Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 539 - Chương 151: Một Con Làm Sao Đủ

Chương 151: Một con làm sao đủ Chương 151: Một con làm sao đủChương 151: Một con làm sao đủ

Mọi người nghe nói vậy cũng biết không cách nào trốn tiếp, vào khi đó đều đồng loạt hiện thân, đi ra chỗ ẩn náu của mình, trầm mặc nhìn đám người Kha Viễn đứng trong sân.

Kha Viễn nhướng mày, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.

Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, chính như mọi người nhìn thấy, bọn họ có được năng lực điều khiển huyễn ma này, chỉ là lúc trước bảy người đều tự mình chiến đấu, có khả năng khu động số lượng huyễn ma cũng không nhiều, đương nhiên sẽ không cách nào chống lại những tu sĩ ở đây, mà hiện tại nếu kế hoạch đã xảy ra thay đổi, bọn họ sau khi binh hợp một chỗ có được chiến lực đủ để nghiền ép toàn bộ mọi người ở đây, đương nhiên không cần thiết phải dây dưa với những người này nữa. Mà ngay từ đầu đánh lui bảy người lại vì thế mà đặt ra thắng lợi.

Nghĩ tới đây ý cười trong lòng y càng sâu, kế tiếp chỉ cần bức lui những người còn lại, bọn họ sẽ có thể mang theo những huyễn ma này đi đến tầng cuối cùng, đối kháng Yêu linh cao cấp nhất, lấy được tinh huyết của Yêu quân.

Những huyễn ma này mặc dù có thực lực mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng thiếu linh trí, lấy phương pháp luyện yêu do Sâm La điện ban cho, khống chế những huyễn ma này trong thời gian ngắn cũng không phải việc khó, mà Yêu linh tâng thứ mười lại cực kỳ cường đại, bởi vậy biện pháp ổn thỏa nhất đương nhiên là đuổi đi rất nhiều tu sĩ còn lại, sau đó bọn họ mới có thể lợi dụng những huyễn ma này đối kháng với những Yêu linh kia.

"Nếu đã có bản lĩnh này, vì sao những người kia ngay từ đầu phải trốn tránh như chúng ta, trực tiếp khống chế những huyễn ma này ra tay, lại tùy thời cướp lấy bản nguyên Yêu lực không phải là xong rồi sao?" Phương Tử Ngư nhìn đám người Kha Viễn cách đó không xa, cau mày nói.

"Thứ bọn họ muốn có lẽ không phải là bản nguyên Yêu lực tầng thứ chín này, bọn họ có mưu đồ lớn hơn." Nam Cung Tĩnh ở một bên giờ phút này lại chưa hề có ý định đấu võ mồm với Phương Tử Ngư, ngược lại khi đó trầm giọng đáp lại.

Một mưu đồ lớn hơn?

Đây không phải là một câu trả lời quá cao thâm qì.

Khuôn mặt của Phương Tử Ngư khế biến: "Ý ngươi là bọn họ muốn đi tầng thứ mười?"

Tồn tại trong tâng thứ mười của Trấn Ma tháp không phải huyễn ma mà là Yêu linh có được tinh huyết của Yêu quân, việc này cũng không tính là chuyện gì quá bí mật, chẳng qua gần như chưa bao giờ có tu sĩ đi tới chỗ đó, một là bởi vì tinh huyết của Yêu quân với tu sĩ tâm thường mà nói cũng không có tác dụng quá lớn, thứ hai những Yêu linh kia quả thực quá mức cường đại, không có đầy đủ lợi ích, tu sĩ tâm thường đương nhiên cũng sẽ không đi trêu chọc.

Đương nhiên ngoại trừ chuyện mà tất cả mọi người đều biết, Nam Cung Tĩnh thân là Chấp Kiếm nhân cao tầng của Chấp Kiếm các còn biết một ít chuyện càng thêm bí mật hơn.

Tầng thứ mười là nơi đã tiếp cận chỗ Yêu quân bị phong ấn, tuy rằng đi lên tâng thứ mười cũng không ảnh hưởng đến việc này, nhưng đối với Chấp Kiếm các hoặc là Long Ẩn tự mà nói, cũng không khuyến khích tu sĩ đi tới nơi này.

Tuy rằng trong lòng có nghi hoặc đối với mục đích của mấy người này, nhưng bất kể đoàn người Nam Cung Tĩnh hay là các tu sĩ còn lại đều không có tính toán thỏa hiệp như vậy.

Dù sao cơ hội lúc này có thể nói là ngàn năm có một, bọn họ sao có thể cam tâm? "Chư vị thật đúng là rượu kính không uống lại muốn uống rượu phạt a?" Kha Viễn thấy tình hình này, cười lạnh một tiếng, chín tôn huyễn ma phía sau lập tức giết ra.

"Chư vị, giờ phút này không phải là thời điểm tính kế lẫn nhau, các vị muốn đoạt Yêu lực, chỉ có liên thủ đối phó mấy người này mới có thể có một đường sống!" Lập tức có người cao giọng quát.

Rất nhiều tu sĩ đương nhiên cũng không phải hạng người ngu ngốc, khi đó đều bày ra tư thế lập tức nghênh chiến.

Thế nhưng rất nhiều tu sĩ lúc này liên thủ dù sao cũng chỉ là kế sách tạm thời, tuy rằng có lòng hợp lực, nhưng khó có thể so sánh cùng bảy người Kha Viễn này.

Bảy người bọn họ khi đó cực kỳ ăn ý quấn lấy tám vị tu sĩ từ bên sườn giết tới, không cầu kích thương địch chỉ muốn ngăn cản đối phương.

Mà ba gã tu sĩ còn lại cần phải đối mặt với chín con huyễn ma vây công.

"Không tốt, bọn chúng muốn phá diệt từng người một!" Rất nhanh có người trong những tu sĩ này nhận ra ý đồ của đám người Kha Viễn.

Chẳng qua dù nhìn thấu điểm này, tám tu sĩ bao gồm cả đoàn người Phương Tử Ngư bên trong có lẽ không e ngại bảy người Kha Viễn, nhưng đồng dạng cũng không cách nào chuyển hóa ưu thế nho nhỏ này thành thế thắng.

Bọn họ đã bị kéo lại.

Qua thêm hơn mười hơi thở, bọn họ đã phải trả giá thật nhiều cho loại dây dưa này.

Ba vị tu sĩ một mình đối mặt với chín con huyễn ma rất nhanh lộ ra thế bại, đều bị huyễn ma trọng thương, sau đó được Trấn Ma tháp truyền tống đi ra ngoài.

Thế cục nghịch chuyển lần nữa, chín con huyễn ma vây giết tới, chiến lực mười sáu so với tám khác biệt một trời một vực, làm cho mọi người liên tiếp bại lui.

Mà đoàn người Kha Viễn lại cực kỳ thành thạo, rất nhanh đã có bốn gã tu sĩ chiến bại, bị Trấn Ma tháp dời khỏi nơi này.

Trong trận chỉ còn lại bốn người Phương Tử Ngư.

"Chư vị còn muốn mạnh mẽ chống cự sao?" Kha Viễn nhìn bốn người đã dần dần bị dồn vào thế yếu, ý cười trên khóe miệng càng sâu, đang muốn ra tay lần nữa.

Nhưng đột nhiên gã như cảm ứng được cái gì đó, thân thể lập tức ngừng lại.

"Chờ một chút!" Gã phát ra một tiếng hô to, mọi người xung quanh sửng sốt, đồng loạt dừng động tác trên tay, mà huyễn ma bị bọn họ điều khiển cũng đứng yên tại chỗ.

Đoàn người Phương Tử Ngư thấy thế hơi sửng sốt, có chút không rõ nguyên nhân vì sao, mà rất nhiều đồng bạn của Kha Viễn cũng ngây người, đồng loạt ném ánh mắt nghi hoặc về phía Kha Viễn.

Chỉ thấy vị thủ lĩnh kia cúi đầu đứng tại chỗ, trâm mặc một hồi, đợi đến khi gã ngẩng đầu, ánh mắt lại rơi vào trên người Phương Tử Ngư, thần sắc trên mặt lập tức trở nên cổ quái.

"Thượng cấp lên tiếng, không thể động đến nàng." Nhưng ngay lúc này, gã đưa tay chỉ Phương Tử Ngư.

Đây là một câu nói mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.

Thế nhưng không giống như đoàn người Kha Viễn sau khi hơi sửng sốt, liền tiếp nhận sự thật như vậy, những người bên phía Phương Tử Ngư lại suy nghĩ hơn nhiều. Ví dụ như tỷ đệ nhà Nam Cung làm Chấp Kiếm nhân liền nghe ra đoàn người Kha Viễn này dường như cùng xuất phát từ một tổ chức nào đó, mà trong giang hồ Đại Hạ này, dường như cũng chưa từng có một môn phái hoặc tổ chức nào có được lực lượng lớn như vậy, cùng với thủ đoạn quỷ dị như thế.

Mà Phương Tử Ngư thì mơ hồ đoán được một chút, ít nhất nàng đã có phán đoán đối với lai lịch đám người Kha Viễn.

Thế nhưng đám người Kha Viễn lại không quan tâm bọn họ đang suy nghĩ cái gì.

Gã vươn tay ra, một con huyễn ma liền cất bước đi tới trước mặt đám người Phương Tử Ngư.

Huyễn ma kia tựa như giấu đi vẻ tàn bạo thậm chí điên cuồng lúc trước, ngược lại cực kỳ cung kính quỳ xuống trước người Phương Tử Ngư, bại lộ phần cổ của nó ra bên ngoài.

"Đây xem như là bồi lễ vì đắc tội với cô nương, kính xin tiếp nhận." Giọng nói của Kha Viễn khi đó lại vang lên, gã cũng thay đổi thái độ kiêu ngạo lúc trước, trái lại cực kỳ cung kính nói.

Đám người Phương Tử Ngư ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, qua một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại.

Mà Yến Trảm khi đó âm thầm khẽ gật đầu với nàng, gã đương nhiên không rõ nội tình trong đó, chỉ là nếu cứ đánh tiếp như thế, bọn họ nhất định sẽ không thu hoạch được gì, mà nếu đám người Kha Viễn nguyện ý cho bọn họ một cỗ huyễn ma, có thể để Phương Tử Ngư thôn phệ vật này, vậy chuyến đi Trấn Ma tháp lần này tuy rằng không tính là hoàn mỹ, vẫn còn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận được.

Phương Tử Ngư hơi chần chờ, cũng hiểu rõ đạo lý này.

Nàng đang muốn gật đầu, nhưng khi đó xa xa lại có một đạo thanh âm đột nhiên vang lên.

"Một con làm sao đủ?"

"Ta thấy không bằng lưu lại toàn bộ đi!"
Bình Luận (0)
Comment