Chương 147: Nơi trái tim thuộc về
Chương 147: Nơi trái tim thuộc vềChương 147: Nơi trái tim thuộc về
Âm!
Sau một tiếng sấm mùa xuân.
Thành Trường An lại nổi lên mưa phùn.
Diệp Hồng Tiên xuyên qua hành lang cổ kính của Thiên Sách phủ, đi tới trước cửa phủ.
Mưa xuân rơi trên mái hiên, theo khe hở của gạch ngói vụn chảy xuống, tạo thành một rèm mưa ở trước mặt nàng.
Người đi đường vội vàng, giày dép giãm lên mặt đất lát đá xanh, đạp lên nước đọng, khiến cho nước mưa văng khắp nơi.
Mưa xuân kéo dài làm cho trong lòng người ta phiên muộn.
Ít nhất Diệp Hồng Tiên rất là chán ghét đối với chuyện này, mưa rả rích như thế làm cho tâm tình nàng cực kỳ nặng nê.
Thế nhưng người đi đường lại không phải như vậy, ít nhất có một số người cho dù phải đội mưa mà đi, nhưng trên mặt bọn họ vẫn mang vẻ tươi cười như cũ.
"Sư tỷ." Lúc này, một đạo thanh âm chợt truyền đến.
Diệp Hồng Tiên ngẩn người, nàng theo tiếng nhìn lại đã thấy bên ngoài rèm mưa, một bóng dáng mặc áo tím giờ phút này đang đứng trong mưa phùn cười khanh khách nhìn mình.
Diệp Hồng Tiên lại không khỏi sửng sốt.
Nàng dù sao không nghĩ tới, y sẽ đi đến nơi đây.
Mà lúc nghĩ đến những điều này, bóng người kia đã xuyên qua tầng tâng rèm mưa đi tới trước mặt nàng.
"Không hảo hảo ở nhà ẫm tiểu Từ Lai, sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta?" Diệp Hồng Tiên liếc mắt nhìn quân áo nam nhân bị nước mưa làm ướt, không mặn không nhạt hỏi.
"Khuyển tử tự có Tử Xuyên chiếu cố, đệ cũng không cần phải phí tâm." Nam nhân dường như vẫn chưa cảm nhận được thái độ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm của Diệp Hồng Tiên, cười ha hả đáp lại.
"A." Diệp Hồng Tiên chỉ hồi đáp lại một câu, liền thu hồi ý nghĩ tiếp tục đối thoại với nam nhân.
Kỳ thật nàng cũng không hề cảm thấy phản cảm gì đối với y.
Nàng chỉ đơn thuần là không hề có chút hứng thú.
Cha nàng nói, chỉ có giết Từ Hàn thì mới có thể bình ổn loạn thế của Đại Chu.
Lộc tiên sinh cũng cho biết, chỉ có hỗ trợ Vũ Văn Nam Cảnh lên ngôi thì mới có thể đổi lấy bách tính an cư lạc nghiệp.
Nàng đương nhiên chưa từng tán thành cách làm như vậy, nhưng cũng chưa từng hoài nghi kết quả như thế.
Còn trên thực tế thì sao? Thiên Sách phủ làm được tất cả những gì bọn họ muốn làm, nhưng yên bình ngắn ngủi chỉ là giả tượng trước đợt bạo loạn tiếp theo, cơn bão mới đang ấp ủ, nàng ngửi thấy mùi vị này, cũng chán ghét loại mùi vị như vậy.
Nhưng nàng không thể ngăn cản, tất cả những gì nàng có thể làm là đứng ngoài cuộc. Nam nhân kia dường như nhìn ra tâm tư của nàng, nhưng cũng không vạch trần, chỉ đi tới bên cạnh nàng đứng sóng vai, nhìn mưa xuân rả rích trên đường phố, cũng nhìn người đi đường chạy trong màn mưa kia.
"Thế nào? Không chăm nhi tử bảo bối của mình, tới nơi này ngắm mưa cùng ta?" Khoảng chừng mấy hơi thở sau đó, thanh âm Diệp Hồng Tiên lần thứ hai vang lên. Ngữ điệu của nàng có chút lạnh như băng, ít nhiều mang theo hương vị đuổi khách.
Thế nhưng nam nhân vẫn tựa như chưa hiểu lời của nàng, lúc đó chỉ cười nhạt.
Sau đó y đưa tay chỉ vào những người đang còn chạy đi trong mưa.
"Sư tỷ không cảm thấy kỳ quái sao? Vì sao rõ ràng người đội mưa tươi cười rạng rỡ, còn người không ướt mưa thì lại nhíu mày?”
Diệp Hồng Tiên nghe được lời này quay đầu lại, nàng cũng không thích cách nói chuyện đầy ẩn ý của thiếu niên này, nhíu nhíu mày, nhìn về phía người nam nhân hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Nam nhân kia lại cười cười, nhún nhún vai nói: "Không có gì, chỉ là xúc cảnh sinh tình, không tránh khỏi sinh ra chút cảm thán."
"Cảm thán cái gì?" Lông mày Diệp Hồng Tiên khi đó nhíu càng sâu thêm vài phần.
"Người trong lòng có chỗ hướng về, đi đâu cũng là phồn hoa như gấm, nhưng nếu trong lòng bất định, dù thân ở nơi nào cũng như băng thiên tuyết địa. Sư tỷ, đến bây giờ tỷ còn không biết mình muốn cái gì ư?" Nam nhân nhìn thẳng vào ánh mắt lăng liệt của Diệp Hồng Tiên, nhẹ giọng nói.
Diệp Hồng Tiên thân thể hơi chấn động khi nghe lời nói này, lông mày nàng trâm xuống, lại lặp lại vấn đề lúc trước, mà ngữ điệu lại âm lãnh hơn rất nhiều: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
"Không có gì." Mà câu trả lời của nam nhân cũng giống như lúc trước, thậm chí còn có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
"Chỉ là hôm qua gặp một vị cố nhân, hắn đến từ Đại Hạ, mang đến một số tin tức bên đó cho đệ, đệ nghĩ Diệp sư tỷ có lẽ sẽ cảm thấy hứng thú với những tin tức này, cho nên đưa tới cho sư tỷ."
Nam nhân khi nói xong lời này trên mặt nổi lên ý cười chân thành, y rất chắc chắn với một số phán đoán của mình.
Mà phản ứng tiếp theo của Diệp Hồng Tiên cũng đã chứng thực điểm này một cách hoàn mỹ.
Sắc mặt lạnh lùng của Diệp Hồng Tiên lúc đó đột nhiên tan chảy, nàng nhìn chằm chằm nam nhân, vội vàng đến mức có chút không tự nhiên hỏi: 'Là hắn sao?"
"Ừm." Nam nhân khẽ gật đầu, nhưng cũng không có ý định thừa nước đục thả câu, ngay sau đó liền nói: "Từ huynh giờ phút này ở Hoành Hoàng thành, hình như còn có phiền toái rất lớn."
Một câu đơn giản, lượng thông tin cực kỳ ít ỏi, nhưng lại làm cho vẻ mặt lạnh như băng của thiếu nữ đại biến.
Nàng không nói gì, nhưng lông mày chất thành núi rừng hoàn toàn phơi bày nội tâm của nàng giờ phút này.
Nam nhân, hoặc có thể nói là thiếu niên kia nhìn Diệp Hồng Tiên trước mắt, chợt nở nụ cười.
Y nói;Đi tìm huynh ấy đi."
Đó là câu nói cực ngắn mang theo ngữ điệu cực nhẹ, nhưng lại khiến trái tim Diệp Hồng Tiên như bị chùy nặng gõ vào. Nàng đưa mắt nhìn về phía nam nhân, ánh mắt có chút chớp động, giống như do dự, lại giống như đang không ngừng giãy giụa.
"Sau cơn mưa xuân ở Trường An chính là mùa hè sấm sét không ngừng cùng mưa to trút xuống, người trong lòng có chỗ hướng về còn có thể sống bình yên qua ngày, cho dù hung hiểm nhưng ít nhất còn tôn tại sức sống, nhưng người lạc lối không đường, chỉ có thể theo dòng nước chảy, sinh tử không còn do mình quyết." Giọng nói của nam nhân lần thứ hai vang lên, trầm thấp hơn lúc trước, cũng chân thành hơn rất nhiều.
Nam nhân sau khi nói xong lời này, lại đưa mắt nhìn Diệp Hồng Tiên một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Cho đến khi bóng lưng y bước vào trong màn mưa, Diệp Hồng Tiên mới phục hồi tinh thần lại.
"Còn ngươi thì sao? Ngươi vẫn muốn đi làm chuyện kia ư? Tử Xuyên và tiểu Từ Lai phải làm sao bây giờ?" Nàng nhìn bóng lưng kia, nghĩ đến thiếu niên đã từng vì một ít chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi mà tranh giành với mọi người đến mức mặt đỏ tai hồng, có chút hoảng hốt, trong miệng lại không kìm được hỏi.
Thân thể nam nhân hơi dừng một chút, giống như muốn xoay người, nhưng cuối cùng cũng không làm vậy.
Y nghĩ đến cái đầu mình tự tay cắt xuống trong đêm mưa bão kia, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ.
"Sư tỷ rất may mắn, tỷ còn có thể vì mình mà sống. Bởi vì sinh mệnh của tỷ cũng chính là sinh mệnh của chính mình."
"Tống mỗ lại không được như vậy, mạng của Tống mỗ là dùng mạng của người khác đổi lấy, Tống mỗ phải giúp người ta làm xong việc chưa làm."
Dứt lời, nam nhân kia lại cất bước đi vào trong màn mưa.
Khi đó mưa bỗng nhiên lớn hơn vài phần, Diệp Hồng Tiên nhìn bóng lưng đang dần dần rời đi kia, nàng bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm của mình, dùng một ngữ điệu chỉ có bản thân mới có thể nghe rõ nói: "Cảm ơn"...
Vào cuối tháng 3, mưa mùa xuân còn đang kéo dài.
Sau trận mưa xuân cuối cùng, một phần tấu chương từ Thiên Sách phủ được đưa đến Phổ Thiên Cung.
Vũ Văn Nam Cảnh trong cung cầm phần tấu chương suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng đáp ứng với nội dung trong tấu chương này.
Vì thế có một tin tức lan truyền ra trong thành Trường An.
Phủ chủ Thiên Sách phủ Diệp Hồng Tiên từ chức, Lộc tiên sinh phụ tá bốn đời đế vương tiếp nhận chức Phủ chủ phủ này.
Mà vào đêm hôm đó, Diệp Hồng Tiên rời khỏi chức phủ chủ liền từ biệt cha mẹ trong nhà, dẫn thiếu niên tên Tô Mộ An kia một đường đi về phía bắc, không biết tới chỗ nào.