Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 542 - Chương 154: Kiêm Được Hai Thứ

Chương 154: Kiêm được hai thứ Chương 154: Kiêm được hai thứChương 154: Kiêm được hai thứ

Tầng chín Trấn Ma tháp.

Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Từ Hàn cả người bao bọc sự vật màu tím bình tĩnh đánh ra một quyền.

Một quyền kia đơn giản đến cực điểm.

Từ trong ra ngoài, từ hoa văn đến đơn giản.

Quyền phong to lớn, những nơi đi qua nhấc lên sóng khí mãnh liệt, tâng tầng lớp lớp, lại liên miên không dứt.

Ánh tím như sóng to, khí kình như núi lở. Thân quyền chưa tới, quyền phong đã bao phủ đám người Kha Viễn, căn bản không đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại, một quyền to lớn đã trực tiếp đánh tới trước người.

Âm ầm!

Một tiếng nổ tung vang vọng trong phương thiên địa này.

Thân thể đám người Kha Viễn khi đó lập tức chấn động, tất cả đều lui ra, hung hăng ngã xuống đất, mà một khi đã ngã xuống, bọn họ liền không còn khả năng đứng lên.

Đúng, bọn họ chết rồi.

Cái chết như vậy quá mức đột ngột, thế cho nên pháp trận trong Trấn Ma tháp thậm chí còn chưa kịp kích phát, bọn họ đã thân vẫn đạo tiêu.

"Từ Hàn! Ngươi thật sự không cần mạng của Lưu Sanh sao?"

Trong căn nhà gỗ trong ngõ Khổ Đầu, Nguyên Tu thành tức giận hét lớn.

Từ Hàn nghe vậy thu quyền đứng lại, hắn hít sâu một hơi, bình phục nội tức cuồn cuộn trong cơ thể mình.

Đích xác đúng như đám người Nguyên Tu Thành nghĩ, tu vi thân thể của hắn đã đến Bất Diệt cảnh, chuyến đi Trấn Ma tháp này để cho hắn liên tục phá ba cảnh giới, một đường từ Tử Tiêu cảnh đi tới Bất Diệt cảnh, nếu không phải hơn phân nửa huyễn ma các tầng sau đều bị những tu sĩ kia đánh chết, chỉ sợ tu vi thân thể của Từ Hàn còn muốn tiến thêm một bước, từ Bất Diệt cảnh sơ kỳ nhảy lên tới đại thành.

Nhưng dù là như thế, chiến lực của Từ Hàn giờ phút này cũng không phải tu sĩ tâm thường trong cảnh giới thứ bảy có thể so sánh được, một quyền đánh chết đám người Kha Viễn đã nói chứng thực rất rõ điểm này.

Hắn cùng lúc này quay đầu nhìn về phía màn sáng ở xa xa, mỉm cười: "Đều nói cá và bàn tay gấu không thể cùng kiêm, nhưng Từ mỗ lại muốn thử xem."

Nguyên Tu Thành trong hình chiếu nghe vậy, thân sắc trên mặt đột nhiên trở nên dữ tợn.

"Kiêm được sao? Nguyên mỗ hôm nay sẽ cho ngươi biết cái giá phản bội ta là gì!" Y nói xong lập tức vung tay lên, đạo chiếu hình cảnh tượng chỗ Lưu Sanh biến đổi, đã có mấy bóng người mặc hắc bào đi vào.

Bọn họ vây quanh Lưu Sanh khí tức uể oải, có một bóng người trong đó đi tới trước mặt gã, lập tức vươn một bàn tay ra, nhìn bộ dáng muốn bắt về phía cái cổ Lưu Sanh.

Khóe miệng Nguyên Tu Thành lộ ra nụ cười lạnh: "Nếu ngươi lập tức đi lấy tinh huyết kia, ta còn có thể cho qua..."

Nguyên Tu Thành nói ra như vậy, chẳng qua y còn chưa nói hết lời, đã bị Từ Hàn cứng rắn cắt đứt.

Thiếu niên này ngoài dự liệu cực kỳ thoải mái nhún nhún vai, sau đó hắn tiến đến trước đạo Du Dực lệnh kia, mặt mang ý cười hỏi: "Nếu ta không thì sao?"

Sắc mặt Nguyên Tu Thành lập tức biến đổi, y cắn răng cười lạnh nói: "Không thấy quan tài không rơi lệ."

Theo thanh âm này của y vừa dứt, trong hình ảnh chỗ Lưu Sênh đang ở, bàn tay của người mặc áo đen kia đã vươn tới chỗ cổ gã, trong miệng ống tay áo rộng lớn mơ hồ có thứ gì đó đang trượt ra.

Đó có lẽ là một thanh chủy thủ, hoặc có lẽ là một lưỡi dao sắc bén.

Nhưng bất kể là cái gì, lấy trạng thái hôn mê bất tỉnh của Lưu Sanh hiện tại, chỉ sợ phàm là người có chút tu vi đều đủ để lấy đi tính mạng của gã.

Nguyên Tu Thành thấy được những chuyện này, khóe mắt lại nhìn chằm chằm Từ Hàn trong một màn sáng khác, y muốn nhìn xem Từ Hàn đến tột cùng có thể kiên định đến mức này.

Sự vật trong tay người áo đen kia đã trượt khỏi tay áo, sau một khắc gã sẽ nắm lấy chủy thủ, kết thúc tính mạng của Lưu Sanh.

Nhưng sắc mặt Từ Hàn vẫn lạnh nhạt vô cùng, thậm chí khóe miệng còn mơ hồ phác họa ra một nụ cười.

Nguyên Tu Thành cực kỳ chán ghét ý cười như vậy.

Bắt đầu từ Thượng Vân thành Thanh châu năm đó, thiếu niên này vẫn luôn là quân cờ mà y yêu thích nhất.

Y hiểu rõ bản tính của thiếu niên này, trên mặt tuy lạnh nhạt như băng, trong lòng lại trọng tình trọng nghĩa, y đánh trúng hắn bởi vì biết rõ càng là người trọng tình trọng nghĩa, sẽ càng dễ dàng khống chế, cho dù một chút ràng buộc cũng đủ để cho đối phương xông pha khói lửa không từ.

Tình huống như vậy đã được minh chứng rất rõ trong nhiều năm qua.

Một vị thiếu nữ năm đó tặng hắn nửa cái bánh bao, cũng đủ để cho thiếu niên nhận vô số Tu La đuổi giết, phản bội ra khỏi Sâm La điện.

Di mệnh của một vị sư phụ có dụng tâm khác, thụ nghiệp nửa năm, cũng đủ để hắn buông bỏ cuộc sống tiêu dao nhàn nhã vô cùng kia, gánh vác trọng trách đối kháng toàn bộ triêu đình Đại Chu.

Điểm này cho dù trải qua biến cố phương pháp Long Xà song sinh ở thành Trường An kia cũng chưa từng phát sinh một chút thay đổi trên người thiếu niên.

Hắn là kẻ không muốn phụ người khác, mà kẻ như vậy đại khái sẽ không tránh khỏi bị người ta cô phụ, hoặc rơi vào tay người có tâm, biến thành quân cờ.

Từ Hàn đã trải qua chuyện trước, mà Nguyên Tu Thành cho rằng Từ Hàn đang còn thực hiện chuyện sau (làm quân cờ).

Đương nhiên Nguyên Tu Thành hiện tại lại không thể không gánh vác phần ác quả tự cho là mang đến này.

Y nhìn Từ Hàn vẻ mặt lạnh nhạt, sắc mặt âm trâm vô cùng.

Vốn còn mưu toan lấy Lưu Sanh làm lợi thế cuối cùng, bức bách Từ Hàn đi vào khuôn khổ, mà hiện tại ý niệm như vậy đã thất bại, Lưu Sanh đương nhiên cũng không cần thiết phải tôn tại. Y vẫn chưa lên tiếng ngăn cản hành động của người áo đen kia, trong suy nghĩ của y, nếu Từ Hàn đã phá hỏng quy củ, y đã trả giá cho việc coi khinh đối phương, cho nên Từ Hàn cũng phải trả giá cho việc phản bội mình, cho dù Lưu Sanh hiện tại cũng đã không còn chút giá trị nào, nhưng cái giá như vậy còn kém xa ngọn lửa đang hừng hực trong ngực y lúc này.

Cho nên sự vật ở cổ tay áo người áo đen kia rốt cục rơi ra.

Một đường hàn mang lúc đó chợt hiện lên, xẹt qua cổ Lưu Sanh.

Đó là cảnh tượng lợi khí nào đó xẹt qua, Nguyên Tu Thành nhìn chăm chú vào tất cả chuyện này, khóe miệng lộ ra một nụ cười, một chút khoái cảm báo thù đang dâng lên trong lòng y.

Nhưng trong nháy mắt ý cười như vậy liền ngưng đọng trên mặt y.

Cảnh tượng đầu lâu Lưu Sanh rơi xuống đất như trong chờ mong vẫn chưa xuất hiện trước mắt y.

Hàn quang kia đương nhiên là một loại lợi khí, nhưng không phải lưỡi dao sắc bén trong tưởng tượng của y, mà là một cái móng vuốt...

Móng vuốt kia vậy mà cũng xẹt về phía cổ Lưu Sênh, thế nhưng điểm đến không phải đầu lâu gã, mà là xích sắt luyện yêu đang còn quấn chặt trên cổ...

Người áo đen vốn nên lấy đi tính mạng Lưu Sanh khi đó đưa tay ôm lấy thân thể Lưu Sanh đang ngã xuống đất, rất nhiều người áo đen còn lại đưa tay cởi mũ trên đầu, Nguyên Tu Thành lúc này mới thấy rõ ràng, những người áo đen này sớm đã không phải Tu La mình phái đi, mà là đoàn người Phương Tử Ngư cộng thêm tỷ đệ nhà Nam Cung từng giao thủ với đám người Kha Viễn ở trong Trấn Ma tháp lúc trước! Ngoài ra còn có càng nhiều người mặc áo bào trắng, tay áo thêu đường chỉ vàng bạc hoặc đỏ.

Là Chấp Kiếm nhân!

Nam Cung Tĩnh cau mày nhìn bốn phía, nàng bỗng nhiên vươn tay ra, nắm chặt giữa không trung trống rỗng, đạo Du Dực lệnh ẩn nấp ở chỗ này ngay lập tức bị nàng bắt vào trong tay.

Nữ nhân cười khanh khách với đám người trong căn nhà gõ: "Xin lỗi chư vị, Chấp Kiếm các niêm phong nơi này!"

Lời này vừa dứt, bên ngoài hình ảnh liên truyền đến từng trận thanh âm đao kiếm va chạm, hiển nhiên Chấp Kiếm nhân đã phát sinh xung đột cùng thủ vệ nơi này, Nguyên Tu Thành thấy vậy sắc mặt càng thêm khó coi.

Y thật vất vả mới mở rộng thế lực từ Long châu đến Hoành Hoàng thành, giờ phút này xem ra bởi vì Chấp Kiếm nhân can thiệp mà nỗ lực trước đó đều đổ sông đổ biển.

Nam Cung Tĩnh dứt lời lại không còn tâm tư đối thoại với bọn họ nữa, cái Du Dực lệnh kia khi đó đã bị nàng cực kỳ tùy ý ném xuống đất.

Du Dực lệnh bị hao tổn, hình ảnh truyền đến cũng dần dần trở nên mơ hồ, mà lúc này có một con mèo đen chạy tới trước mặt Du Dực lệnh kia, mở to con ngươi màu hổ phách của mình nhìn chằm chằm vật này, trong tròng mắt thật lớn tràn ngập tò mò.

Mọi người còn nhớ cực kỳ rõ, lúc trước con mèo đen này lao ra từ trong ống tay áo của Phương Tử Ngư, một trảo cắt đứt xích sắt luyện yêu vô cùng kiên cố kia.

Nghĩ tới đây, Nguyên Tu Thành cùng với đám hắc ảnh trong nhà gỗ đều biến sắc, mà ngay sau đó con mèo đen lại giống như mất đi hứng thú tìm hiểu vật này, chợt mở miệng cắn về phía Du Dực lệnh.

Vì thế món bảo vật kia hoàn toàn vỡ vụn.

Trong căn nhà gỗ to lớn này chỉ còn hình chiếu treo khuôn mặt tươi cười của Từ Hàn vẫn còn đang sáng...
Bình Luận (0)
Comment