Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 533 - Chương 145: Thiện Chí

Chương 145: Thiện chí Chương 145: Thiện chíChương 145: Thiện chí

"Không thể tưởng được vị trợ thủ mà Nguyên Diêm La tìm được này, vẫn là một người thương hương tiếc ngọc." Trong căn nhà gỗ rách nát trong ngõ Khổ Đầu lại vang lên tiếng trêu tức.

Mấy nhân thủ được phái vào trong Trấn Ma tháp đều được bọn họ giám sát cực kỳ cẩn thận, giờ phút này trôi qua hơn bảy canh giờ, người nhanh nhất đã đi lên tâng thứ ba, cũng chính là vị sát thủ kia cũng không thuộc về bất kỳ một phái nào trong bọn họ, là gia hỏa được Địa Tạng vương coi trọng. Nhưng mấy người còn lại cũng đều đã tiếp cận cửa vào tầng thứ ba.

Còn Từ Hàn thì sao?

Vẫn còn ngây người ở tầng thứ nhất, thậm chí vì trợ giúp tỷ đệ Nam Cung, giờ phút này phía sau còn có một đám huyễn ma mênh mông đi theo, trong thời gian ngắn sẽ không có khả năng thoát khỏi mấy vạn huyễn ma dây dưa, đi lên tầng tiếp theo.

Tương phản cực lớn như vậy đương nhiên không tránh khỏi việc khiến rất nhiều Diêm La xưa nay vốn bất mãn với Nguyên Tu Thành mở miệng trêu chọc.

Cũng tận mắt chứng kiến một loạt biến cố này, Nguyên Tu Thành sau khi nghe xong những lời trêu chọc kia, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi.

Nhưng y nhanh chóng che lấp phần dị sắc này.

Y biết rõ tính tình của Từ Hàn, Lưu Sanh đã cứu mạng hắn, cho nên bất kể như thế nào, thiếu niên này cũng sẽ không lấy mạng của Lưu Sanh ra đùa giỡn.

Nghĩ như vậy, y cũng chỉ trâm tinh thân xuống, ánh mắt lại rơi vào trên màn ảnh ghi lại cảnh tượng ở chỗ Từ Hàn.

Lúc này Từ Hàn trong màn sáng bắt lấy sự vật Nam Cung Tĩnh đưa tới, cũng không thèm nhìn đã nhét vào trong ngực, sau đó kiếm ý trong cơ thể hắn lưu chuyển, tốc độ đột nhiên bị tăng lên đến cực hạn, không quá mấy hơi thở đã kéo dài khoảng cách mấy chục trượng với đám huyễn ma kia. Những huyễn ma nọ thấy thế, lập tức biết truy đuổi không được Từ Hàn, đồng loạt lui về, lần thứ hai vây quanh vòng sáng ở cửa vào kia.

Từ Hàn khi đó hai tròng mắt ngưng tụ, thân thể trống rỗng đứng giữa không trung cao mười trượng nhìn xuống đám huyễn ma rậm rạp dưới người.

Kiếm ý quanh thân hắn bắt đầu khởi động, thanh trường kiếm màu đen phía sau thoát vỏ mà ra, treo trên đỉnh đầu hắn, dưới sự thúc đẩy của hắn, từng đạo kiếm ảnh màu vàng từ thân trường kiếm màu đen kia trào ra, rất nhanh đã tụ tập đến ba ngàn thanh, bọn chúng giống như tên nhọn trên dây cung kéo căng ở phía sau Từ Hàn, nhắm mũi nhọn ngay đám huyễn ma kia.

"Xem ra vị Từ công tử này chuẩn bị mạnh mẽ xông vào?" Nhìn thấy cảnh tượng này, trong nhà gỗ lại vang lên một tiếng trêu chọc.

Nguyên Tu Thành nghe lời này, liền đưa mắt liếc nhìn vào trên bóng đen năm lần bảy lượt lên tiếng khiêu khích kia.

Đó là Diêm La Tống Đế, một trong Diêm La Thập Điện.

Nguyên Tu Thành từng nhậm chức dưới tay gã, lúc ấy phát hiện chuyện Lưu Sanh trở thành bán yêu, cũng là thông qua gã báo cáo lên thượng tâng Sâm La điện, Diêm La Tống Đế vốn định ôm lấy công lao này, lại không biết lúc ấy xảy ra tình huống gì đó, Nguyên Tu Thành vậy mà trực tiếp vượt qua gã, liên lạc với Địa Tạng Vương mà ngay cả Diêm La cũng khó có thể liên lạc được. Vì thế Nguyên Tu Thành vốn đã bị gắn mác gian tế trong Sâm La điện lại ngoài ý muốn được Địa Tạng Vương coi trọng, càng đặt khối bánh trái thơm ngon là Đại Hạ vào trong tay Nguyên Tu Thành. Mặc dù thế lực của Sâm La điện ở Đại Hạ lúc này còn chưa triển khai hoàn toàn, nhưng theo thời gian trôi qua, một khi bố cục thành công, như vậy Nguyên Tu Thành rất có thể trở thành nhân vật dưới một người trên vạn người trong Sâm La điện này.

Đây đương nhiên cũng không phải kết cục mà bọn họ nguyện ý nhìn thấy, Diêm La Tống Đế lại là người trong đó. Gã xưa nay canh cánh trong lòng đối với việc Nguyên Tu thành vượt quyền cầu công, giờ phút này tìm được cơ hội đương nhiên cắn chặt không nhả.

Mà những Diêm La xung quanh tuy rằng khinh thường tranh lợi ích miệng lưỡi, nhưng đáy lòng đều có chút bất mãn đối với việc Nguyên Tu Thành kiêu ngạo, giờ phút này đương nhiên vui vẻ sống chết mặc bay.

Giống như lúc trước vậy, Nguyên Tu Thành rất vui vẻ thỏa mãn chút nguyện vọng nho nhỏ của một đám người này.

Y trầm lông mày xuống cũng không nói lời nào, trong lòng mặc dù có chút khó hiểu đối với hành động của Từ Hàn, nhưng cũng không có quá nhiều lo lắng.

Đương nhiên ý niệm chắc chắn như vậy trong đầu lập tức tan thành mây khói ngay tức khắc khi y nhìn về màn sáng có hình ảnh của Từ Hàn. Lúc này đây, lông mày của y thật sự trâm xuống.

Không chỉ có y, trên mặt mọi người ở đây vào giờ khắc đó đều lộ ra một chút dị sắc.

Trong màn sáng kia gợi ra ba ngàn đạo kiếm ảnh màu vàng, Từ Hàn súc thế chờ phát động bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì đó, vậy mà lại dừng động tác trong tay.

Hắn nghiêng đầu, nhìn về phía một nơi nào đó.

Mà chỗ đó vừa vặn đối diện với mọi người, đây đương nhiên là một chuyện rất cổ quái.

Bọn họ sở dĩ có thể nhìn thấy hướng đi của mọi người tiến vào Trấn Ma tháp, là dựa vào một đạo pháp bảo tên là Du Dực Lệnh, vật này có thể ẩn nấp ở bốn phía người bị gieo cấm, quan sát hướng đi của đối phương, không ngừng truyền hình ảnh về phía nơi này.

Thứ như vậy đương nhiên là tồn tại cực kỳ bí ẩn, cho dù là cường giả Đại Diễn cảnh bình thường cũng khó có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó, Nguyên Tu Thành cũng dựa vào cơ hội ngày đó dẫn Từ Hàn đến gặp Lưu Sanh mới có thể sắp đặt ở trên người hắn.

Nhưng phía Từ Hàn nhìn về lúc này chính là chỗ của Du Dực Lệnh kia, ngay khi mọi người âm thâm phỏng đoán cái nhìn này của hắn đến tột cùng là trùng hợp hay có ý khác, thiếu niên trong màn sáng bỗng nhiên cười —— nở nụ cười với bọn họ.

"Chư vị xem đủ chưa?" Thiếu niên hỏi như thế.

Vấn đề như vậy đương nhiên không tránh khỏi khiến cho mọi người trong căn nhà gỗ này sửng sốt, còn không đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại, tay Từ Hàn lại chợt duõi ra, hình ảnh kia đã bị bàn tay thiếu niên che khuất.

Phanh!

Theo đó một tiếng nổ tung nho nhỏ, hình ảnh giám thị Từ Hàn sau một trận lóe lên liền triệt để dập tắt.

Các đại nhân vật trong nhà gỗ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sắc mặt cổ quái.

Mà Nguyên Tu Thành vào lúc đó ánh mắt âm trầm, câm miệng không nói. ...

"Nguyên đại nhân, vị tiểu huynh đệ này của ngươi dường như cũng không quá nghe lời a?" Trong đám bóng đen, vị Diêm La Tống Đế kia sau khi phục hồi tinh thần lại, lần thứ hai nhìn về phía Nguyên Tu Thành cười nói.

Nguyên Tu Thành đưa mắt nhìn bóng đen kia một cái, sắc mặt lạnh lùng chưa từng lên tiếng phản bác.

Y nhìn ra ngoài phòng, hai bóng người bao bọc trong áo bào đen liền từ ngoài phòng cất bước đi vào, quỳ trước mặt y.

"Đi, xem Lưu Sanh hiện tại như thế nào cho ta?" Y nhìn chằm chằm hai thân ảnh kia, ngữ khí cực kỳ âm trầm nói.

"Tuân mệnh." Hai thân ảnh kia nghe vậy đồng loạt gật đầu, sau đó thân thể chợt lóe liền rời khỏi phòng của đại nhân vật quyên khuynh một phương trong Sâm La điện này.

"Nguyên đại nhân xảy ra chuyện gì sao? Cần tại hạ phái ít nhân thủ đến giúp ngươi không?" Diêm La Tống Đế lần thứ hai nói, ngữ điệu nhẹ nhàng, tràn đầy hương vị vui sướng khi thấy người gặp họa.

Nguyên Tu Thành lúc này lại quay đầu nhìn về phía bóng đen kia: "Không cần đại nhân phí tâm, Nguyên mỗ tự có chủ trương."

"Chỉ mong như thế, Nguyên đại nhân cũng không nên cô phụ kỳ vọng của điện chủ đối với ngươi a”" Diêm La Tống Đế nhẹ giọng cười nói.

Nguyên Tu Thành không tiếp lời nữa, y nhìn về phía màn sáng đã trở nên tối đen bởi vì Du Dực Lệnh bị hủy, con ngươi dần dần nheo lại, hàn mang u lãnh từ trong khe mắt hẹp dài tràn ra.

Y mở miệng của mình, sử dụng thanh âm mà chỉ có bản thân mới nghe thấy nỉ non.

"Từ Hàn a Từ Hàn, xem ra ngươi thật sự không có ý định tiếp nhận thiện chí của Nguyên mỗ."
Bình Luận (0)
Comment