Chương 150: Biến cố
Chương 150: Biến cốChương 150: Biến cố
Kể cả người nói ra lời này, hiện tại có tổng cộng bảy bóng người đứng ở trong trận kia, ngoài dự liệu chính là Phương Tử Ngư còn trùng hợp nhận ra bảy người này.
Lại nói tiếp, còn phải nhờ đại hán Sở Cừu Ly kia, lúc trước không ngừng lải nhải ở bên tai Phương Tử Ngư giới thiệu hắc mã của Ngân chấp bảng, giờ phút này những gia hỏa kia không thiếu một người, đang đứng ở trung tâm tâng thứ chín của Trấn Ma tháp này.
"Sao lại là bọn họ?" Nam Cung Tĩnh ở một bên cũng nhíu mày.
Lúc trước nàng cũng chú ý tới bảy vị hắc mã trên Ngân chấp bảng này, bỗng nhiên xuất hiện bảy nhân vật trước đây chưa từng nghe nói qua, cộng thêm tu vi rất cao, giống như Từ Hàn cùng Quảng Lâm Quỷ lúc trước, Nam Cung Tĩnh thân là Chấp Kiếm nhân áo bào vàng, đương nhiên cũng từng âm thâm phái người điều tra qua mấy người này, nàng đại khái còn có thể hiểu được vài phần thân phận của Từ Hàn, nhưng bảy vị hắc mã này cùng với Quảng Lâm Quỷ lúc trước lại giống như từ hư vô đột nhiên xuất hiện, quá khứ của bọn họ chỉ là một mảnh trống rỗng.
Nam Cung Tĩnh cũng cực kỳ hoài nghi đối với việc này, nhưng theo lời của Tiêu Nhiêm, quy củ Chấp Kiếm các còn bày ở nơi đó, nếu người ta không phá hỏng quy củ, ngươi cũng tra không ra nguyên nhân, vậy thì cứ cho bọn họ đi đi.
Bởi vậy Nam Cung Tĩnh mới đè phần nghi ngờ này xuống. Hiện tại thấy bảy người này bỗng nhiên liên thủ xuất hiện ở nơi đây, trong lòng Nam Cung Tĩnh trầm xuống, nàng biết chút lo lắng của mình lúc trước xem ra là cực kỳ cần thiết.
Thế nhưng bất kể đáy lòng kinh ngạc cỡ nào, Nam Cung Tĩnh cũng không có ý ra tay.
Dù sao cường giả Đại Diễn cảnh nằm ẩn nấp bốn phía chỗ này không dưới hai mươi người, bảy người này cho dù biểu hiện ra sức chiến đấu cực kỳ áp đảo trong chiến đấu lúc trước, nhưng dù sao đó cũng là trên Ngân chấp bảng, mà giờ phút này bọn họ muốn dùng lực lượng bảy người đối kháng rất nhiều cường giả Đại Diễn cảnh ở đây, trong suy nghĩ của mọi người, chuyện này không khác gì người si nói mộng.
Đương nhiên cho dù đáy lòng đã cực kỳ chắc chắn đối với điểm này, nhưng giống như Nam Cung Tĩnh án binh bất động, vẫn không ai trong những người ẩn nấp chỗ tối kia mở miệng đáp lại bảy người khí thế kiêu ngạo này.
Trước khi không nắm chắc tình huống của đối phương, án binh bất động không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Kết quả như vậy trong suy nghĩ của Kha Viễn cũng không có gì kỳ quái, gã cũng sớm có dự liệu đối với chuyện này.
Gã nhận lệnh một vị cao tầng trong Diêm La Thập Điện, theo gã biết dường như Tu La được phái vào chỗ này có khoảng chừng có tám vị, vốn dựa theo kế hoạch gã sẽ cùng những người này tranh đoạt tinh huyết của Yêu quân tầng thứ mười, nhưng không hiểu vì sao kế hoạch này đột nhiên phát sinh biến cố, Diêm La sau lưng bọn họ đều gửi tin tức, muốn bọn họ cùng hợp tác lấy được tinh huyết Yêu quân trong thời gian nhanh nhất.
Biến hóa như vậy đương nhiên có chút ngoài dự liệu, nhưng thân là Tu La, phục tùng mệnh lệnh chính là ưu tiên hàng đầu, bởi vậy sau một thời gian ngắn ngây người, bảy người luôn đề phòng những người khác liền tập hợp lại một chỗ.
Mà nếu chủ nhân sau lưng đã yêu cầu bọn họ mau chóng lấy được vật kia, vậy bọn họ đương nhiên không có khả năng lại trốn ở chỗ tối, chờ đợi thời cơ các tu sĩ tự tiêu hao lẫn nhau giống như những người khác.
Cho nên bọn họ chọn chủ động tấn công.
Kha Viễn khi đó cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía sáu vị đồng bạn phía sau, nhẹ giọng nói: "Động thủ!"
Lời này vừa dứt, thân thể của bảy người bao gồm cả Kha Viễn chợt động, vậy mà khi đó xông giết về bảy phương hướng khác nhau.
Mà ở chỗ mục tiêu mỗi người bọn họ giết tới, không ngoại lệ đều có một vị cường giả Đại Diễn cảnh trốn tránh trong đó.
Đại khái là vẫn từng chưa nghĩ tới bảy người này lại quả quyết như thế, mọi người khi đó đều sửng sốt, mà bảy người này đã cùng bảy vị cường giả Đại Diễn cảnh khác ẩn nấp ở tầng thứ chín này giao thủ.
Song phương rất nhanh liền triền đấu cùng một chỗ, một phương là cường giả Đại Diễn cảnh đến từ khắp nơi trong giang hồ Đại Hạ, một bên là hắc mã đột nhiên giết ra đăng lâm Ngân chấp bảng, trong lúc nhất thời song phương giết đến khó phân thắng bại, mà những người vẫn chưa bị công kích đều mang sắc mặt cổ quái, có chút không rõ đám người này đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
Vốn đoàn người Kha Viễn bỗng nhiên giết ra, ngữ điệu kiêu ngạo, khiến cho bọn họ thâm tưởng đối phương có sát chiêu gì đó khó lường, đều âm thầm cảnh giác. Nhưng như thế nào cũng không ngờ bảy người Kha Viễn lại động thủ với vài người trong đám người, tuy rằng tu vi của bọn họ rất cao, có thể đánh đến trời đất mù mịt cùng cường giả Đại Diễn cảnh, nhưng ngoại trừ bảy người đang giao thủ với đám người Kha Viễn ra, vẫn còn lại hơn mười cường giả Đại Diễn cảnh trốn trong bóng tối.
Lấy tư thế khó phân thắng bại của song phương giao chiến lúc này mà xem, cho dù bên phía Kha Viễn đạt được thắng lợi, cuối cùng cũng không tránh khỏi bản thân bị thương nghiêm trọng, đến lúc đó bọn họ sao có thể tiếp tục đối địch với cường giả còn lại?
Những người chưa bị Kha Viễn công kích nghĩ tới chuyện này, sắc mặt đều biến đổi, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ vui mừng.
Hiện giờ bọn họ chỉ cần tọa sơn xem hổ đấu, để cho song phương phân ra thắng bại trong kịch đấu này, lại ra tay xử lý những người còn lại, đến lúc đó trong tâng thứ chín của Trấn Ma tháp cũng chỉ còn lại hơn mười người, tuy rằng phân chia chín con huyễn ma này vẫn có chút thịt ít mà sói nhiều, nhưng tỷ lệ này đã lớn hơn gấp đôi.
Chỉ là ý niệm như vậy mới dâng lên trong đầu mọi người, dị biến liền đột nhiên phát sinh.
Chỉ thấy trong mắt mấy người do Kha Viễn cầm đầu chợt sáng lên một đường ánh tím, một cỗ lực lượng dao động kỳ dị từ trong cơ thể bọn họ lan ra, mấy vị cường giả Đại Diễn cảnh đang chém giết đám người này đồng loạt sửng sốt, còn không đợi bọn họ hiểu rõ biến hóa trong đó, cách đó không xa đã truyền đến một hồi tiếng gào thét, sau đó mấy thân ảnh ùn ùn giết đến đến trước mặt bọn họ, đúng là chín con huyễn ma cường đại lúc trước vẫn yên lặng ở trung tâm!
Chúng nó không biết vì sao lại bị bảy người Kha Viễn thúc dục bỗng nhiên gia nhập chiến trường.
Mà biến cố như vậy hiển nhiên vượt xa dự liệu của mọi người ở đây, nhất là những cường giả Đại Diễn cảnh đang đối địch với đám người Kha Viễn lại càng không kịp đề phòng, đều bị chín huyễn ma đột nhiên gia nhập chiến trường này làm bị thương, hơn nữa bảy người Kha Viễn có tâm tính vô tâm, thế công vào giờ khắc đó càng lúc càng lăng liệt, đánh cho mấy người không có lực hoàn thủ, rất nhanh đã gánh phải thương thế cực nặng. Trận pháp tích hợp trong Trấn Ma tháp phát hiện được điểm này, khi đó tự động vận chuyển, cứng rắn truyền tống mấy vị Đại Diễn cảnh phát sinh xung đột cùng đám người Kha Viễn ra ngoài.
Biến cố này nói thì dài, nhưng kỳ thực chỉ phát sinh trong thời gian hơn mười hơi thở.
Đợi đến khi những người khác phục hồi tinh thần lại, thế cục trên sân vẫn xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như cũ.
Bảy người Kha Viễn cộng thêm chín con huyễn ma không biết vì sao bị bọn họ khống chế, chiến lực khoảng chừng mười sáu vị Đại Diễn cảnh.
Mà bên kia cho dù tính cả bốn người Phương Tử Ngư vào, cũng chẳng qua chỉ là mười một mười hai người, huống hồ mười một hai người này còn đều là tự mình chiến đấu, so sánh tương quan hai bên, chiến lực song phương chênh lệch có thể nói đã đến trình độ khó có thể vượt qua.
Kha Viễn cầm đầu dường như cũng tự cho là nắm chắc phần thắng, gã khi đó chống thanh đại đao kia lên vai, ánh mắt chế giễu lần lượt đảo qua mọi người đang trốn ở bốn phía, lần thứ hai lớn tiếng nói.
"Thế nào? Chư vị tự mình đi? Hay là để tại hạ tự mình tiễn các ngươi đi vậy?"