Chương 144: Đạo nghĩa
Chương 144: Đạo nghĩaChương 144: Đạo nghĩa
Từ Hàn nói ra lời này, Nam Cung Trác cùng Nam Cung Tĩnh đều sửng sốt, hai người liếc nhau một cái, trong mắt đều hiện ra vẻ kinh ngạc.
Nam Cung Tĩnh càng không hề che dấu hồ nghi trong lòng mình, nàng sau mấy hơi thở quay đầu đánh giá Từ Hàn từ trên xuống dưới, hỏi: "Ngươi muốn giúp chúng ta dẫn những huyễn ma kia đi?"
"Ừm”' Từ Hàn khế gật đầu, trên mặt lộ ra ý cười sáng lạn người vật vô hại.
Nam Cung Tĩnh hiển nhiên cũng không tin Từ Hàn sẽ có lòng tốt như vậy, nàng nhíu nhíu mày, đang muốn nói cái gì đó, nhưng Nam Cung Trác tâm tư đơn giản bên cạnh lại thân thiết hỏi: "Nhưng đến lúc đó một mình ngươi sẽ thoát thân như thế nào?”
Nam Cung Tĩnh thấy đệ đệ nhà mình quan tâm Từ Hàn như thế, trong lòng không khỏi cảm thán tâm tư vị đệ đệ này của mình quả thực vẫn quá mức đơn thuần một chút, Từ Hàn này nhìn thế nào cũng không giống hạng người lương thiện, phía sau lời nói này của hắn tất nhiên còn có tính toán khác.
Nghĩ đến những thứ này, Nam Cung Tĩnh đang muốn lên tiếng vạch trần Từ Hàn.
Nhưng đúng lúc này, đối phương lại nói: "Hai vị không cần lo lắng cho ta, ta tự có phương pháp thoát thân.”
Dứt lời, Từ Hàn cũng không đợi hai người này phục hồi tinh thần lại, thân thể đã chợt động, liền trực tiếp nhảy tới xa xa.
Hai người không ngờ Từ Hàn quả quyết như vậy, không khỏi sửng sốt, vội vàng nhìn về phía hắn.
Đã thấy đối phương lại thật sự nhảy vào trong bầy huyễn ma như lời hắn nói, tay phải của hắn vươn ra, bắt lấy cổ một con huyễn ma, cũng mặc kệ đối phương liều mạng giấy giụa như thế nào, Từ Hàn đã nâng thân thể huyễn ma kia lên ném thật mạnh, khiến nó trực tiếp rơi ở giữa đàn huyễn ma kia.
Cách làm như vậy đối với những huyễn ma không có linh trí này mà nói đương nhiên có thể coi như là khiêu khích, trong lúc nhất thời bọn chúng quay đầu nhìn về phía chỗ Từ Hàn.
"Ừm! Đến đây bắt lấy ta!" Dường như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, Từ Hàn cũng mặc kệ những huyễn ma này có thể nghe hiểu lời mình hay không, ngay khi đó còn vung tay mình, vận khởi kiếm ý trong cơ thể, lớn tiếng quát về phía những huyễn ma kia.
Đám huyễn ma lập tức lâm vào nổi giận, phát ra từng đợt rống giận, liền đồng loạt giết về phía Từ Hàn.
Mấy vạn huyễn ma cùng nhau chạy đi, khí thế kia đương nhiên là rung trời động đất.
Bụi bặm phủi lên khắp thiên địa, đại địa bắt đầu run rẩy dưới bước chân của chúng nó. Từ Hàn cũng không dám cứng rắn đối chọi với số lượng huyễn ma to lớn như vậy, hắn khi đó vội vàng xoay người, chạy trốn theo hướng ngược lại với hai tỷ đệ nhà Nam Cung.
Dùng tu vi của hắn muốn bỏ qua những huyễn ma này đương nhiên sẽ không phải là việc khó, nhưng làm như vậy thì sẽ không dẫn những huyễn ma này đi giúp được tỷ đệ Nam Cung.
Bởi vậy Từ Hàn rất cẩn thận khống chế tốc độ của mình, không cho những huyễn ma này đuổi kịp, nhưng cũng sẽ không làm cho chúng nó cảm thấy bất lực khi đuổi theo mình, cũng may những huyễn ma này gân như không có linh trí, căn bản không cảm nhận được Từ Hàn đang trêu đùa chúng nó.
Chúng nó lại phô thiên cái địa vọt về phía hắn, trong miệng càng không ngừng phát ra từng đợt rống giận rung trời.
"Lão tỷ... Nhìn mấy vạn huyễn ma bắt đầu khởi động dưới sự dẫn dắt của Từ Hàn, Nam Cung Trác không khỏi nhìn về phía Nam Cung Tĩnh.
Mà đối phương lại chỉ cau mày nhìn chằm chằm chỗ kia, vẫn không để ý tới gã.
Lại thêm trăm hơi thở trôi qua, mấy vạn huyễn ma đã dần dần rời khỏi nơi ban đầu, vầng sáng đại biểu cho lối vào tầng tiếp theo cũng dần dần hiện lên trong mắt hai tỷ đệ.
"Tỷ tỷ... chúng ta...' Nam Cung Trác lại nhìn vê phía Nam Cung Tĩnh, lần nữa nói.
"Chờ một chút, tiểu tử này quỷ kế đa đoan, phòng ngừa có lừa gạt." Nam Cung Tĩnh cũng không cho đối phương cơ hội nói xong lời này, nàng lập tức mở miệng, từ trong giọng nói nghiêm túc của nàng, cũng không khó nghe ra cho dù đến lúc này, nàng vẫn ôm cảnh giác cùng bất tín nhiệm thật lớn đối với Từ Hàn.
Lại thêm một trăm hơi thở đi qua, đại quân huyễn ma mênh mông càng đi càng xa, mà cánh cửa màu trắng kia đã hiển hiện rõ nét trước mặt hai tỷ đệ, tuy rằng còn có một chút cá lọt lưới đứng ở phụ cận vòng sáng kia, nhưng hiển nhiên những huyễn ma này đã không đủ để tạo thành uy hiếp quá lớn đối với hai người.
"Lão tỷ..." Nam Cung Trác lần thứ ba nhìn về phía tỷ tỷ của mình.
"Đi!" Đến lần này, gã lại nhận được một câu trả lời cực kỳ ngắn gọn và dứt khoát.
Còn không đợi gã phục hồi tinh thần lại, Nam Cung Tĩnh khi đó liền tung người nhảy lên, thân thể hóa thành một đạo lưu quang xông thẳng về phía vòng sáng kia.
Nam Cung Trác thấy thế lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng bước nhanh theo kịp.
Nam Cung Tĩnh chính là cường giả Đại Diễn cảnh thực sự, mà Nam Cung Trác tuy rằng hơi kém một bậc, nhưng cũng là cường giả Ly Trân cảnh, hai người giờ phút này khai hỏa toàn bộ hỏa lực, tốc độ đương nhiên là nhanh đến cực hạn.
Không quá trăm hơi thở đã vọt tới lối vào kia, trong lúc đó ngược lại có chút huyễn ma chuyển đầu ngựa giết về phía hai người, nhưng những huyễn ma tu vi Đan Dương cảnh này đâu phải là đối thủ bọn họ, chỉ một lần đối mặt, một trận kiếm quang hiện lên, đầu lâu những huyễn ma này đã lăn lông lốc xuống đất.
Nhưng ngay khi Nam Cung Tĩnh muốn cất bước đi vào trong đó, Nam Cung Trác lại đột nhiên dừng bước.
"Đi thôi!" Nam Cung Tĩnh cả kinh, vội vàng lớn tiếng nói với Nam Cung Trác. Hiện tại Từ Hàn còn giúp bọn họ dẫn những huyễn ma kia đi, nhưng nếu ở lại chỗ này, nhất định sẽ có nhiều huyễn ma quay đầu tập kích đến bọn họ.
"Chúng ta đi rồi, hắn làm sao bây giờ!?" Nam Cung Trác khi đó nhìn Nam Cung Tĩnh hỏi.
Nam Cung Tĩnh nghe lời nói này lập tức ngây người, đệ đệ nhà mình mặc dù ngày thường cực kỳ không đứng đắn, nhưng có đôi khi đầu óc lại thẳng tuột như sợi dây, cũng không biết học được đạo nghĩa giang hồ này ở nơi nào, thỉnh thoảng còn treo ở bên miệng.
"Hắn đã nói có biện pháp riêng của mình để thoát thân, ngươi cũng không nên ở lại chỗ này gây thêm phiền phức." Nam Cung Tĩnh nói như vậy, liền muốn lôi kéo Nam Cung Trác rời đi.
Nhưng Nam Cung Trác xưa nay đối với nàng nói gì nghe nấy lại cực kỳ hiếm thấy gạt tay của nàng ra, nói: "Tỷ tỷ, phụ thân thường nói, trong giang hồ này hai chữ đạo nghĩa là lớn nhất, kiếm đạo của một nhà Nam Cung chúng ta xưa nay lại càng thẳng chứ không chịu cong. Hôm nay Từ huynh đệ giúp chúng ta như thế, nếu chúng ta lại bỏ hắn mà đi..."
Thấy đệ đệ tư thế lại muốn bàn một hồi đạo lý lớn với mình, Nam Cung Tĩnh cũng đau đầu không thôi.
Nàng vội vàng khoát tay ngăn cản Nam Cung Trác thao thao bất tuyệt, sau đó từ trong ngực móc ra một sự vật, khoa tay múa chân một phen ở trước mặt Nam Cung Trác, tức giận nói: "Như vậy đã được chưa?”
Nam Cung Trác thấy thế lập tức liên tục gật đầu.
"Lo chuyện bao đồng!" Nam Cung Tĩnh nói như thế, nhưng ngữ khí cũng không có bao nhiêu ý trách móc nặng nề, chỉ thấy nàng khi đó vẫn khởi chân nguyên quanh thân, dùng một chút sức mạnh, sự vật kia khi đó đã bị nàng ném ra, hóa thành một đạo lưu quang nhanh chóng bắn về phía Từ Hàn.
"Họ Từ kia, đây xem như đáp lễ của hai tỷ đệ ta! Nếu ngươi có thể đến tầng tiếp theo, hai người tỷ đệ ta chắc chắn sẽ dốc sức tương trợ, nếu như không thể, vậy gặp lại bên ngoài tháp! Đa tạ lần giúp sức này!" Nam Cung Tĩnh khi đó cao giọng nói, ánh mắt lại có chút phức tạp nhìn về phía chỗ sâu của huyễn ma.
Cho đến khi chỗ sâu trong huyễn ma chợt một bàn tay vươn ra, nắm sự vật kia trong tay, còn không quên phất phất tay vê phía hai người.
Hai người tỷ đệ Nam Cung lúc này mới yên lòng, xoay người đi vào trong vòng sáng kia, thân thể đảo mắt liền biến mất.