Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 544 - Chương 156: Côn Luân Kiếp

Chương 156: Côn Luân Kiếp Chương 156: Côn Luân KiếpChương 156: Côn Luân Kiếp

Nguyên Tu Thành ngẩn người, y có chút khó hiểu.

Khó hiểu đối với tính toán của Điện chủ nhà mình, nếu lão đã sớm phát hiện Từ Hàn cho Lưu Sanh ăn tinh huyết, vậy ý nghĩa chuyến đi Trấn Ma tháp lần này là gì? Hao phí nhiều tinh nhuệ của Sâm La điện không nói, quan trọng hơn là trải qua việc này, Sâm La điện tất nhiên sẽ bại lộ trong mắt giang hồ Đại Hạ, điều này đối với Sâm La điện mà nói không tính là chuyện tốt.

Thế nhưng Nguyên Tu Thành vẫn chưa hỏi nguyên nhân, y rất rõ ràng quy củ ở Sâm La điện, có một số việc nên hỏi, có một số việc thì chỉ cần im lặng làm theo.

Bóng đen kia dường như nhìn ra nghi hoặc của y, kỳ lạ chính là, lão vào lúc đó lại thấp giọng nói: 'Lấy kiếm, cuối cùng cũng phải có một Yêu quân để giết."

Lời này ra khỏi miệng, sắc mặt Nguyên Tu Thành biến đổi, nhưng còn không đợi y phục hồi tinh thần lại, bóng đen kia lúc đó đột nhiên tản đi.

Trong phòng lớn giờ phút này cũng chỉ còn lại một mình Nguyên Tu Thành y....

Từ Hàn vẫn chưa biểu hiện ra nửa phần kinh ngạc đối với sự xuất hiện của Quảng Lâm Quỷ.

Sau khi hắn đánh chết đám người Kha Viễn, đã nhận thấy tầng thứ chín này còn có một người tồn tại, chẳng qua đối phương vẫn ẩn nấp khí tức, chưa bị đám người Kha Viễn phát hiện, nhưng gã lại trốn không thoát được cảm giác của Từ Hàn, dù sao tu vi thân thể của hắn hiện giờ đã đạt tới cảnh giới thứ bảy.

Cho nên Từ Hàn vẫn chưa rời đi, mà chỉ khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, tĩnh tâm chờ đợi người nọ xuất hiện.

Nhưng mặc dù đã sớm có dự liệu đối với tất cả những chuyện này, khi nhìn thấy người tới là Quảng Lâm Quỷ, lông mày Từ Hàn vẫn nhịn không được nhíu lại.

Trong Trấn Ma tháp, đối thủ mà Từ Hàn không muốn gặp nhất chính là gã.

Đương nhiên lo lắng như vậy chỉ chợt lóe rồi biến mất, Từ Hàn đứng dậy, hắn nhìn về phía Quảng Lâm Quỷ còn thấp hơn mình một cái đầu, trầm giọng hỏi: "Như thế nào? Ngươi cũng đã là sát thủ của Sâm La điện?"

Quảng Lâm Quỷ cũng không có hứng thú tán gẫu với Từ Hàn, sắc mặt gã trâm xuống, lặp lại lời nói lúc trước: "Tránh ra.'

Từ Hàn từ trong giọng điệu lạnh lùng của tiểu hòa thượng nghe ra quyết ý của đối phương, hắn biết trận chiến này đã không thể tránh khỏi.

Vì thế hắn cũng thu hồi hứng thú tiếp tục nói tiếp, trâm mắt nhìn về phía Quảng Lâm Quỷ, từng đạo ánh tím lần thứ hai quanh quẩn trên thân thể hắn, khí thế bàng bạc lấy hắn làm trung tâm như gợn sóng mở ra.

Cỗ này uy áp bàng bạc đủ để cho tu sĩ Đại Diễn cảnh giật mình rơi vào trên người tiểu hòa thượng, lại chưa hề để cho gã sinh ra chút dị trạng nào.

Gã chỉ nhíu mày, có chút không vui nói: "Ta không muốn giết người."

Từ Hàn nghe vậy nghiêng đầu nhìn một đạo Du Dực lệnh cuối cùng vẫn đang lóe ra như cũ, một bàn tay chợt vươn ra, một đạo kiếm quang liền từ ống tay áo bắn tới, đạo Du Dực Lệnh kia lập tức bị chấn nát dưới kiếm quang, sau đó hắn lại nhìn về phía tiểu hòa thượng, nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không muốn đánh với ngươi."

"Nhưng xem ra, chúng ta đều không có lựa chọn." Hai người liếc nhau, đều không còn hứng thú gì để nói nữa.

Khí thế quanh thân Quảng Lâm Quỷ cũng bắt đầu bốc lên, hai tròng mắt Từ Hàn ngưng tụ, hắn nhìn không ra tiểu hòa thượng này thâm sâu ra sao, nhưng đúng như lời hắn nói lúc trước, hắn không có lựa chọn. Bởi vậy, mũi chân hắn vào lúc đó điểm đất, muốn xông giết tới đối phương.

Một hồi đại chiến mắt thấy đã sắp mở màn, nhưng ngay trong nháy mắt hai người đánh giáp lá cà, hai luông sáng trắng cực kỳ đột ngột dâng lên từ dưới chân hai người, bao vây hai người đang xông về phía nhau trong đó, còn không đợi hai người kịp phản ứng, hào quang chợt lóe, thân hình của bọn họ liền biến mất ở tầng thứ chín của Trấn Ma tháp. ...

Tiêu Nhiêm đứng ở ngoài Trấn Ma tháp, nhìn mây đen dày đặc, lôi xà giăng khắp chân trời, lông mày càng nhíu càng sâu.

Y hất hất bả vai, chạm vào lão hòa thượng bên cạnh, vẻ mặt cổ quái hỏi: "Tại sao ta cảm thấy sắc trời này có chút không đúng?”

Giờ phút này bên ngoài Trấn Ma tháp chỉ còn lại hai người y cùng lão hòa thượng, cùng với đám hòa thượng gọi ra Trấn Ma tháp kia đang ngồi vây quanh. Những người còn lại hoặc là được chỗ tốt ở trong Trấn Ma tháp, hoặc bị trọng thương tay không mà về đều đồng loạt rời đi. Ngay cả tỷ đệ nhà Nam Cung cũng nói muốn đi làm chuyện gì đó, dẫn theo rất nhiều Chấp Kiếm nhân hùng hổ xuống núi.

Lão hòa thượng vẫn cúi đầu rũ mi như cũ, lão nhẹ giọng nói: "Người có họa phúc sớm chiều, trăng có sáng tối tròn khuyết, sét đánh trời mưa cũng là chuyện thường tình. Tiêu thí chủ thân là các chủ Chấp Kiếm các, thống lĩnh giang hồ Đại Hạ, lẽ ra nên không sợ hãi..."

Lão hòa thượng không ngừng lải nhải, đổi lại là ngày thường, Tiêu Nhiêm đã sớm cắt đút, nhưng hiện tại Tiêu các chủ lại không có phần nhàn rỗi này.

Y ngửa đầu nhìn chằm chằm phía chân trời, nhìn điện mãng lôi xà càng tụ càng nhiều trong tâng mây kia, tâm tư sớm đã không còn đặt trên lời lải nhải của lão hòa thượng này nữa.

Lão hòa thượng dường như cũng có chút kỳ quái vì sao Tiêu Nhiêm hôm nay lại nguyện ý nghe mình giảng những đạo lý lớn này, trong lòng không khỏi vui vẻ, thâm nghĩ vị các chủ này ở bên cạnh mình gần đèn thì sáng, rốt cục là có tuệ căn, lão ngẩng đầu đang muốn khen ngợi đối phương hai câu.

Âm ầmI

Nhưng ngay lúc đó một tiếng sấm thật lớn vang vọng, lão hòa thượng trong lòng giật nảy mình, lôi xà kia lại gào thét mà đến, trực tiếp đánh xuống mặt đất cách bọn họ không xa.

"Cái này..." Lão hòa thượng lập tức á khẩu không nói nên lời, sững sờ nhìn trên bãi đất trống kia đã bị lôi xà đánh ra một cái hố cháy đen.

"Mẹ nó, ta đã nói sắc trời này không thích hợp al" Tiêu Nhiêm cũng lúc này phục hồi tinh thần lại, y phát ra một tiếng mắng giận dữ, nhưng lời nói vừa dứt.

Âm ầmI

Âm ầm...

Lại thêm mấy tiếng sấm sét nổ tung, mấy đạo lôi xà tuôn trào bắn xuống, lần thứ hai rơi vào bốn phía bọn họ.

"Mẹ nó, đây là thiên kiếp sao? Có phải đại hạn của lão đầu tử ngươi sắp tới hay không, vậy mà còn im im không nói cho Tiêu mỗ ta biết, muốn ta giúp ngươi chống Thiên kiếp này à?" Tiêu Nhiêm nhìn về phía lão hòa thượng bên cạnh, hùng hùng hổ hổ hỏi. Lão hòa thượng vẻ mặt khổ sở: "Truyền thừa của Phật môn ta tu chính là công đức vô lượng, tự có lễ Phật liên hoa gia thân, công đức đủ chính là sinh cơ trăm năm, công đức không đủ chính là ngồi trên đất viên tịch. Cần gì phải độ kiếp?"

"Vậy cuối cùng cũng không thể là Thiên kiếp của Tiêu mỗ chứ?" Tiêu Nhiêm lại nói, nhưng vừa dứt lời, thân sắc trên mặt y đột nhiên ngưng đọng lại.

Lão hòa thượng sửng sốt, theo ánh mắt của vị các chủ đại nhân kia nhìn lại, thân thái không thua gì vẻ hoảng sợ trên mặt Tiêu Nhiêm vào lúc đó cũng nổi lên trên đuôi lông mày lão hòa thượng này.

Mới vừa rồi có khoảng chừng chín đạo Thiên lôi đánh xuống, trên bãi đất trống chung quanh Trấn Ma tháp cũng bị đánh ra chín cái hố đen, hiện tại cặn bã trong những cái hố này chợt nhúc nhích, từng đạo thân ảnh ngay tại thời điểm đó từ những cái hố kia đứng lên.

Thân trên của bọn họ trần trụi, thân thể cường tráng tựa như sắt rèn đồng đúc, lóe ra hào quang kỳ dị.

Ánh mắt bọn họ lạnh nhạt, tựa như băng cứng đã trải qua vạn năm tháng, nhưng vẫn chưa từng tan chảy.

Quanh thân bọn họ có uy áp khủng bố, liên miên không dứt, mãnh liệt như biển, tựa như một tôn Ma thần, khinh thường tất cả những vật phàm tục trong thiên địa.

Bọn họ là...

Đợi đến khi thấy rõ bộ dáng của những người kia, sắc mặt Tiêu Nhiêm đại biến, y nhìn chằm chằm những người bỗng nhiên hàng lâm bên này, giống như máy móc đi đến bốn phía Trấn Ma tháp, liền đứng không vững nữa, cuối cùng nhịn không được phát ra một tiếng kinh hô: "Côn Luân Kiếp !!"
Bình Luận (0)
Comment