Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 536 - Chương 148: Đoán Thể

Chương 148: Đoán thể Chương 148: Đoán thểChương 148: Đoán thể

Tầng hai Trấn Ma tháp.

Từ Hàn đứng giữa sương mù trong không trung, dưới thân hắn là gần vạn huyễn ma trùng trùng điệp điệp.

Hắn nhắm mắt lại như lão tăng nhập định, quần áo trên người phiêu linh, tóc trên trán dù không có gió nhưng tự động bay múa. Từng luồng hào quang màu tím quanh quẩn trên cánh tay phải cường tráng của hắn, lưu động qua lại.

Sau mấy hơi thở, luông hào quang màu tím kia chợt lóe lên, toàn bộ đều tràn vào trong cánh tay phải.

Đùng!

Đùng!

Từng tiếng vang tựa như có như không vang vọng khắp thiên địa này, kèm theo còn có vần điệu rung động cực kỳ kì dị, khí thế hùng vĩ như sóng võ bờ.

Bỗng nhiên, hai tròng mắt thiếu niên nhắm chặt chợt mở ra, cỗ vận luật kỳ dị kia lập tức tan thành mây khói, thiên địa xám xịt lần thứ hai trở về yên tĩnh.

Từ Hàn vươn tay phải của mình ra, đặt ở trước mắt, hắn quan sát thật kỹ cánh tay phải này.

Trên mặt lại lộ ra một tia vui mừng.

Tốt rồi!

Quả Yêu huyệt thứ tư rốt cuộc đã bị phá tan sau khi hắn chém giết gần năm ngàn huyễn ma tầng hai.

Tu vi của huyễn ma tầng thứ hai khoảng tâm ở cảnh giới thứ tư, có vẻ là Thông U cảnh sơ kỳ, Yêu lực ẩn chứa trong cơ thể gấp khoảng bốn đến năm lần huyễn ma tầng thứ nhất.

Mà độ khó chém giết cũng tăng trưởng gấp bội, năm ngàn huyễn ma ước chừng đã tiêu hao hai canh giờ của Từ Hàn, tính cả một canh giờ chạy tới nơi này, hắn vậy mà đã lưu lại ở tâng thứ hai này ba canh giờ, còn nếu muốn thanh lý một vạn huyễn ma còn lại thì hắn lại hao tổn đến bốn canh giờ, cứ tiếp tục như vậy, đợi hắn xử lý xong những thứ này, chỉ sợ đại đa số tu sĩ đã đi đến tâng thứ tư, thậm chí là tâng thứ năm.

Từ Hàn có kế hoạch của riêng mình, hắn không có khả năng chậm trễ quá lâu, huống hồ sau khi Yêu huyệt thứ tư phá vỡ, Yêu lực cần thiết cho quả Yêu huyệt thứ năm càng khổng lồ đến mức gần như là một con số thiên văn sổ tự.

Hắn hơi tính toán một phen, lấy Yêu lực của huyễn ma tầng thứ hai làm đơn vị tính toán, Yêu lực cần thiết để phá vỡ Yêu huyệt thứ năm cũng phải vượt qua hai mươi vạn, mà những huyễn ma trước mắt này không tới một vạn, mặc dù càng đi lên tâng trên, Yêu lực huyễn ma có được sẽ càng lớn, nhưng số lượng cũng đang giảm bớt rất nhiều, tính ra như vậy, chỉ sợ phải diệt sát sạch sẽ huyễn ma bên trong toàn bộ Trấn Ma tháp này thì mới có thể làm được.

Mà rất hiển nhiên, Từ Hàn không có thời gian dây dưa như vậy, cũng không có tỉnh lực làm chuyện này.

Nhưng nếu để cho hắn cứ như vậy buông tha bảo khố tơ lớn trước mắt, chắc chắn hắn cũng có chút không cam lòng.

Từ Hàn nghĩ đến đây, lông mày nhíu chặt.

Hắn đang suy nghĩ có biện pháp gì có thể nhanh chóng đánh chết những huyễn ma này, hoặc là... Bỗng nhiên trước mắt thiếu niên sáng ngời, giống như là nghĩ tới cái gì đó, tay hắn nắm chặt vào trong hư không, một đạo kiếm ảnh màu vàng khi đó trào ra trên trường kiếm màu đen sau lưng, dưới sự sai khiến của hắn gào thét giết về phía đám huyễn ma kia.

Nương theo một tiếng kêu rên, kiếm ảnh màu vàng đã nhanh gọn dứt khoát lấy đầu một con huyễn ma xuống.

Mà sau mấy hơi thở, thân thể huyễn ma kia tản đi, Yêu lực màu tím lập tức điên cuồng vọt đến trong tay Từ Hàn.

Từ Hàn nắm chặt tay, nhắm mắt ngưng thần, đồng thời vận chuyển cánh tay phải cùng Tu La Quyết, cùng với tinh quang mà người giám thị lưu lại trong cơ thể mình.

Ý tưởng của Từ Hàn rất đơn giản.

"Tu La quyết" vốn là pháp môn dựa vào hấp thu Yêu lực để rèn luyện thân thể, nhưng thân thể Nhân tộc vốn không phù hợp với Yêu lực, cho nên pháp môn như vậy thường cần người tu hành phối hợp thi triển với một ít quyên cước trên người, lấy đó hấp thu Yêu lực. Nhưng dù là như thế, càng về hậu kỳ hiệu quả sẽ càng ít. Bởi vậy mới có nhiều Tu La bị ngăn ở cảnh giới luyện thể thứ tư, cũng là ở Tử Tiêu cảnh của Từ Hàn hiện giờ, không thể tiến thêm một tấc.

Nhưng tình huống giờ phút này lại có chút không giống, Yêu lực trong cơ thể những huyễn ma này khác biệt với Yêu lực bình thường, chính là bản nguyên Yêu lực đến từ Yêu quân, nó càng dễ dàng bị hấp thu, đây cũng là nguyên nhân vì sao tu sĩ Nhân tộc rất muốn tranh đoạt những bản nguyên Yêu lực này, đương nhiên thứ bọn họ hấp thu chỉ là pháp tắc thiên địa trong đó, mà Từ Hàn cần chính là bản thân Yêu lực.

Tiếp theo Từ Hàn có được cánh tay Yêu của một vị Yêu quân khác, hắn có thể thông qua cánh tay yêu chuyển hóa những Yêu lực kia thành đồ đạc của mình, lại lợi dụng tinh quang mà người giám thị lưu lại mạnh mẽ đánh những Yêu lực này vào trong thân thể mình để hấp thu.

Nhưng ý nghĩ như vậy chỉ là suy luận của Từ Hàn, hắn cũng không có mười phần nắm chắc có thể làm được điểm này.

Bởi vậy vì phòng ngừa vạn nhất, hắn chỉ hấp thu Yêu lực của một con huyễn ma để làm thí nghiệm.

Mà sau trăm hơi thở trôi qua, đợi đến khi hai tròng mắt của hắn mở ra, giữa hai hàng lông mày lập tức nổi lên một tia vui mừng nồng đậm.

hắn đã thành công.

Tuy rằng hao phí không ít thời gian, nhưng cũng chỉ bởi vì chưa bao giờ làm qua chuyện như vậy, cần phải thay đổi thích ứng một ít chi tiết, nhưng thành công như vậy mang có nghĩa là hơn vạn huyễn ma trước mắt này đủ để trở thành chất dinh dưỡng quý giá tẩm bổ tu vi thân thể cho Từ Hàn.

Nghĩ đến chuyện này, hắn không hề do dự nữa, lại thêm ba đạo kiếm ảnh trào ra, xông về phía đám huyễn ma kia.

Lúc này đây hắn vẫn hao tổn thời gian gần trăm hơi thở mới hấp thu ba luồng Yêu lực này, tuy rằng nhìn qua thời gian vẫn chưa phát sinh biến hóa, nhưng số lượng Yêu lực hấp thu lại nhiều hơn gấp đôi, mà theo không ngừng hấp thu, hắn sẽ càng ngày càng trở nên thuần thục, bất kể là thời gian hao tổn trong mỗi một lần hấp thu Yêu lực, hay là số lượng hấp thu đều sẽ được tăng trưởng, hắn rất tin tưởng đối với điểm này.

Cho nên khi hắn lần thứ hai xuất thủ, kiếm ảnh tuôn ra bị hắn tăng lên tới mười đạo.......

Tầng năm Trấn Ma tháp. "Làm sao bây giờ?" Phương Tử Ngư núp sau một tảng đá lớn nghiêng đầu nhìn Yến Trảm bên cạnh cau mày hỏi.

Hai người đã gặp nhau ở tầng thứ hai, tuy rằng mỗi một tầng Trấn Ma tháp đều giống như bị người động tay động chân, tập kết lượng lớn huyễn ma ở cửa vào vòng sáng, nhưng tu vi của hai người đều cực kỳ cao, nhất là Phương Tử Ngư tu hành "Thôn Yêu Trấn Thiên quyết" càng là thiên địch của đám huyễn ma do Yêu lực huyễn hóa mà thành, hai người dựa vào phối hợp ăn ý một ngựa đi trước, có thể coi là một trong những tu sĩ giết đến tâng thứ năm.

Nhưng tình huống như vậy tại thời điểm này lại có biến hóa.

Tu vi huyễn ma trong tâng thứ năm đã đến Thiên Thú cảnh hậu kỳ, giờ phút này có gần một ngàn huyễn ma chiếm cứ ở cửa vào, hơn nữa những huyễn ma này còn không bị hạn chế bởi cấm chế không thể phi hành ở lối vào, phô thiên cái địa chất đống chung quanh vòng sáng, muốn dựa vào cách phân tán dẫn ra lúc trước rồi tìm cơ hội tiến vào trong đó sẽ tồn tại rất nhiêu nguy hiểm, mà mạnh mẽ xông mang đến tiêu hao thậm chí thương thế lại có khả năng lưu lại tai họa ngầm cho chiến đấu sau này, bởi vậy không tới vạn bất đắc dĩ, hai người đều không muốn ra hạ sách này.

Đối mặt với câu hỏi của Phương Tử Ngư, Yến Trảm cũng nhíu mày.

Thực lực của những huyễn ma này quá mức mạnh mẽ, số lượng cũng cực kỳ dọa người, nếu hai người dẫn dắt chúng nó rời đi, vậy phía sau mỗi người đều phải có bốn năm trăm con đuổi theo, muốn thoát thân rất là phiên toái, nếu như có thêm hai người, chuyện này sẽ đơn giản hơn rất nhiêu, nhưng chung quanh giờ phút này cũng không còn người khác, huống hồ chuyến đi Trấn Ma tháp này vốn là chuyện ngươi tranh ta đoạt, người bình thường nếu tự có biện pháp thoát thân, đương nhiên sẽ không nguyện ý hợp tác cùng bọn họ, nếu cứ chờ tiếp, những huyễn ma cao cấp kia lại không tránh khỏi bị người nhanh chân cướp đoạt trước.

Ngay khi hai người đang do dự, hai bóng người lại đột nhiên dừng lại ở phía sau bọn họ.

Hai người trong lòng giật nảy mình, vội vàng xoay người, cực kỳ cảnh giác nhìn vê phía người đột nhiên đến, lại phát hiện hai người này rõ ràng chính là tỷ đệ Nam Cung Tĩnh thân là Chấp Kiếm nhân kia.

Trải qua đại hội Chấp Kiếm nhân, Phương Tử Ngư không có chút hảo cảm nào đối với hai người này, nhất là vị Nam Cung Tĩnh kia.

Nàng nhíu nhíu mày, vẻ mặt cảnh giác hỏi: "Các người muốn làm gì?"

Ánh mắt Nam Cung Tĩnh cố ý vô tình liếc về phía đám huyễn ma cách đó không xa, nói: "Hình như hai vị có phiền toái."

"Không phải các ngươi cũng như vậy sao?" Tâm tư Yến Trảm vốn rất hoạt bát, gã rất nhanh liền phản ứng lại, trâm giọng nói.

"Nếu đã có phiền toái, sao không giúp đỡ lẫn nhau một phen?" Con ngươi Nam Cung Tĩnh híp lại.

Đây đương nhiên là một đề nghị rất có sức hấp dẫn, dù sao dựa theo tính toán của Phương Tử Ngư cùng Yến Trảm lúc trước, nếu có thể nhiều hơn một hai người phân tán những huyễn ma truy kích, cơ hội đột phá tâng thứ năm này sẽ lớn hơn rất nhiêu. Nhưng Phương Tử Ngư lại không thèm để ý, hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ! Sao chúng ta phải tin ngươi?"

Đây cũng không phải là Phương đại tiểu thư không hiểu chuyện, chỉ là tính tình nàng xưa nay như thế, yêu ghét cực kỳ rõ ràng. Huống hồ nếu hai người tỷ đệ Nam Cung Tĩnh thật sự mang ý xấu, đến lúc đó bọn họ chỉ cần tự mình đi trước một bước tiến vào vòng sáng, liền có thể để cho huyễn ma truy kích bọn họ quay đầu ngựa giết về phía hai người Phương Tử Ngư, làm cho hai người lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Cho nên lo lắng của nàng cũng không phải là không có lý.

Nam Cung Tĩnh cũng không tức giận khi đối mặt với ngữ khí chất vấn hùng hổ của Phương đại tiểu thư, ngược lại cực kỳ nghiêm túc nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

Một lát sau, nàng chợt cười, nói: "Coi như là báo đáp ân tình khẳng khái của vị Từ công tử kia đi."

"Cái gì?" Phương Tử Ngư nghe được lời này lập tức biến sắc, ngữ điệu cũng đề cao vài phần.

Tính tình Yến Trảm xưa nay vốn trầm ổn, nhưng hiện tại cũng không khỏi nhíu mày, gã đưa mắt nhìn về phía Nam Cung Tĩnh vẻ mặt đầy ý cười, trâm giọng hỏi: "Nam Cung đại nhân có ý gì vậy?"

"Đừng nghe tỷ tỷ ta nói bậy." Ngược lại Nam Cung Trác ở phía sau Nam Cung Tĩnh đã nhịn không nổi nữa, gã vội vàng tiến lên một bước, vẻ mặt gấp gáp giải thích cho hai người nghe: 'Lúc trước ta cùng gia tỷ gặp được Từ huynh đệ ở tâng thứ nhất, may mắn được hắn tương trợ mới có thể đi tới tâng tiếp theo, với bản lĩnh của Từ huynh đệ cũng không có gì đáng ngại, chỉ là..."

Nói đến đây, Nam Cung Trác hơi hơi chần chờ, sắc mặt cũng trở nên có chút cổ quái.

"Chỉ là cái gì?" Phương Tử Ngư cũng chịu không nổi phương thức nói chuyện lúc liền lúc đứt của đối phương, lúc đó vội vàng truy hỏi.

"Chỉ là Từ huynh đệ dường như không hiểu quy củ trong Trấn Ma tháp này, ngay cả Yêu lực của huyễn ma trong tầng thứ nhất cũng chưa từng buông tha..." Nam Cung Trác có chút chột dạ nói, dù sao Từ Hàn có ân đối với bọn họ, mà bọn họ lại bởi vì đủ loại thành kiến lúc trước vẫn chưa nói cho hắn biết việc này, nghĩ đến kết cục của ân nhân mình, Nam Cung Trác càng thêm xấu hổ.

Nhưng ngoài dự liệu của gã chính là hai người Phương Tử Ngư sau khi nghe được lời này lại thở phào nhẹ nhõm, dường như hoàn toàn không để ở trong lòng đối với việc Từ Hàn "đói bụng ăn quàng".

Nam Cung Trác đương nhiên trong lòng nghỉ hoặc, thế nhưng gã nào biết được, trước khi Nam Cung Tĩnh đọc những quy tắc kia, Từ Hàn đã sớm một năm một mười nói cho hai người Phương Tử Ngư nghe về những thứ này, lấy hiểu biết của bọn họ đối với Từ Hàn đương nhiên rõ ràng, hắn làm như vậy sẽ có đạo lý của riêng mình, chỉ cần nghe nói hắn không gặp phải nguy hiểm gì khác, trong lòng khẩn trương cũng có thể buông xuống.

Nhìn Nam Cung Trác ở một bên còn muốn dây dưa với Phương Tử Ngư trong việc này, Nam Cung Tĩnh liền có chút không kiên nhẫn, nàng vội vàng kéo đệ đệ nhà mình, khiêu khích nhìn về phía Phương Tử Ngư, hỏi: "Rốt cuộc có dám hay không, nếu các ngươi còn muốn chờ đợi ở chỗ này, tỷ đệ chúng ta sẽ không phụng bôi!"

Phương Tử Ngư biết được Từ Hàn không có việc gì chợt thở phào nhẹ nhõm, nàng đương nhiên không có khả năng cúi đầu trước mặt Nam Cung Tĩnh này, vì thế vỗ ngực nói: "Nhìn xem là ai không dám! Đến lúc đó xảy ra chuyện, cũng đừng trách bổn tiểu thư không cứu ngươi!"

Hai nữ này dường như là tức giận cho váng đầu, tung người nhảy lên cũng không để ý hai người Nam Cung Trác và Yến Trảm, trực tiếp giết về nơi huyễn ma tụ tập.

Yến Trảm thấy thế liên tục cười khổ, cùng Nam Cung Trác liếc nhau, hai người đều nhìn ra bất đắc dĩ từ trong mắt đối phương. Nhưng lúc này hiển nhiên không phải là thời điểm nghiên cứu sâu chuyện này, vì thế bọn họ vội vàng theo sát hai người, phi thân đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment