đổi, huyết nhục quấn dưới tấm vải trắng đột nhiên bắt đầu nhúc nhích, Từ Hàn dùng tay trái che lại, nâng thân thể lên, mồ hôi trên trán điên cuồng nhỏ xuống, thật giống như giờ phút này hắn đang thừa nhận loại thống khổ nào đó khó có thể tưởng tượng được.
Cho đến khi gần trăm hơi thở qua đi, sắc mặt của hắn mới dần dần khôi phục bình thường.
Trong lòng cũng đang cực kỳ sợ hãi, hít thở từng ngụm từng ngụm không khí trong lành, rốt cục mất một hồi lâu cũng bình phục lại.
Hắn không biết vì sao, thở dài thật sâu, xoay người đi vào biệt viện.