Chương 152: Con đường này không thông
Chương 152: Con đường này không thôngChương 152: Con đường này không thông
Thanh âm kia truyên đến, sắc mặt mọi người ở đây đều biến đổi.
Đám người Kha Viễn tất nhiên là vô cùng kinh ngạc, bọn họ trước khi động thủ đã dò xét một lần vị trí của tất cả mọi người, cũng không bỏ sót một ai, nhưng người đột nhiên truyền ra thanh âm có thể tránh được nhận biết của bọn họ, chuyện này đã từ ý nào đó đã chứng tỏ tu vi của người kia cao hơn bọn họ mấy bậc.
Sắc mặt tỷ đệ Nam Cung Tĩnh cổ quái, bọn họ đại khái từ thanh âm này nghe ra đến tột cùng là ai, chẳng qua lại nghĩ không ra hắn làm sao có thể đi tới nơi này.
Mà đối lập với bọn họ chính là, hai người Phương Tử Ngư cùng Yến Trảm khi đó liếc nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ vui mừng.
Mà sau một khắc, một thân ảnh liên đột nhiên giết tới.
Đó là một bóng người nhanh đến cực hạn.
Cho dù khi nghe thấy thanh âm kia, đám người Kha Viễn đã âm thầm cảnh giác, nhưng khi thân ảnh nọ giết tới, bọn họ vẫn không có phản ứng gì. Bởi vì tốc độ của đối phương quả thực quá nhanh một chút, nhanh đến mức cho dù bọn họ đã nhìn thấy thân ảnh kia xuất hiện, nhưng mệnh lệnh do đại não phát ra lại không thể theo kịp tốc độ chủ nhân thanh âm kia đi tới trước người bọn họ.
Cho nên một nắm đấm ngay lúc đó chợt bắn ra.
Trong mắt Kha Viễn không ngừng phóng đại, vẻ hoảng sợ trên mặt gã còn chưa kịp hoàn toàn lan ra, thân thể khi đó đã hung hăng bắn ra khoảng cách gần trăm trượng, sau đó ngã xuống đất.
Kha Viễn có thể đánh nhau khó phân thắng bại với cường giả Đại Diễn cảnh, nhưng hiện tại lại bị đánh tan đơn giản như vậy, biến cố này có thể nói là chuyện trước đó mọi người không hề nghĩ tới.
Nhưng người tới lại không biểu hiện ra nửa phần đắc ý đối với việc này, hắn chỉ mang vẻ mặt lạnh nhạt đương nhiên.
Sau đó hắn đứng thẳng người, nở nụ cười với Phương Tử Ngư cùng Yến Trảm, trên mặt lộ ra vài phần hổ thẹn.
"Trên đường trì hoãn, cho nên đến trễ một chút."
Hai người đương nhiên sẽ không trách hắn, cũng chỉ cười nhạt một tiếng đối với đối phương.
Từ Hàn dường như vẫn có một chút hổ thẹn, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cánh tay chợt vươn ra, một huyễn ma khi đó bị hắn nắm trong tay, chỉ nghe vài tiếng lắc rắc giòn vang, xương cốt quanh người con huyễn ma kia ở trong cú nắm này đều vỡ vụn toàn bộ.
Nhưng hắn nắm cực kỳ chắc lực đạo của mình, một cú nắm này chỉ đoạn đi chiến lực của huyễn ma, mà không hề giết chết nó, sau đó hắn ném con huyễn ma này đến trước mặt đám người Phương Tử Ngư, sau đó tiếp tục dùng phương pháp này, lại liên tục ném thêm ba con như vậy tới trước mặt mọi người. Cuối cùng mới chớp chớp mắt cười nói: "Đây coi như là bồi lễ đi."
Đại khái là bởi vì một quyền kia đánh bay Kha Viễn mang đến cho mọi người rung động quá lớn, những tử sĩ từ nhỏ đã bị Sâm La điện huấn luyện đến dũng mãnh không sợ chết vậy mà không có một người dám ra tay ngăn cản.
"Cái này..." Hai người Nam Cung Tĩnh đại khái không thể tưởng tượng được bọn họ còn có phần, trong lúc nhất thời ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn có chút do dự. "Xem như tạ lễ." Từ Hàn cười nhạt, từ trong ngực lấy "Chỉ Yêu châm, lắc lư trước mặt hai người.
Từ Hàn đương nhiên không phải là người khẳng khái, chỉ là huyễn ma Đại Diễn cảnh này, với tu vi của đám người Phương Tử Ngư đại khái cũng chỉ có thể thôn phệ một con, dùng nhiều vô dụng, dù sao ngày sau ở trong Chấp Kiếm các chỉ sợ còn phải tiếp xúc với tỷ đệ Nam Cung Tĩnh này, huống hồ lòng dạ hai người trong lần tiếp xúc trước đó xem ra cũng không tính là xấu, bởi vậy không bằng thuận nước đẩy nhân tình.
Hai người Nam Cung Tĩnh ít nhiều cảm thấy có chút hổ thẹn, đang muốn nói cái gì đó, nhưng giọng nói của Từ Hàn lại vang lên lần nữa.
"Nhanh lên đi, bọn họ cũng sẽ không chờ các ngươi."
Đám người Phương Tử Ngư nghe nói vậy hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại phát hiện Kha Viễn kia đã bò ra khỏi hố đất, lần thứ hai dẫn chư vị tử sĩ cộng thêm năm con huyễn ma còn lại vây quanh.
"Vậy ngươi làm sao bây giờ?" Mặc dù lúc trước Từ Hàn biểu hiện ra chiến lực cường hãn vô cùng, nhưng đối mặt với nhiều cường giả Đại Diễn cảnh như vậy, mọi người đương nhiên vẫn không tránh khỏi lo lắng, khi đó Tử Ngư liền lên tiếng hỏi.
Từ Hàn quay đầu lại chớp chớp mắt với nàng, cười nói: "Sơn nhân tự có diệu kế."
Cách nói như vậy đương nhiên không đủ để khiến Phương Tử Ngư an tâm, nàng đang muốn đặt câu hỏi lần nữa, nhưng khi lời đến bên miệng lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vậy mà cứng rắn ngừng lại, sắc mặt của nàng khi đó biến hóa một trận, cuối cùng cắn răng nói: "Được!"
Sau đó nàng lại dẫn đầu vận chuyển chân nguyên quanh thân,
Chém giết con huyễn ma kia, nương theo một đạo Yêu lực màu tím tràn vào trong cơ thể nàng, dưới chân Phương Tử Ngư lập tức sáng lên một trận bạch quang, bao bọc nàng ở bên trong đó, thân thể của nàng cũng chợt lóe lên, biến mất tại chỗ.
Mấy người Yến Trảm thấy vậy, tuy rằng trong lòng còn có băn khoăn, nhưng vẫn răm rắp làm theo, cho nên mấy người này sau vài hơi thở đã đồng loạt rời khỏi nơi này.
Tầng chín to lớn của Trấn Ma tháp đảo mắt chỉ còn lại bảy người Từ Hàn cùng Kha Viễn, đương nhiên còn có năm tôn huyễn ma Đại Diễn cảnh vẫn bị bọn họ khống chế.
Kha Viễn cũng không ngăn cản đám người Phương Tử Ngư rời đi, chờ khi bóng dáng bọn họ biến mất, gã mới vừa lau đi máu tươi trên khóe miệng mình, trâm mắt nhìn vê phía Từ Hàn.
"Những thứ các hạ muốn chúng ta đều đã cho, cũng tự nhận thấy đã không còn liên quan gì đến các hạ, việc này coi như chấm dứt. Ngươi nghĩ thế nào?" Kỳ lạ chính là, Kha Viễn kia vậy mà không động thủ với Từ Hàn trước tiên, ngược lại chỉ bình tĩnh nói như vậy, trong ngữ điệu không thiếu ý cúi đầu chịu thua.
Chỉ là lý do như vậy lại không nhận được thiện ý đáp lại của Từ Hàn.
Hắn nhìn bọn họ cười nhạt một tiếng, nói: "Được, vậy việc này liền quên đi."
Bất kể thái độ nhẹ nhàng hay là ngữ khí kiêu ngạo của Từ Hàn lúc này đều làm cho Kha Viễn cực kỳ chán ghét, nhưng gã lại không thể không đè vẻ chán ghét như vậy xuống.
Sâm La điện theo đuổi pháp tắc như thế, không có yêu ghét, không có thắng bại, chỉ có lợi và hại.
Chiến lực Từ Hàn bày ra quả thực làm cho người ta run rẩy, Kha Viễn đã nếm qua một quyền hiểu rất rõ điểm này, gã không cho rằng nếu thật sự bày ra tư thế, Từ Hàn có thể đánh bại bảy người bọn họ, nhưng nếu làm như thế, bất kể là thắng hay bại, bọn họ đều phải vì thế mà trả cái giá cực kỳ nặng nề.
Mà chuyện này nhất định sẽ mang đến phiền toái cực lớn đối với việc cướp lấy tinh huyết Yêu quân, cho nên Kha Viễn cực kỳ lý trí lựa chọn né tránh.
Nghĩ tới đây, Kha Viễn nhìn Từ Hàn một cái thật sâu, liền muốn dẫn những người còn lại xoay người rời đi.
"Hả?" Nhưng vừa mới bước chân mình ra, Từ Hàn ở một bên nhướng mày, phát ra một tiếng hừ lạnh.
Kha Viễn nhíu nhíu mày, hỏi: "Các hạ có ý gì vậy?"
"Các ngươi muốn đi tâng thứ mười?" Từ Hàn cũng không trả lời vấn đề của gã, lúc đó chỉ cười ha hả hỏi.
"Đúng vậy." Kha Viễn khẽ gật đầu, ánh mắt có chút biến hóa: "Các hạ cũng muốn đi?"
Đáy lòng gã lúc đó tính toán, Từ Hàn đến bây giờ vẫn chưa có ý định rời đi, rất hiển nhiên hắn cũng có khả năng đi tới nơi đó. Yêu linh tâng thứ mười này tuy rằng thưa thớt, nhưng cũng sẽ không chỉ có một con, nếu Từ Hàn nguyện ý liên thủ với bọn họ...
Tính toán như vậy tất nhiên là tốt, chỉ là Từ Hàn rất nhanh đã nghiền nát ý niệm của gã.
Thiếu niên kia lắc lắc đầu, thanh trường kiếm sau lưng nhanh chóng bay ra, trực tiếp cắm vào trước vòng sáng tiến vào tâng thứ mười.
Hắn trâm mắt nhìn về phía đám người Kha Viễn, trong mắt sáng lên một loại kiên định không thể nghi ngờ nào đó.
Hắn mở miệng nói,'Xin lỗi!"
"Con đường này không thông."