Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 520 - Chương 132: Cống Nó Giúp Ta

Chương 132: Cống nó giúp ta Chương 132: Cống nó giúp taChương 132: Cống nó giúp ta

Hai ngày sau, sáng sớm.

Hoành Hoàng thành nổi lên mưa xuân miên man.

Mưa không lớn, nhưng rả rích không ngừng.

Nước mưa tưới ướt sũng toàn bộ Hoành Hoàng thành, hơi nước mông lung quanh quẩn, tòa thành trì cổ xưa lại phồn hoa này hiện tại có thêm vài phần thơ mộng mưa bụi mông lung.

Chạng vạng ngày hôm qua, thầy trò Chấp Kiếm các đã tới nơi này, đưa đến thiệp mời đám người Từ Hàn đi Trấn Ma tháp sau mười ngày nữa.

Tin tức ba người Lữ Hậu Đức bị Từ Hàn giết chết cũng vang vọng xôn xao ở Hoành Hoàng thành.

Cái tên Từ Hàn này hiện giờ có thể coi là đã danh chấn giang hồ Đại Hạ, có câu là cây to đón gió, Từ Hàn âm thầm nghĩ tới, xem chừng thân phận của mình đã sắp không thể giấu diếm được nữa. Thế nhưng cũng may triều đình Đại Chu đã từng phát ra tin tức tuyên bố hắn không còn trên đời, chỉ cần chính hắn thẳng thừng phủ nhận, cộng thêm thân phận Chấp Kiếm nhân hiện giờ, lời đồn đãi trên giang hồ ngược lại không thể làm gì được hắn, chỉ sợ một số đại nhân vật để mắt tới, vậy thì sẽ có chút phiền toái.

Bên phía Xích Tiêu cũng không có động tác phản kích nào, không biết là đang cố ky Chấp Kiếm các, hay là vị chưởng giáo đại nhân kia bận rộn ứng phó đại kiếp nạn của mình, không rảnh bận tâm việc này.

Kỳ thật Từ Hàn cũng không thèm để ý những chuyện này, mục đích hắn đi tới Đại Hạ là vì Tàng Kinh các của Long Ẩn Tự, chỉ cần có thể có một chút thời gian ở trong Chấp Kiếm các, để cho hắn tìm được cơ hội tiến về Tàng Kinh các, nhìn thấy thứ mình muốn xem, hắn sẽ có thể rời khỏi chốn thị phi này.

Thế nhưng trước khi làm những chuyện này, Từ Hàn còn có một chuyện không thể không làm. ...

Sở Cừu Ly kêu gào: "Mưa xuân hợp với ăn thịt, sốt kho nướng phối với rượu cũ." Y sớm đã kéo đoàn người Phương Tử Ngư ra ngoài, Từ Hàn lấy lý do thân thể không khỏe, từ chối trận thịnh yến đầy thịt này, mọi người cho rằng hắn còn chưa khôi phục lại từ trận đại chiến trước đó, cho nên cũng không chèo kéo quá nhiều.

Từ Hàn ngồi ở biệt viện của mình nhìn mưa xuân bên ngoài phòng, chợt thở dài, đứng dậy, đang muốn đi ra khỏi tiểu viện này.

"Meo meo?" Huyền nhi ở một bên đùa giỡn cùng Ngao ô vội vàng nhảy tới, chắn ở trước người Từ Hàn, dùng đầu không ngừng cọ cọ bắp chân hắn, trong miệng lại phát ra một hồi gọi khẽ. Ngao ô ở một bên xưa nay lấy Huyền nhi sai đâu đánh đó, lúc này cũng ngăn cửa viện, lè lưỡi, lắc đuôi nhìn Từ Hàn. Không thể không nói, gia hỏa này hiện tại dường như đã hoàn toàn thích ứng với thân phận loài chó...

Đại khái là bởi vì lúc trước Từ Hàn không từ mà biệt, thấy Từ Hàn ra khỏi biệt viện lần nữa, hai tiểu tử dường như rất không yên tâm, sợ hắn lại rời đi.

Từ Hàn đương nhiên cũng hiểu được điểm này, hắn ít nhiều có chút áy náy, ngồi xổm xuống vươn tay sờ sờ đầu Huyền nhi, cười nói: "Yên tâm đi, ta đi gặp Ngụy tiên sinh một chút, lát nữa sẽ trở về."

"Meo meo meo!" Nhưng Huyền nhi dường như cũng không tin lời Từ Hàn nói, nó theo Từ Hàn vươn tay, nhẹ nhàng nhảy lên đầu hắn, khi đó tiểu tử kia cao ngạo quay đầu, bộ dáng cái gì cũng không quản, một mực muốn đi theo Từ Hàn.

Từ Hàn khẽ cười khổ, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.

"Ngao ô! Ngao ô, Ngao ô! Ngao ô ô ôi! !" Nhưng hắn vừa rồi đứng lên, Ngao ô ở một bên cũng mất hứng, lúc đó liên tục kêu to với hắn.

Từ Hàn nhìn nó một cái, bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Ngươi cũng cùng đi."

"Ngao ô." Cái đuôi Ngao ô ngoe nguẩy càng lúc càng nhanh. ...

Lúc Từ Hàn mang theo hai tiểu tử kia đi tới cửa viện của Ngụy tiên sinh, lão nhân đang ở trong phòng của mình, sắp xếp cái rương gỗ khổng lồ kia của lão.

"Tiên sinh muốn đi ra ngoài." Từ Hàn nhíu nhíu mày, hỏi.

Lão nhân mang rương gỗ vẫn chưa ngẩng đầu, cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc trước sự xuất hiện của Từ Hàn, lão nhẹ giọng nói: "Tĩnh dưỡng lâu như vậy, cái nghề này đã lâu không làm, ta xem trận mưa này có lẽ đến tối sẽ ngừng, cho nên hôm nay muốn ra đường hát một khúc, có lẽ sẽ kiếm được một mớ không tồi."

Từ Hàn đã nghe Ngụy tiên sinh kể qua câu chuyện kia, đương nhiên cũng hiểu được ý nghĩa trong việc lão nhân này làm.

Hắn cũng không quấy rầy lão nhân, mà chỉ tìm một vị trí ở một bên ngồi xuống, im lặng chờ đợi đối phương làm xong công việc của mình.

Sau khoảng một khắc, lão nhân cuối cùng cũng lau sạch hòm gỗ của mình. Lão quay sang cười cười với Từ Hàn, ngồi xuống bên cạnh.

"Tuổi tác lớn rồi, có một số việc làm một lần sẽ ít đi một lần. Thừa dịp còn đi lại được cho nên muốn thử lần nữa." Lão nhân cười ha hả nhìn Từ Hàn, cất lời nói như vậy.

Chỉ là bộ dáng cười tủm tỉm này của lão nhân rơi vào mắt Từ Hàn, lại khiến hắn không hiểu sao âm thâm trầm xuống.

"Tiên sinh có nắm chắc không?" Hắn cất lời.

Lão nhân nghe vậy nhìn Từ Hàn một cái, nhưng vẫn không trả lời câu hỏi của hắn, mà chỉ hỏi ngược lại: "Ngươi có nắm chắc không?"

Từ Hàn sửng sốt, lại nghe hiểu được ý trong lời nói của lão nhân, hắn lắc đầu: "Vẫn không."

"Chuyện thế gian này là như thế, sao có thể mỗi một chuyện đều đợi đến khi chúng ta nắm chắc mới đi làm?" Nguy tiên sinh nói như vậy, thân sắc trong con ngươi vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.

"Nhưng chuyện này không giống, tiên sinh có thể chờ một chút, đợi đến khi những thứ kia..." Từ Hàn dường như có chút khó hiểu, hắn lập tức mở miệng khuyên giải.

Chỉ là lời còn chưa dứt đã bị lão nhân cắt đứt.

"Ta chờ được, nhưng có vài người lại không muốn để cho ta chờ." Lão nhân nói xong, như có ý ngẩng đầu nhìn bầu trời mưa dầm thấm lâu.

Từ Hàn lại sửng sốt, hắn đại khái hiểu được một số người kia đến tột cùng là ai.

Chỉ là những chuyện liên quan kia đối với hắn mà nói cuối cùng quá mức xa xôi, hắn không biết có thể làm gì cho lão nhân, cho nên vào lúc đó chỉ có thể trâm mặc.

Lão nhân dường như nhìn thấu tâm trí của hắn, lão mỉm cười hỏi: "Cánh tay phải thế nào rồi?"

"Nhờ phúc của tiên sinh, dạy cho tại hạ bí pháp cho nên mới có thể luyện hóa." Từ Hàn vội vàng nói.

Mấy ngày trước hắn sở dĩ đột nhiên rời đi là bởi vì được lão nhân truyên cho một đạo bí pháp, tuy cánh tay Yêu này sau khi luyện hóa mặc dù không thể khống chế hoàn toàn, nhưng có thể chế ngự được một ít lực lượng của nó, bởi vậy mới có chuyện hắn đại sát tứ phương trên đại hội Chấp Kiếm nhân.

"Ngươi vốn có một đạo kiếm ý do Kiếm tiên Kiếm Lăng lưu lại, lại có một đạo tinh quang do người giám thị gieo vào, hai thứ này hợp lực với nhau, trấn áp cánh tay Yêu kia cũng không phải việc khó, chỉ là ngươi chưa đạt được phương pháp đúng đắn mà thôi, còn ta thì cũng chỉ hơi đề cập một chút, không tính là đại ân to lớn ra sao, ngươi cũng không cần để ý." Lão nhân cười ha hả nói, ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn càng thêm từ ái.

"Tiên sinh đã mấy lần dạy ta, hiện giờ ngài gặp khó khăn, Từ mỗ lại không thể giúp...' Nhưng lão nhân càng như thế, Từ Hàn lại càng áy náy.

Lão nhân thấy như thế lại đưa tay vỗ vỗ cánh tay hắn: "Kỳ thật ngươi cũng không cần phải như thế, lão phu cũng không phải Thánh nhân, mấy lần trợ giúp ngươi, thực ra cũng là có một chuyện muốn cầu."

"Hả?" Từ Hàn sửng sốt, lập tức vội vàng nghiêm nghị nói: "Nếu tiên sinh có chuyện muốn nhờ, Từ mỗ vạn chết không từ!"

Bộ dáng khẩn thiết trên mặt Từ Hàn giờ phút này quả thực không giống làm bộ.

Lão nhân thấy vậy trong lòng cảm thấy rất an ủi, lão hài lòng khẽ gật đầu, vươn tay vỗ vỗ cái rương gỗ khổng lồ bên cạnh mình.

"Nếu như một ngày nào đó, lão phu biến thành một bồi đất vàng..."

"Ta muốn nhờ ngươi tiếp tục cõng cái rương này..."
Bình Luận (0)
Comment