Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 547 - Chương 159: Ta Không Quen Hắn...ngươi Có Tin Không?

Chương 159: Ta không quen hắn...ngươi có tin không? Chương 159: Ta không quen hắn...ngươi có tin không?Chương 159: Ta không quen hắn...ngươi có tin không?

Từ Hàn đương nhiên không rõ, vị Yêu quân này đang lẩm bẩm cái gì, càng không rõ giữa y và Quảng Lâm Quỷ có ân oán nào đó hay không.

Nhưng tình huống của bản thân hiện tại lại làm cho hắn không thể không suy nghĩ kỹ những thứ này.

Vị Yêu quân trước mắt này hiển nhiên đã động sát tâm, Từ Hàn cũng không muốn táng thân cùng Quảng Lâm Quỷ ở chỗ này mà không biết lý do, cho nên hắn cố gắng chống cự cỗ uy áp bàng bạc đầy trời mà đến, gian nan nhìn về phía vị Hậu Khanh sắc mặt lạnh như băng kia, cắn răng nói: "Yêu quân các hạ, chuyện này có hiểu lầm gì hay không, chúng ta chỉ đến nơi này thí luyện, chuyện ngươi nói, chúng ta đều không biết al"

"Hiểu lâm?" Lời nói của Từ Hàn vẫn chưa thể khiến Hậu Khanh trực tiếp quan tâm, vị Yêu quân kia nhướng mày, chợt vươn một tay ra, vung lên trước mắt mọi người. Thế giới xung quanh ngay lập tức xảy ra một số loại biến đổi kỳ diệu.

Những thứ trắng xóa quanh thế giới này như thủy triều rút đi, bức tường màu trắng bốn phía dân dần trở nên trong suốt, mà một ít cảnh tượng cũng theo tường trong suốt bốn phía này được chiếu rọi ra ngoài.

Lúc này Từ Hàn mới phát hiện bọn họ hình như đang ở trong một viên lưu ly khổng lồ lơ lửng, dưới thân bọn họ chính là bãi đất trống của Chấp Kiếm các, cũng là nơi Trấn Ma Tháp tọa lạc.

Giờ phút này trên bầu trời mây đen dày đặc, sấm chớp đùng đùng, tựa như tận thế sắp tới.

Mà dưới đất, chín tên nam tử dáng người cường tráng, ánh mắt âm lãnh giống như điêu khắc đứng tại chỗ, bọn chúng ngẩng đầu nhìn nơi này, đó chỉ là ánh mắt giao nhau trong nháy mắt ngắn ngủi, liền làm cho tâm thần Từ Hàn tâm thần, thâm cảm giác khí tức không thông. Mà với tu vi thân thể Bất Diệt cảnh hiện giờ của Từ Hàn, kẻ có thể cho hắn lực áp bách lớn như vậy, ngoại trừ đại năng cấp bậc Tiên nhân liền không còn vật gì khác.

"Côn Luân Kiếp đã bị các ngươi mang đến, cần gì phải che che lấp lấp nữa?" Thanh âm Yêu quân kia lúc này lại vang lên.

Vẫn là thanh âm dễ nghe đến cực hạn, nhưng trong ngữ điệu lại khó nén hàn ý tựa như tuyết bay trong mùa đông.

Từ Hàn chưa từng nghe qua Côn Luân kiếp gì đó, hắn cũng không rõ bên ngoài Trấn Ma tháp vốn yên bình vì sao lại đột nhiên xuất hiện chín vị đại năng cấp bậc Tiên nhân, mọi chuyện phát triển đã vượt xa tưởng tượng của Từ Hàn, cho dù lấy tâm tính của hắn vào lúc này cũng không khỏi có chút bối rối, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào để giải thích tất cả với vị Yêu quân một lòng nhận định bọn họ là địch nhân này.

Mắt thấy sát ý trong mắt Yêu quân kia dần dần trở nên nồng đậm, hắn không thể không dịch ánh mắt sang người Quảng Lâm Quỷ ở bên cạnh.

Từ lời Yêu quân kia nói lúc trước, tên Quảng Lâm Quỷ này dường như còn quen biết với y, Từ Hàn nghĩ có lẽ gã có thể nói cái gì đó, để cho Yêu quân tỉnh táo lại...

Chỉ là khi quay đầu nhìn về phía Quảng Lâm Quỷ, trái tim Từ Hàn lập tức trâm xuống.

Tiểu hòa thượng vừa rồi còn bày ra tư thế muốn lấy mạng đổi mạng với Từ Hàn, giờ phút này lại cúi đầu, bình tĩnh lông mày, không nói một lời. Gã giống như là lâm vào trâm tư, ánh mắt trống rỗng, người mặc dù ở đây, nhưng hồn lại đã sớm bay đến chỗ nào không biết. "Đây đã là thời khắc nào rồi, vậy mà vẫn có nhã ý thần du thiên ngoại?" Từ Hàn trơ mắt nhìn một màn này, trong lòng gấp gáp không chịu nổi.

Hắn cũng không phải chưa từng trải qua sinh tử, trên thực tế một đường này tới đây, chuyện tìm đường sống trong tử cảnh vốn đếm không xuể, nhưng bất kể âm mưu tính kế cũng tốt, cừu oán giang hồ cũng được, Từ Hàn trải qua quá nhiều, không nói xem nhẹ sinh tử, nhưng cũng coi như gặp biến không sợ.

Nhưng những chuyện lúc trước bỏ qua đúng sai không nói, cuối cùng cũng coi như có đầu có đuôi, nhưng việc hôm nay đối với Từ Hàn mà nói lại là tai họa vô vọng. Nếu chết ở nơi này mà không rõ nguyên nhân, hắn như thế nào cũng không cam lòng.

Hắn còn đang nóng nảy, phiên não vô cùng, nhưng Quảng Lâm Quỷ thân là chính chủ vẫn cúi đầu trâm mặc như cũ, Từ Hàn nhìn thấy trong lòng càng thêm, vài lần nháy mắt để cho tên này hiểu ý nói cái gì đó, nhưng đối phương lại như không phát hiện.

"Thế nào? Không có gì để nói?" Mà sự trầm mặc của hai người rơi vào trong mắt Yêu quân kia, đương nhiên đã thành chứng cớ xác thực trăm miệng cũng không thể biện minh, Yêu quân hừ lạnh một tiếng, sát khí trong mắt trở nên lăng liệt." Đã như vậy thì chết đi!"

Nói đến đây, trên mặt vị Yêu quân tuyệt mỹ gần như không thể xác định là nam hay nữ đột nhiên sinh ra từng đạo hoa văn màu tím, từ mặt mày y một mực lan tràn ra bốn phía, rất nhanh liền xâm nhiễm toàn bộ khuôn mặt, y vươn đầu ngón tay ra, trên đầu ngón tay trắng bệch như ngọc cũng sáng lên một đạo ánh tím, dưới hào quang lóng lánh, lực lượng khổng lồ đã bắt đầu tụ tập ở nơi đó.

Từ Hàn cảm nhận được cực kỳ rõ ràng, một luồng ánh tím kia mặc dù nhìn qua kích thước chỉ như hạt gạo, nhưng trong đó ẩn chứa uy năng lại đáng sợ đến cực điểm, nếu thật sự ăn một kích như vậy, chỉ sợ cho dù thân thể hắn là Bất Diệt cảnh cũng phải chịu kết cục thân vẫn đạo tiêu.

Từ Hàn nghĩ tới chuyện này, liền cảm thấy da đầu tê dại.

Hắn lại nhìn thoáng qua Quảng Lâm Quỷ bên cạnh, thấy đối phương cho dù đến lúc này vẫn cúi đầu như cũ, biết tên này chỉ sợ không trông cậy vào được, cũng không kịp oán giận tai họa vô vọng này vì sao rơi vào trên người mình, hắn chỉ cắn răng, khi đó cao giọng quát: "Chờ một chút!"

"Hả?" Yêu quân nhướng mày, đưa mắt nhìn về phía Từ Hàn, động tác trên tay vào lúc đó cũng chậm lại. Hắn dường như rất hưởng thụ bộ dáng giấy giụa sắp chết của Từ Hàn, ánh mắt nheo lại, hứng thú đánh giá đối phương giờ phút này, nhẹ giọng nói: "Ngươi có ba hơi thở để cho ta một lý do dừng tay."

Từ Hàn khó có lý do gì, hắn chỉ là tuyệt vọng thử mọi thứ dưới tình thế cấp bách mà thôi.

Nghe được lời của Yêu quân này, hắn không thể không suy tư, đến tột cùng làm sao có thể thuyết phục vị Yêu quân buồn ngủ đến hồ đồ này trong thời gian ngắn như vậy.

Chỉ là đối phương lại dường như cũng không có tính tình quá tốt, sẵn sàng chờ đợi lý do của Từ Hàn.

"Một." Thanh âm lạnh như băng của y vang lên, hào quang màu tím nhàn nhạt lại tụ tập ở đầu ngón tay y một lần nữa.

Từ Hàn cau mày, trong đầu lại hoàn toàn trống rỗng, nhưng hắn lại không thể không ép buộc mình tỉnh táo lại, suy tư kế sách thoát thân.

"Hai." Y lại phun ra một chữ, hào quang màu tím kia dần dần trở nên chói mắt, lực lượng ẩn chứa trong đó cũng lập tức mãnh liệt như sóng võ bờ.

Trên trán Từ Hàn bắt đầu hiện ra mồ hôi rậm rạp, trong đầu hắn vẫn là một đoàn bột nhão, Yêu quân này là ai? Quảng Lâm Quỷ là kẻ nào? Côn Luân Kiếp là thứ gì? Những thứ này đối với Từ Hàn mà nói đều là một ẩn số, hắn khó có thể làm rõ quan hệ giữa ba người từ trong những chỉ tiết vụn vặt lúc trước, làm sao có thể thuyết phục Yêu quân này thu tay đây?

Yêu quân trơ mắt nhìn tình cảnh này, khóe miệng phác họa ra một tia ý cười. Hôm nay hắn tất nhiên cửu tử nhất sinh, nhưng có thể nhìn những Nhân tộc đáng ghét chịu hết tra tấn trước khi chết, đối với y mà nói coi như là báo huyết cừu, nghĩ như vậy, y liền chuẩn bị chấm dứt trò chơi ngắn ngủi lại thú vị này, vì thế môi y mở ra, từng chữ chuẩn bị phun ra từ trong miệng y: "Ba..."

"Có!" Chỉ là âm cuối còn chưa hạ xuống, thanh âm Từ Hàn đã chợt vang lên.

"Hả?" Yêu Quân sửng sốt, một hồi lâu sau mới nói: "Nói đi."

Y đương nhiên cũng không có ý định buông tha Từ Hàn, chỉ là muốn hưởng thụ khoái cảm đùa bỡn đối phương trong lòng bàn tay mà thôi. Tựa như hòa thượng kia nói cho y biết hôm nay là ngày y xuất thế, cho người ta hy vọng, lại làm cho người ta tuyệt vọng, sẽ không có chuyện nào trên đời này làm cho người ta đau thấu tâm can hơn.

Cho nên y quyết định để Từ Hàn nói xong lời này, nhưng đáy lòng đã sớm không để tâm lắm, mặc kệ Từ Hàn nói cái gì, bọn họ hôm nay đều phải chôn cùng y.

Mang theo tâm tư như vậy, y hứng thú nhìn về phía Từ Hàn.

Khi đó sắc mặt Từ Hàn có chút cổ quái, mang theo một chút hương vị ngượng ngùng.

Hắn nhìn Yêu quân kia một cái, mới thật cẩn thận nhẹ giọng hỏi: "Nếu như ta nói..."

"Ta không quen biết với hắn... ngươi có tin không?"
Bình Luận (0)
Comment