Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 543 - Chương 155: Điện Chủ

Chương 155: Điện chủ Chương 155: Điện chủChương 155: Điện chủ

Trong căn nhà gỗ trong ngõ Khổ Đầu là một mảnh im lặng.

Mọi người đương nhiên đều thấy rõ ràng, kế sách của Nguyên Tu Thành thất bại, mà thứ cùng theo đó bị dập tắt còn có một chút thế lực ở trong Hoành Hoàng thành do Nguyên Tu Thành thật vất vả mới phát triển ra được trong những ngày này.

Đương nhiên tòa kỹ viện ngợp trong vàng son kia chỉ là bàn đạp để y tiến vào Hoành Hoàng thành, ràng buộc các quan hệ quen thuộc, nó tan vỡ cũng không tạo thành tổn thất quá lớn đối với Nguyên Tu Thành, chỉ là kỹ viện này bại lộ trong mắt Chấp Kiếm các, chẳng khác nào bại lộ trong mắt triều đình Hoành Hoàng thành, với người thông minh như Lý Du Lâm tất nhiên sẽ nổi lên nghi ngờ, đây cũng sẽ chôn xuống mầm tai vạ không nhỏ cho kế hoạch của Sâm La điện ở Đại Hạ sau này.

Thế nhưng hiện tại hiển nhiên không phải là thời điểm quan tâm chuyện này.

Nguyên Tu Thành thất bại, bọn họ cũng không chiếm được chút phần thắng, chín vị Diêm La Thập Điện tụ lại, vậy mà ngay cả một chút tinh huyết cũng không lấy được, nếu điện chủ truy cứu xuống, mỗi một người bọn họ ở đây đều sẽ không có quả ngon mà ăn.

Có câu là sợ cái gì sẽ nhận đến cái đó.

Ngay khi mọi người sắc mặt khó coi nghĩ đến những điều này.

Trong căn nhà gỗ chợt tối sầm lại, một đạo hắc khí từ dưới đất bốc lên, ngưng tụ thành một bóng người mơ hồ ở trước mắt mọi người.

"Điện chủ!"

Mọi người ở đây sau khi hơi sửng sốt, rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, một đám kể cả Nguyên Tu Thành đầu nhanh chóng quỳ một gối xuống, hô to với bóng người bỗng nhiên ngưng tụ kia: "Bái kiến Địa Tạng vương."

"A." Bóng người kia phát ra một tiếng thở dài thật khẽ, xem như đáp lại, sau đó ánh mắt của lão đảo qua trên thân mọi người.

Những Diêm La ngày thường không ai bì nổi này, dưới ánh mắt như vậy đồng loạt cúi đầu gằm đầu, dường như cho dù chỉ là ánh mắt nhìn nhau, đối với bọn họ mà nói cũng là một loại không thể tha thứ.

Trong phòng lập tức lâm vào trâm mặc.

Bọn họ đều rất rõ ràng, không làm tốt công việc, cho dù là bọn họ cũng không tránh khỏi bị khiển trách, cho nên vào lúc đó cũng không dám lên tiếng.

Nguyên Tu Thành nhướng mày, y cắn răng, dẫn đầu nói: "Nguyên mỗ dùng người bất lợi, làm hỏng tính toán của chư vị đại nhân, trì hoãn kế hoạch của Điện chủ đại nhân, xin Điện chủ trách phạt."

Nguyên Tu Thành đương nhiên không phải hạng người thiện nam tín nữ, y giờ phút này dẫn đầu phát biểu, thay mọi người gánh lấy tai họa này là bởi vì rõ ràng bản lĩnh của vị Địa Tạng vương này, lão tuy rằng chưa tự thân đến, nhưng mọi chuyện phát sinh trong Trấn Ma tháp có lẽ đã không thể gạt được ánh mắt của lão. Mà việc này suy cho cùng đều do Từ Hàn mà y phái ra gây nên, thay vì đợi đến khi những người khác lên tiếng cho y một quyền, chi bằng lúc này sảng khoái thừa nhận, nói không chừng còn có thể giảm bớt trách phạt.

Đám Diêm La xung quanh mặc dù chưa ngẩng đầu, nhưng nghe Nguyên Tu Thành nói lời này cũng đồng loạt lộ ra nụ cười lạnh. Quy củ của Sâm La điện xưa nay sâm nghiêm, có công không nhất định phải thưởng, nhưng thất trách nhất định phải bị phạt. Đây cũng không phải là chuyện chủ động hay không chủ động thỉnh tội là có thể tránh được, chẳng qua nếu có lời này của Nguyên Tu Thành, có lẽ nếu Điện chủ truy cứu xuống, trách phạt rơi vào trên người bọn họ sẽ ít hơn một chút.

Ngay khi mọi người chờ nghênh đón giận dữ lôi đình của vị Điện chủ đại nhân này, thứ vang lên lại là thanh âm bình tĩnh đến cực điểm của lão.

"Chư quân lao tâm lao lực, sao có thể là thất trách được?"

Lời này vừa ra khỏi miệng, mọi người đều sửng sốt, Nguyên Tu Thành càng mặt có dị sắc nói: "Nhưng mà thứ Điện chủ nhờ vả, chúng thuộc hạ cuối cùng vẫn không thể lấy được..."

"Tinh huyết Yêu quân? Mang đến lợi ích như thế nào?" Thân thể điện chủ ẩn giấu trong hắc khí mãnh liệt, không thấy rõ dung mạo mở miệng hỏi.

"Tất nhiên là bù đắp khuyết điểm của bán yêu, chuẩn bị mưu đồ tiếp theo của Điện chủ." Nguyên Tu Thành vốn là người tính tình thẳng thắn, thành thật nói.

"Không phải tên Lưu Sanh kia đã cho chúng ta đáp án sao?" Bóng người trong hắc khí lại nói.

"Từ Hàn kia rất có ý tứ, không thể tưởng được năm đó Thương Hải Lưu dẫn hắn đến Đại Uyên sơn, vậy mà lại thay cho hắn cánh tay phải của Yêu quân, hừ, Thương Hải Lưu này ngược lại là một kỳ nhân, chỉ tiếc chết quá sớm." Vị Điện chủ đại nhân kia dường như cũng không để ý tới tâm tư mọi người, tiếp tục tự mình nói.

Mọi người nghe lời nói này lại sửng sốt, nhưng rất nhanh liền tỉnh ngộ lại, ban đầu Sâm La điện muốn cướp lấy tinh huyết Yêu quân chính là để dùng một con tốt thí Lưu Sanh làm thí nghiệm cuối cùng, xem tinh huyết có Yêu quân có thể trị tận gốc tai họa của bán yêu triệt để hay không. Thế nhưng mọi người trước đây bận rộn nội đấu, nghĩ đến tranh đoạt lấy được tinh huyết làm công, cho nên xem nhẹ việc này.

Giờ phút này nghe Điện chủ nói mới hiểu được sở dĩ Lưu Sanh khôi phục nguyên trạng, đúng là vì đã cắn nuốt tinh huyết Yêu quân, mà điều làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, tinh huyết của Yêu quân này vậy mà đến từ cánh tay phải của Từ Hàn. Một phàm nhân lại có được cánh tay phải của một tôn Yêu quân, chuyện như vậy có thể nói là chưa từng nghe thấy, cho dù là những Diêm La của Sâm La điện này, ngoại trừ Nguyên Tu Thành đã sớm biết được việc này, mọi người còn lại khi đó đều không tránh khỏi trên mặt lộ ra dị sắc.

Nghĩ tới đây, chư vị Diêm La cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, bất kể trời đất đưa đẩy hay là vận khí cho phép, kết quả như vậy cũng làm cho bọn họ coi như hài lòng.

"Nếu chuyện này đã xảy ra, cũng nên đưa một số việc lên lịch trình." Đúng lúc này, thanh âm của vị Điện chủ kia lại vang lên, so với lúc trước trầm thấp, giờ phút này trong ngữ điệu của lão có thêm một phần nghiêm túc.

Mà nghiêm nghị như vậy rất nhanh liền truyên đến trên mặt mỗi người ở đây, bọn họ cúi đầu thiếp tai, yên lặng đứng tại chỗ, chờ đợi mệnh lệnh mới phát ra.

"Ba thanh hung kiếm, Hình Thiên lưu lạc Đại Chu, Nhiễm Diêm La còn cần vật này thi triển biến số không ngừng ở Đại Chu, Nghiệt Long ở trong tay tân đồ Kiếm Lăng, chính là đệ tử của Mặc Trần Tử, động đến hắn, Ngọc nhi tất nhiên sẽ tới tìm ta gây phiền toái, cho nên mục tiêu của chúng ta chỉ có một kiếm cuối cùng còn đang ở trong Kiếm Lăng - Ngục Uyên!"

"Kiếm Lăng truyên thừa vạn năm, Vương Dương Minh đã sống ngàn năm, trăm vạn Kiếm linh trong lăng đều không thể khinh thường, chư vị từ hôm nay liền điều nhân thủ, không được chậm trễ. Đợi đến khi đại chiến ba nước bắt đầu, chính là ngày chúng ta phá lăng đoạt kiếm!"

"Rõ!" Rất nhiêu Diêm La khi đó cao giọng nói, mà thanh âm này vừa dứt, thân thể bọn họ đã đồng loạt hóa thành hư vô, đột nhiên tản đi.

Trong căn nhà gỗ to lớn chỉ còn lại hai người vị Điện chủ kia cùng Nguyên Tu Thành.

Vị Điện chủ đại nhân này xưa nay xuất quỷ nhập thần, thường thường sau khi hạ một đạo mệnh lệnh sẽ lập tức rời đi, mà giờ phút này lão vẫn đứng tại chỗ, điều này ít nhiều làm cho Nguyên Tu Thành có chút kinh ngạc, y đang muốn hỏi đối phương có còn có chỉ thị nào hay không, lại đột nhiên phát hiện vị Điện chủ đại nhân này chỉ nghiêng đầu, nhìn hình chiếu còn lại trong phòng kia.

Nguyên Tu Thành hơi sửng sốt, lập tức tiến lên một bước nói: "Điện chủ, tiểu tử này phá hỏng rất nhiều kế hoạch của các vị Diêm La, lại lừa gạt cứu Lưu Sanh đi, thậm chí còn cấu kết Chấp Kiếm các hủy cứ điểm thuộc hạ tân tân khổ khổ an xây dựng ở Hoành Hoàng thành, quả thực đáng ghét, nhưng xin Điện chủ yên tâm, xong chuyện ở nơi đây, thuộc hạ chắc chắn sẽ phái người đoạt tính mạng của hắn, trả sạch mối nhục nhã lúc này!"

Bóng đen nhìn vẻ mặt phẫn hận của Nguyên Tu Thành, lão vẫn chưa nghiên cứu sâu những gì nam nhân vui mừng lộ rõ trên nét mặt này nói đến tột cùng có vài phần thật giả, lão cũng không quan tâm, lão đã dám dùng y, liên đại biểu cho việc lão có tự tin tuyệt đối có thể khống chế đối phương.

Cho nên lão vẫn không chọc thủng tất cả, mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hình ảnh kia, qua hồi lâu mới nói: "Không cần, hắn có rất nhiều phiền toái, không tới phiên ngươi lo lắng."

Nguyên Tu Thành nghe vậy tựa như có cảm giác, y quay đầu nhìn lại, đã thấy trong tâng chín Trấn Ma tháp, Từ Hàn nhắm mắt khoanh chân ngôi bất ngờ mở hai tròng mắt ra, mà cách đó không xa có một thân ảnh nhỏ bé chậm rãi đạp thi thể đám người Kha Viễn đi tới trước mặt hắn.

Thân ảnh nhỏ bé kia đứng yên cách Từ Hàn mấy trượng, gã nhìn Từ Hàn một cái, khuôn mặt thanh tịnh nhíu mày, gã trâm giọng, dùng một loại ngữ khí gân như ra lệnh nói: "Tránh ra."
Bình Luận (0)
Comment