Chương 158: Hậu Khanh
Chương 158: Hậu KhanhChương 158: Hậu Khanh
Thế giới trắng xóa này chợt lay động.
Lay động kia từ nhẹ đến kịch liệt, bắt đầu từ lúc Từ Hàn cùng Quảng Lâm Quỷ phát hiện, trong nháy mắt liền làm cho người ta ngay cả đứng thẳng cũng trở nên khó khăn.
Cũng may tu vi của Từ Hàn và Quảng Lâm Quỷ rất cao, phản ứng đương nhiên cũng cực nhanh, bọn họ lập tức thúc dục nội lực của mình, gia trì bản thân, lúc này mới miễn cưỡng đứng thẳng người, tránh được cảnh ngã sấp xuống đất.
"Hô!"
Chợt một tiếng thở dốc trâm thấp vang lên ở trong thiên địa này.
Giống như một con quái vật khổng lồ nào đó đã thức dậy từ trong giấc ngủ say thật lâu, uy thế đáng sợ đã biến mất bao phủ Từ Hàn cùng Quảng Lâm Quỷ trong đó.
Gần như cùng một khắc, sắc mặt hai người trở nên cực kỳ khó coi, mồ hôi to bằng hạt đậu hiện lên trên trán mỗi người.
Từ Hàn với tu vi thân thể Bất Diệt cảnh, vốn cường đại cỡ nào, được xưng là không có địch thủ trong bảy cảnh, cho dù là Tiên nhân cũng chưa từng cho hắn uy hiếp lớn như vậy.
Đó là một loại sợ hãi gân như phát ra từ linh hồn, là run rẩy từ bản năng cơ thể.
Từ Hàn tự cảm thấy mình chưa bao giờ cảm thụ được lực lượng đáng sợ như vậy.
Nhưng rất nhanh hắn lại phủ định lý do như thế, hắn dường như cũng từng gặp tồn tại cường đại như vậy ở một nơi nào đó, chỉ là ở thời khắc này, hắn không thể tập trung suy nghĩ của bản thân, cho nên khó có thể bóc tách phần ký ức xa xưa kia từ trong trí nhớ như đay rối của mình.
"Hô!" Tiếng thở hổn hển kia lần thứ hai truyên đến, so với lúc trước lại nặng hơn vài phần.
Cỗ uy áp mênh mông kia cũng theo tiếng thở dốc này lại nông đậm hơn rất nhiều.
Dưới uy áp như vậy, Từ Hàn thầm cảm thấy khí tức không thông, toàn thân tựa như không còn nhận mệnh lệnh của mình nữa, cũng không dùng được sức.
Hắn mặc dù không có tâm trạng quan sát Quảng Lâm Quỷ bên cạnh, nhưng đại khái cũng từ trong tiếng hít thở một hơi nặng hơn một hơi của đối phương nghe ra tình huống của gã, cũng không chênh lệch quá nhiều với bản thân mình.
"Hô!" Lại là một tiếng thở dài.
Trong thế giới trắng xóa bỗng nhiên có từng sự vật màu trắng từ bốn phương tám hướng vọt tới, giống như là một loại lực lượng nào đó lấy cấp độ mà Từ Hàn không cách nào lý giải, chúng nó nhanh chóng tụ tập ở một chỗ, mà theo biến cố như vậy, uy áp đặt trên cơ thể hai người Từ Hàn dần dần trở nên mạnh hơn, gần như làm cho bọn họ không thở nổi.
Sự vật màu trắng kia tụ tập cùng một chỗ, không ngừng lớn lên, sau trăm hơi thở lại dân dần lộ ra một bóng dáng người, mà theo bóng người dần dân ngưng tụ, uy áp rơi vào trên thân hai người cũng lập tức tiêu giảm xuống.
"Yêu linh?" Quảng Lâm Quỷ vốn trong lòng nhớ nhung tinh huyết của Yêu quân khi đó trước mắt sáng ngời, vậy mà đột nhiên cất bước ra, xông thẳng về phía bóng người đang ngưng tụ thành hình kia.
Mà Từ Hàn giấy thoát khỏi cỗ uy áp kia, trong lòng cũng chấn động, rốt cục nhớ lại đến tột cùng mình đã từng cảm thụ một cỗ lực lượng cường hãn vô cùng như vậy ở đâu.
Đó là chuyện mấy năm trước, khi hắn bị gấy tay phải theo Thương Hải Lưu đi về phía núi Đại Uyên, trên đỉnh núi, khi Thương Hải Lưu chân đạp hoa sen đối địch cùng vị tồn tại kia, hắn đã từng cảm nhận được uy áp như vậy.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Từ Hàn biến đổi, hô lớn với Quảng Lâm Quỷ đang còn xông giết tới: "Cẩn thận! Đó không phải là Yêu linh!"
"Là Yêu quân!"
Lời này ra khỏi miệng, nhưng đã là quá muộn.
Quảng Lâm Quỷ khi đó đã giết đến trước mặt bóng dáng màu trắng kia, mà lúc này, thân hình của bóng dáng màu trắng cũng vừa vặn ngưng tụ hoàn thành.
Một đôi con ngươi lạnh như băng hiện lên trên mặt bóng dáng nọ, y nhìn chằm chằm Quảng Lâm Quỷ, trong mắt cũng không có bất kỳ dị sắc nào. Bình tĩnh như vậy không phải là lạnh lùng, mà là khinh thường, hoặc có thể nói là miệt thị.
Một sự khinh miệt xuất phát từ linh hồn.
Một con voi khinh miệt một con kiến giương nanh múa vuốt trước mắt mình.
Từ Hàn trong lòng giật này mình, cũng bất chấp những thứ khác, khi đó phi thân mà ra, muốn ngăn cản Quảng Lâm Quỷ giết tới.
Đương nhiên nguyên nhân hắn làm như vậy cũng không phải vì quan tâm đến sống chết của đối phương, thậm chí nếu đặt ở bình thường, lấy quan hệ không tính là hữu hảo giữa hắn và Quảng Lâm Quỷ, dù tiểu hòa thượng này chết ở trước mặt hắn, hắn cũng chưa chắc sẽ chớp chớp mắt một cái.
Lúc này ra tay cứu giúp là bởi vì Từ Hàn ý thức được thứ trước mắt này đến tột cùng là tồn tại khủng bố như thế nào, mà đối với hắn hiện tại mà nói, Quảng Lâm Quỷ là chiến lực duy nhất có thể dựa vào, ít nhất trước khi biết rõ vị Yêu quân đột nhiên xuất hiện này đến tột cùng là đang tính toán gì.
Từ Hàn cho rằng đối với hắn, Quảng Lâm Quỷ còn sống sẽ tác dụng lớn hơn rất nhiều so với một cỗ hài cốt lạnh như băng.
Thế nhưng hắn cuối cùng vẫn chậm một chút.
Ngay khi hắn ra tay, Quảng Lâm Quỷ đã dùng nắm đấm của mình đánh vào mặt Yêu quân kia.
Một bàn tay còn chưa hoàn toàn ngưng tụ thành hình vào lúc đó bất ngờ bị Yêu quân kia vươn ra, chỉ một ngón tay, thong thả lại nhẹ nhàng điểm lên nắm đấm gào thét mà tới của Quảng Lâm Quỷ.
Hình ảnh đột nhiên dừng lại vào thời khắc đó.
Tĩnh như vậy cũng không phải là tĩnh lặng chân chính, chỉ là con ngươi Yêu quân kia vẫn không có một chút biến hóa nào, mà nắm đấm của Quảng Lâm Quỷ đã ngừng lại, một ngón tay thon dài kia khi đó lại thành một cái lạch trời, một cái hào rộng mà Quảng Lâm Quỷ làm cách nào cũng không thể vượt qua được.
Sắc mặt Quỷ Quảng Lâm bắt đầu trở nên dữ tợn, gã dường như đang vận dụng lực lượng cả người mình ý đồ phá vỡ lớp phòng ngự hời hợt như vậy, nhưng cho dù gã ra sức như thế nào, kết quả đều là vô ích.
Từ Hàn cũng dừng bước tiến của mình.
Hắn biết đến bước này, việc mình làm đã không cách nào thay đổi sự thật nào đó, so với như thế chỉ bằng tĩnh tâm chờ đợi, xem vị Yêu quân này đến tột cùng đang tính toán như thế nào.
Hô.
Một đạo thanh âm truyên đến.
Đôi môi trắng bệch của Yêu quân chợt mở ra, y nhẹ nhàng thở ra một hơi với Quảng Lâm Quỷ.
Hành động nhìn như cực kỳ tùy ý của y lại làm cho sắc mặt Quảng Lâm Quỷ đột nhiên trở nên khó coi, thân thể của gã lập tức giống như bị thương nặng bay ngược về phía sau, hung hăng đụng vào vách tường màu trắng kia mới dừng lại được.
Những Từ Hàn nhìn cảnh tượng này vào mắt, khiếp sợ trong lòng có thể nói là không có điểm dừng.
Hắn đại khái không cách nào tưởng tượng, vị Yêu quân này đến tột cùng cường hãn đến mức nào, Quảng Lâm Quỷ đã từng thoải mái đánh bại đồng liêu ở trong Linh Lung các, ngay cả Chung Trường Hận cũng không phải đối thủ, mà hiện tại từ đầu đến cuối, vị Yêu quân này cũng không di chuyển nửa người.
Quảng Lâm Quỷ chật vật từ trên mặt đất đứng lên hiển nhiên cũng ý thức được gia hỏa trước mắt này là tồn tại không thể chiến thẳng nổi, cho nên gã vẫn chưa có ý định tiến lên, mà chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm đối phương, có thể thấy được, cho dù đến lúc này, gã vẫn chưa có ý định buông tha cướp lấy tinh huyết của Yêu quân kia.
Lúc này thân hình Yêu quân rốt cục ngưng tụ hoàn thành.
Đó là một người thân hình cực kỳ cao gầy, cao khoảng tám thước, cho dù Từ Hàn cũng thấp hơn y một cái đầu.
Cả người y bao bọc trong một bộ trường sam màu trắng, mái tóc dài trắng như tuyết xõa tung một cách tùy ý, mà điều khiến Từ Hàn kinh ngạc nhất chính là, dung mạo của đối phương tuấn mỹ đến cực điểm, Từ Hàn rất khó phân biệt chuẩn xác từ trong ngũ quan xinh đẹp của đối phương, rốt cuộc là nam hay nữ.
Mà lúc này Yêu quân kia rốt cục cũng lần đầu tiên chuyển động cái đầu của y, đánh giá Quảng Lâm Quỷ một hồi, lại quay qua nhìn Từ Hàn một lúc, một hồi lâu sau môi y lại mở ra, nói: "Ta tên..."
"Hậu Khanh.”
Thanh âm của y có chút trầm thấp, mang theo một cỗ vận luật kỳ dị, nhưng kỳ lạ là lại không làm cho người ta cảm thấy không ổn, ngược lại dễ nghe đến cực hạn.
"Hậu Khanh?" Từ Hàn nhíu nhíu mày, ghi chép trên thế gian về Yêu tộc vốn rất ít, về phân Yêu quân lại càng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà hắn cũng không có cơ hội đọc một hai trong đó. Hai chữ Hậu Khanh đối với hắn mà nói chẳng qua cũng chỉ là hai chữ cực kỳ xa lạ.
"Ngươi là Yêu quân? Yêu quân bị phong ấn trong Trấn Ma tháp?" Từ Hàn trầm giọng hỏi.
"Phong ấn?" Nghe đến hai chữ này, giọng điệu Yêu quân kia có chút biến hóa, giống như đùa cợt lại giống như là khinh thường. Nhưng y vẫn chưa mở miệng sửa chữa lại lời này của Từ Hàn, ngược lại lần nữa đưa ánh mắt rơi vào trên người, chuẩn xác mà nói là rơi vào cánh tay phải của Từ Hàn: "Trên người ngươi có hương vị cố nhân."
Từ Hàn đương nhiên biết hàm ý trong lời nói của y , nhưng cũng không tiếp lời nói này, mà lần nữa hỏi: "Là ngươi mang chúng ta đến nơi này?"
Lúc trước hắn vốn tranh đấu cùng Quảng Lâm Quỷ ở tầng thứ chín, hai người vẫn chưa có ai bước vào vòng sáng tiến vào tâng thứ mười, lại bỗng nhiên đi tới nơi này, lúc trước Từ Hàn còn cảm thấy kỳ quái, mà giờ phút này xem ra dường như chỉ có vị Yêu quân trước mắt này mới có thể có bản lĩnh như vậy. "Ừm”" Hậu Khanh cũng không phủ nhận, y khẽ gật đầu, chỉ là vẻ mặt vẫn lạnh nhạt không gì sánh được.
Dường như nhìn ra vị Yêu quân này cũng không có địch ý đối với bọn họ như trong tưởng tượng, Từ Hàn trâm mày to gan lại hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ngươi đang lo sợ ư?" Yêu quân kia nghiêng đầu nhìn Từ Hàn một cái, vẫn không đáp lại vấn đề của hắn.
Đối mặt với một tồn tại như vậy, nhất là khi còn không rõ ý đồ của đối phương, Từ Hàn đương nhiên không thể tránh khỏi đáy lòng có chút thấp thỏm, người vô tri mới có thể không sợ hãi, hắn cũng không cho rằng trong lòng có kính sợ là một chuyện mất mặt, cho nên khẽ gật đầu, cũng lặp lại vấn đề lúc trước lần nữa: "Ngươi muốn làm cái gì?"
Mà vị Yêu quân tự xưng Hậu Khanh kia lại vẫn không trả lời câu hỏi của Từ Hàn, y quay đầu nhìn vê phía Quảng Lâm Quỷ ở một bên, con ngươi chợt nhíu lại: "Ba mươi năm trước, ngươi đã từng nói đợi một khi ngươi vào tháp này, chính là lúc ta phá vỡ phong ấn, trở về nhân thế..."
Lời này ra khỏi miệng, Từ Hàn cùng Quảng Lâm quỷ đều biến sắc.
Chỉ là người trước vẻ mặt kinh hãi, người sau lại tràn đây không rõ nguyên nhân.
"Ý ngươi là sao? Chúng ta quen biết nhau ư?" Quảng Lâm Quỷ cũng nhíu mày, gã nhìn chằm chằm vị Yêu quân dung mạo tuyệt mỹ trước mắt này, cố gắng tìm kiếm trí nhớ trong đầu mình, theo gã thấy với tôn tại đặc biệt như vậy, cho dù chỉ nhìn thoáng qua một lần, gã cũng không thể nào quên được, nhưng trên thực tế cho dù gã vắt hết óc, cũng không cách nào nhớ lại mình có giao du với người trước mặt này từ khi nào.
"Ta niệm ngươi thỉnh cầu mấy lần, tình chân ý thiết, tin lời này."
"Lại không nghĩ ngươi một đời cao tăng, lại cấu kết với những khôi mị kia, vì làm hỏng tính mạng của ta, cơ quan tính toán đến mức này."
"Hôm nay mệnh ta sắp kết thúc, nhưng ngươi cho rằng mình có thể sống sót rời đi ư?"
Vị Yêu quân kia nói như thế, thanh tuyến trầm thấp của y theo những từ này phun ra mà dần dần trở nên âm trầm.
Cỗ khí thế mênh mông kia lại lần nữa vọt tới, bao phủ Từ Hàn cùng Quảng Lâm Quỷ trong đó, sắc mặt hai người lạnh lẽo, lúc này mới phát hiện thân thể của mỗi người tựa như bị một số khí cơ tập trung, không thể động đậy được...