Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 545 - Chương 157: Xé Tan Màn Đêm, Nhìn Thấy Ánh Sáng

Chương 157: Xé tan màn đêm, nhìn thấy ánh sáng Chương 157: Xé tan màn đêm, nhìn thấy ánh sángChương 157: Xé tan màn đêm, nhìn thấy ánh sáng

Tương truyền trên Côn Luân có Tiên cung cho Tiên nhân ở, mà trụ trời nối liền thiên địa, chỗ cuối thiên trụ chính là hành cung của Chân Tiên, bọn họ thông qua trụ trời truyên đạt ý chỉ cho Tiên nhân trong Tiên cung, thúc giục bọn họ thống trị thiên hạ.

Nhưng thế giới quá lớn, không tránh khỏi xuất hiện một số Ma đầu mà ngay cả Tiên nhân cũng không đè xuống được, hoặc là bản thân Tiên nhân nổi lên tư niệm, làm ra chút chuyện thiên địa bất dung. Vì thế các Chân Tiên liền tạo ra Côn Luân Kiếp này, công dụng của chúng chỉ có một —— giết chóc cùng hủy diệt.

Diệt sát tất cả những thứ không nên tồn tại trong trời đất.

Đối với những tồn tại đại nghịch bất đạo này, mấy thứ này chính là kiếp, kiếp đến từ Tiên nhân Côn Luân!

"Chẳng lẽ Yêu quân sắp xuất thế?" Đợi đến khi nhận ra những thứ này, cơ bắp trên mặt Tiêu Nhiêm co giật, những cái gọi là Côn Luân Kiếp này, nói trắng ra chính là một con thú giết chóc hình người do đám Chân Tiên tạo ra. Loại quái vật dùng để trấn áp cấp bậc Tiên nhân này sẽ mang uy năng như thế nào, đương nhiên không cần nói cũng biết.

Mà trên thực tế, trong ghi chép gần hai trăm năm qua, trên đời rất ít khi nhìn thấy tồn tại Côn Luân Kiếp, nếu không phải các chủ Chấp Kiếm các có thể tự do ra vào Tàng Kinh các của Long Ẩn tự, lúc rảnh rỗi vô sự, Tiêu Nhiêm từng xem qua những ghi chép về nó, nếu không y cũng không nhận ra vật này.

Nhưng y nghĩ mãi mà không rõ, đến tột cùng là vật gì trong Trấn Ma tháp này trêu chọc Côn Luân Kiếp này.

Lão hòa thượng rốt cục thu hồi bộ dáng lãnh đạm lúc trước, sắc mặt của lão cũng có chút khó coi.

"Lúc trước ngươi nói, ngươi từng quật mộ sư tôn ta? Ngươi thấy gì trong đó?" Lão hòa thượng hỏi.

"Không có bất cứ thứ gì cả, trong mộ trống rỗng như không." Tiêu Nhiêm bình tĩnh đáp lại.

Nói xong lời này, Tiêu Nhiêm giống như nhớ tới cái gì đó, y lại hỏi: "Ngươi nói, Côn Luân Kiếp này là hướng về phía tiểu hòa thượng kia? Vậy hắn là người nào? Có liên quan gì đến Lý Đông Quân?”

Tiêu Nhuế liên tiếp hỏi ra mấy vấn đề, thế nhưng cũng không được lão hòa thượng đáp lại, lão khi đó quay người mình, sắc mặt bình tĩnh nói: "Việc này còn có kỳ quặc, ngươi tiến cung đi gặp Thánh thượng với ta."

Tiêu Nhiêm ngẩn người, y chỉ chỉ Côn Luân Kiếp đã vây quanh Trấn Ma tháp, nói: "Vậy nơi này xử lý thế nào? Trong tháp này đang nhốt Yêu quân al"

Lão hòa thượng nhìn Tiêu Nhiêm một cái đầy ý vị thâm trường: "Yêu quân không ra được, tháp này cho tới bây giờ cũng không phải là trấn yêu, tháp này là hộ yêu.......

Sở Cừu Ly chỉ vào ông trời kêu gào, sau khi lôi kiếp bổ xuống, sắc mặt y lập tức biến đổi.

Y ngượng ngùng thu hồi vẻ mặt ngang ngược lúc trước của mình, có chút xấu hổ gãi gãi ót, lẩm bẩm nói: "Thật đúng là có thể bổ xuống? Chẳng lẽ Tàng Thiên tráp kia để lâu, hoang phế nhiều năm thiếu tu sửa?"

Nhưng khi nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, dù sao lúc trước Từ Hàn kết thành kiếm chủng đã từng gọi tới Thiên kiếp, cũng là lần đó, yn thừa dịp Mặc Trần Tử đối kháng Thiên kiếp, đặt Tàng Thiên tráp ở trên người Từ Hàn, từ đó về sau, trừ phi Từ Hàn đăng lâm Tiên cảnh, theo lý thuyết sẽ không còn thiên kiếp nào có thể gây tác động lên người hắn.

"Chẳng lẽ tiểu Hàn thành tiên?" Hán tử trung niên miên man suy nghĩ.

Mà lúc này, một bóng người lại chậm rãi xuyên qua biệt viện, đi tới bên cạnh Sở Cừu Ly.

"Tiên sinh muốn đi ra ngoài?" Sở Cừu Ly sửng sốt, đợi thấy rõ bộ dáng của lão nhân kia không kìm được hỏi. Y tính toán canh giờ, tuy rằng sắc trời tối sâm, nhưng còn chưa tới giờ lão nhân ra ngoài tiến hành sinh ý, cho nên kỳ quái lão muốn đi tới nơi nào.

Ngụy tiên sinh hôm nay có vẻ hơi khác.

Lão mặc một bộ trường bào màu trắng, mặc dù không tính là quý giá, nhưng lại cực kỳ sạch sẽ. Trên lưng lão đeo rương gỗ xưa nay chưa từng rời khỏi người, cũng đã được lão lau sạch không tì vết. Đầu tóc cùng với bộ râu ở cằm hiển nhiên đã được cắt gọt tỉ mỉ, được chải chuốt chỉnh tê.

Ngay cả Sở Cừu Ly cũng không thể không thừa nhận, Ngụy tiên sinh lúc này nhìn qua thật sự có vài phần phong thái của người đọc sách.

"Ừm”" Lão nhân quay người gật đầu cười với Sở Cừu Ly, khe rãnh trên mặt bị nụ cười này kéo giãn ra, giống như bề mặt nhăn nheo của cây cổ thụ. Nụ cười này ít nhiều có chút khó coi.

"Sớm như vậy sao?" Sở Cừu Ly lại hỏi.

Lão nhân ngẩng đầu nhìn sắc trời, cười ha hả đáp lại: "Trời sắp vào đêm, hoàng hôn sắp chấm dứt, cũng không còn sớm nữa."

Sở Cừu Ly có chút hồ đồ, mây đen ép thành như vậy quả thật có chút cảm giác chạng vạng, nhưng nếu nói canh giờ thì hiện tại chẳng qua mới là giờ trưa. Y cố gắng sửa chữa lại sai sót trong lời nói của lão nhân, cho nên nhanh chóng mở miệng nói: "Ngụy tiên sinh, bây giờ mới chỉ là buổi trưa, chờ những đám mây đen này trôi đi, bầu trời sẽ sáng sủa trở lại."

Lão nhân nghe vậy nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu: "Ừ, cũng đúng."

Dứt lời lão liền tiếp tục cất bước ra khỏi phòng, đi tới phương hướng không biết nào đó.

Sở Cừu Ly càng lúc càng hồ đồ, y nhìn bóng lưng lão nhân cao giọng hỏi: "Sớm như vậy, tiên sinh đi ra ngoài làm gì chứ?”

Lão nhân chưa từng quay đầu lại, cũng chưa từng dừng bước, chỉ có một đạo thanh âm đột nhiên từ trong miệng lão vang lên.

Thanh âm kia kéo theo âm cuối thật dài, giống như là một giọng hát, bốn chữ ngắn ngủi lại trâm bổng du dương.

Lão nói:

"Xé tan màn đêm, nhìn thấy ánh sáng."...

Từ Hàn cùng Quảng Lâm Quỷ đồng thời xuất hiện trong một mảnh trời đất trắng xóa.

Hai người liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ nghi hoặc, hiển nhiên chuyện này đều không phải là mánh khóe của đối phương.

Hai người rất ăn ý tạm thời thu hồi thế công vốn đã súc thế chờ phát động, bắt đầu quan sát tình hình nơi mình đang ở.

Mà trên thực tế, cách tiếp cận như vậy không có nhiều tác dụng.

Bởi vì phương thiên địa này ngoại trừ tuyết trắng không điểm cuối ra liền không còn vật gì khác, thậm chí dùng tu vi hai người vậy mà nhìn không thấy biên giới.

"Đây có lẽ chính là tâng thứ mười." Từ Hàn suy nghĩ một chút, trâm giọng nói.

Quảng Lâm Quỷ nghe vậy nhíu nhíu mày: "Nếu là tâng thứ mười, vậy đám Yêu linh đâu hết rồi?"

Bất kể tin tức Nguyên Tu Thành nói cho Từ Hàn lúc trước hay là lời Nam Cung Tĩnh nói trước ở Trấn Ma tháp, cả hai đều từng nhắc đến, Trấn Ma tháp này bao gồm mười tầng và Yêu linh khác biệt với huyễn ma, tu vi của chúng nó cường đại, trong cơ thể lại có được tinh huyết của Yêu quân.

Chỉ là hiện tại trong thiên địa trắng xóa này lại không nhìn thấy những bóng dáng Yêu linh kia.

Từ Hàn bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Làm sao ta biết được."

Quỷ Quảng Lâm dường như có chút không vui, gã đưa mắt nhìn Từ Hàn một cái, liền không còn hứng thú đối thoại với đối phương nữa, xoay người liên đi sang một bên, cẩn thận đánh giá phương thế giới này, dường như muốn tìm được một ít manh mối từ trong đó.

Từ Hàn cũng không có lo lắng giống như gã, hắn nhàn nhã thong thả đứng trong đó, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nhìn về phía Quảng Lâm Quỷ đang cau mày. Hai người liền trâm mặc đi lại ở chỗ này một vòng, kéo dài khoảng tầm trăm hơi thở.

"Có lẽ tâng thứ mười vốn cũng không có Yêu linh, không có tinh huyết Yêu quân gì đó, sớm biết như vậy, ta cũng không cần tốn hao nhiều khí lực chạy tới." Từ Hàn sau khi tìm kiếm không có kết quả chợt lên tiếng nói, lúc nói ra lời này trên mặt hắn còn lộ ra một chút tiếc nuối.

Nếu không phải sợ bị đám người Kha Viễn nhanh chân lên trước, dọc theo đường đi hắn sẽ thong thả thanh lý vô số huyễn ma tụ tập ở lối vào mỗi tâng, chung quanh hắn nhất định còn rải rác không ít cá lọt lưới, nếu đánh chết hết những thứ này, Từ Hàn phá đoán tu vi thân thể của mình chỉ sợ còn có thể tinh tiến thêm.

Chỉ là lời cảm thán như vậy của hắn hiển nhiên không cách nào làm cho Quảng Lâm Quỷ ở một bên đồng cảm.

Lông mày Quảng Lâm Quỷ lại nhíu sâu vài phần, mơ hồ có chút phiên não.

"Thế nào? Ngươi rất muốn tinh huyết của Yêu quân kia?" Từ Hàn tiến đến trước mặt Quảng Lâm Quỷ, có chút tò mò hỏi.

Nhưng Quảng Lâm Quỷ làm sao có thể để ý tới hắn?

Khi đó Từ Hàn liếc mắt một cái, liền tiếp tục cất bước, tìm kiếm một chút sơ hở nào đó có thể tồn tại trong thiên địa này.

Từ Hàn tự làm bản thân mất mặt, nhưng cũng không để chuyện này ở trong lòng, hắn vẫn yên lặng đi theo bên cạnh Quảng Lâm Quỷ, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của đối phương, thế giới trắng xóa này cũng không lớn, kích thước hơn trăm trượng vuông, bốn phía cũng chỉ là một khối vách tường trắng xóa.

Hai người rất nhanh liền vây quanh nơi cổ quái này một vòng, vẫn không thu hoạch được gì như cũ.

"Ta hỏi ngươi muốn tinh huyết này đến tột cùng là dùng để làm gì?" Từ Hàn lại hỏi.

Thế nhưng Quảng Lâm Quỷ trước sau như một cũng không để ý tới hắn, lần thứ hai hạ thân thể tìm kiếm ở địa phương cổ quái này, gã tìm cực kỳ cẩn thận, còn tỉ mỉ hơn vài phần so với lần đầu tiên.

Từ Hàn thấy thế lắc đầu, cuối cùng cũng không có ý định hỏi tiếp.

Hắn kỳ thật cũng không có hứng thú đối với mục đích của Quảng Lâm Quỷ, chỉ là muốn xác định đối phương đến tột cùng có phải là người của Sâm La điện hay không, ngoài chuyện đó ra không có gì khác. Mà sau khi đi theo đối phương vòng một vòng, lấy cảm giác của hắn đã cực kỳ xác định chỗ này không có bất cứ thứ gì đặc biệt tôn tại, cho nên cũng đã mất đi hứng thú, càng không muốn trì hoãn thời gian ở đây, dù sao Lưu Sanh mặc dù đã được cứu ra, nhưng đến tột cùng tình huống như thế nào, Từ Hàn còn phải tự mình kiểm tra mới có thể an tâm.

Nghĩ như vậy, hắn liếc mắt nhìn tiểu hòa thượng vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ, lắc đầu, liền âm thâm thúc dục pháp trận.

Đây là pháp trận mà mỗi người vào tháp đều được báo cho biết trước, chỉ cần thân ở trong tháp, bất kể gặp phải tình huống gì, chỉ cần thúc dục pháp trận này là sẽ có thể bị trận pháp trong tháp cảm nhận được, lập tức truyền tống ra ngoài.

Từ Hàn đã xác định cái gọi là tâng thứ mười này cũng không có Yêu linh tồn tại, mặc kệ mục đích của Quảng Lâm Quỷ là gì, gã không lấy được tinh huyết Yêu quân này đối với Từ Hàn mà nói là đủ rồi, vê phần đối phương rốt cuộc có khổ tâm bất đắc dĩ hay không, Từ Hàn cũng không có lòng nghiên cứu sâu.

Thế nhưng ngay khi Từ Hàn thúc dục pháp trận kia, chờ đợi bị truyền tống ra ngoài, sắc mặt của hắn lại đột nhiên biến đổi...

Pháp trận kia vậy mà không hề có chút đáp lại nào!

"Cái này..." Từ Hàn chưa từ bỏ ý định ý đồ thúc dục lần nữa, nhưng kết quả lại không có một chút khác biệt so với lúc trước.

Sắc mặt hắn càng lúc càng cổ quái, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình bị nhốt ở nơi này?

Từ Hàn không thể không kiên trì đi tới trước mặt Quảng Lâm Quỷ, nói: "Nơi này có cổ quái, ta không cách nào thúc dục pháp trận, còn ngươi thì sao?"

Quảng Lâm Quỷ nghe vậy nghiêng đầu nhìn Từ Hàn một cái, trong ánh mắt kia rõ ràng viết đầy hồ nghi: "Không lấy được tinh huyết, ta chắc chắn sẽ không đi."

Từ Hàn lập tức ngây ngốc, hắn đại khái cũng nhìn ra, tiểu hòa thượng này cho rằng hắn đang lừa gạt gã, dù sao một khi thúc dục pháp trận thì chắc chắn sẽ rời khỏi nơi này, muốn tiến vào cũng không dễ dàng như vậy.

Thấy ở bên phía Quảng Lâm Quỷ tìm không được bất kỳ biện pháp nào, Từ Hàn chỉ có thể hậm hực ngồi trở vê chỗ cũ.

Hắn cau mày đang không ngừng thử thúc dục pháp trận, đồng thời trong lòng âm thầm suy tư rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề.

Thế giới im lặng này ngay lúc đó nổi lên biến hóa...
Bình Luận (0)
Comment