Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 548 - Chương 160: Thoát Khốn

Chương 160: Thoát khốn Chương 160: Thoát khốnChương 160: Thoát khốn

Cho dù Yêu quân hạ quyết tâm muốn lấy đi tính mạng của Từ Hàn, cũng đại khái không nghĩ tới, hắn lục soát trong đầu mình một lúc lâu, lại nói ra một câu như vậy.

Yêu quân vốn định trêu đùa Từ Hàn một phen, lúc này lại sinh ra một cỗ tức giận bởi vì bị hắn đùa giỡn.

"Hừ, xem ra ngươi thật sự hy vọng muốn chết." Yêu quân phát ra một tiếng hừ lạnh, trên mặt đầy đường vân màu tím nổi lên sát khí lăng liệt, quả cầu màu tím quanh quẩn trên ngón tay y đột nhiên trở nên chói mắt, mắt thấy sắp bị y thúc giục rời tay, giết vê phía Từ Hàn.

"Quả nhiên không tin a." Thấy tình cảnh này, Từ Hàn không khỏi thở dài, vẻ mặt có chút buồn rầu.

Nhưng sau một khắc đau khổ như vậy lập tức tản đi hết, ngược lại thứ nổi lên đuôi lông mày chính là một chút tàn nhẫn cùng quyết tâm.

Thân thể của hắn bất ngờ cong lên, trong mắt sáng lên một đường ánh tím.

"Hả?" Yêu quân đang muốn lấy đi tính mạng của hai người Từ Hàn thấy tình cảnh này, y khẽ nhíu mày, y rõ ràng đã đặt cấm chế trên người hai người, với tu vi không tới Địa Tiên cảnh của hai gia hỏa này, dù nghĩ như thế nào cũng không có cách tránh thoát trói buộc như vậy, nhưng vì sao thân thể Từ Hàn lại động đậy được.

Yêu quân trong lòng cả kinh, ánh mắt chợt dừng lại trên cánh tay phải của Từ Hàn.

Giờ phút này cánh tay phải của Từ Hàn đang phát sinh biến hóa cực kỳ đáng sợ, cơ bắp trên cánh tay phải hắn nhu động, làm cho cánh tay phải trong lúc nhu động như vậy trở nên tráng kiện, mà một cỗ khí tức màu đỏ tươi cũng từ đầu ngón tay phải lan tràn ra, rất nhanh liền xâm nhiễm toàn bộ cánh tay phải của hắn, từng cái gai ngược dữ tợn vươn ra, phủ đầy trên đó.

Một cỗ uy áp cuồn cuộn đáng sợ cũng trào ra từ cánh tay phải của hắn.

"Phi Liêm!" Cảm nhận được cỗ khí tức này, vị Yêu quân tên là Hậu Khanh kia phát ra một tiếng kinh hô có chút thất thố. Lúc trước y quả thật ngửi thấy mùi Yêu tộc trên người Từ Hàn, nhưng dù sao y cũng mới tỉnh lại từ trong thời gian ngủ say thật dài, chiến lực vốn mười không còn chín, cũng không cách nào biết được chính xác đến tột cùng trên người Từ Hàn mang theo loại lực lượng gì, mà giờ phút này thấy rõ biến hóa cánh tay phải kia, y mới tỉnh ngộ lại, Từ Hàn vậy mà có được cánh tay phải của một Yêu quân!

Theo bản năng, y đương nhiên sẽ không nghĩ đến cánh tay phải này là Phi Liêm tặng cho Từ Hàn, y càng nguyện ý tin tưởng là những tên Nhân tộc ti tiện này đã chém giết vị Yêu quân kia, từ đó mạnh mẽ cướp đoạt.

Vì thế trong lòng y vừa sợ vừa giận, khuôn mặt xinh đẹp cũng bởi vì cơn giận như vậy mà trở nên có chút dữ tợn.

Mà lúc này, cánh tay phải của Từ Hàn đã hoàn toàn hóa thành hình yêu, hắn phát ra một tiếng hét lớn, cánh tay phải bộ dáng kỳ dị khi đó liền vung về phía mặt Yêu quân kia.

Yêu quân này nổi giận cũng không phải không có đạo lý, ít nhất có một điểm y nghĩ không sai, Từ Hàn đúng là đang đùa giỡn y.

Yêu quân này rõ ràng muốn giết hắn cùng Quảng Lâm Quỷ, đừng nói giờ phút này hắn nghĩ không ra lý do gì có thể thuyết phục đối phương, mà cho dù hắn thật sự khéo lưỡi như sáo, miệng phun hoa sen thuyết phục Yêu quân này gật gù khen hay, nhưng đối phương cũng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, Từ Hàn hiểu cực kỳ rõ điểm này. Mới vừa rồi hắn khổ tư minh tưởng đích xác không phải tìm lý do gì đủ để Yêu quân tín phục, mà là mưu kế có thể làm cho mình thoát thân.

Mà điều hắn duy nhất có thể nghĩ đến cũng chỉ có phương pháp này.

Tuy rằng hung hiểm vạn phần, tuy rằng không nhất định có thể có một chút sinh cơ, nhưng tính tình Từ Hàn vốn là như thế, cho tới bây giờ cũng chưa từng cúi đầu chấp nhận số phận.

Cho nên một quyền này hắn dùng hết khí lực toàn thân, gần như là không giữ lại lực lượng trong cơ thể, toàn lực mà ra.

Mà vị Yêu quân kia sau một thời gian ngắn kinh ngạc cũng phục hồi tinh thần lại, y là tồn tại cường đại cỡ nào, nếu không phải vừa rồi thức tỉnh, làm sao có thể e ngại chín tôn Côn Luân Kiếp ngoài tháp? Nhưng dù là như thế, chiến lực Từ Hàn thúc dục bộc phát ra từ Yêu huyệt thứ tư ở trong mắt y vẫn không đáng nhắc tới.

Vì thế y lộ ra vẻ cười lạnh, tay kia chợt vươn ra, y đã nghĩ kỹ, muốn tiếp nhận một quyền này của Từ Hàn, sau đó chậm rãi tra tấn thiếu niên trước mắt này trước khi Côn Luân Kiếp giết tới, thiếu niên này lẽ ra phải trả một ít đại giới vì khinh nhờn sự tồn tại của y.

Nghĩ như vậy, hàn mang trong mắt Hậu Khanh càng thêm nồng đậm.

Nhưng ngay khi tay y vươn ra, trong con ngươi Từ Hàn lại sáng lên một luồng hào quang.

Mũi chân hắn xông về phía trước khi đó mạnh mẽ dừng lại, quyền thế xé gió cũng lập tức chuyển động, vậy mà chuyển lệch mục tiêu, trực tiếp đánh tới dưới chân hắn.

Biến cố như vậy đã vượt xa dự liệu của Hậu Khanh.

Y sửng sốt, đã thấy thiếu niên kia quỳ một gối xuống đất, mà một quyền bao bọc uy năng mênh mông cũng trực tiếp đánh vang trên mặt đất nơi hắn đang ở.

Âm ầm!

Nắm đấm kia rơi xuống đất, tạo nên một thanh âm ầm ầm bên trong không gian cực lớn này, nhưng trừ chuyện đó ra cũng không phát sinh bất kỳ chuyện kỳ dị nào.

"Hả?" Hậu Khanh nhíu mày, y có chút không rõ Từ Hàn đến tột cùng muốn làm cái gì.

Ít nhất theo y thấy, hành vi lần này của đối phương ít nhiều có chút cảm giác đầu hổ đuôi chuột.

Nhưng nghi hoặc như vậy đã hoàn toàn tản đi sau đó vài hơi thở.

Rắc rắc rắc.

Một tiếng giòn vang đột ngột vang lên trong không gian im lặng này.

Đó là một đạo thanh âm cực nhẹ cực nhỏ, lại truyên rõ ràng vào trong tai Yêu quân kia, lông mày của y nhíu lại, theo bản năng từ chỗ tiếng phát ra nhìn lại, chỉ thấy bốn phía chỗ nắm đấm Từ Hàn cắm xuống đất đột nhiên xuất hiện một vết nứt rất nhỏ.

Rắc rắc rắc.

Lại là một tiếng giòn vang, vết nứt kia bắt đầu khuếch tán dần ra.

Vẻ kinh ngạc nổi lên đuôi lông mày vị Yêu quân kia, sau đó...

Lắc rắc!

Lắc rắc!

Liên tiếp tiếng giòn vang như pháo liên châu nổ ra, những tiếng giòn kia càng lúc càng dày đặc, đến cuối cùng gần như tụ tập cùng một chỗ, hóa thành từng đợt thanh âm buồn bực, mà những vết nứt kia cũng lập tức không ngừng lan tràn ra bốn phía, tựa như rắn độc trong nháy mắt liên dày đặc toàn bộ không gian.

Từ Hàn này rõ ràng chưa từng nghĩ tới muốn giao chiến cùng y, ngay từ đầu hắn đã muốn đánh nát Trấn Ma tháp này!

Lúc này, Yêu quân kia rốt cục tỉnh ngộ lại.

Sắc mặt của y lập tức trở nên cực kỳ khó coi, tay y lúc đó vươn ra, liền muốn bắt lấy tên đầu sỏ đầu sỏ này, giải được oán hận vị liên tiếp bị tính kế này.

Âm ầmI

Nhưng đúng lúc này, tòa Trấn Ma tháp truyên thừa mấy ngàn năm này rốt cuộc cũng không chịu nổi lực đạo trên quyền của Từ Hàn, phát ra một tiếng nổ vang, thân tháp khổng lồ đột nhiên vỡ vụn, hóa thành đống đổ nát ầm ầm sụp đổ.

Trấn Ma Tháp tự nhiên không phải là tháp theo nghĩa truyền thống.

Bên trong nó chứa đựng mấy tiểu thế giới khác biệt với thế giới lớn này, mà khi những tiểu thế giới này khi vỡ vụn sẽ kích phát ra uy năng thật lớn, làm cho ba người Từ Hàn đang ở trong đó đều chấn động thân thể, liên tiếp như bị thương nặng bay ngược ra bốn phía.

Toàn bộ Hoành Hoàng thành khi đó bị tòa cổ tháp này ầm ầm sụp đổ kinh động.

Dân chúng trong thành đồng loạt nghiêng đầu nhìn về phía Long Ẩn sơn nằm ở phía nam Hoành Hoàng thành, bọn họ nhìn thấy một tòa tháp cổ trên đỉnh núi nguy nga kia âm ầm ngã xuống đất, cũng nhìn thấy mái vòm trên cổ tháp mây đen cuồn cuộn, sấm chớp gào thét, như ông trời bị chọc giận, như đại kiếp nạn sắp lâm thế.

Dị tượng như vậy không thể tránh khỏi làm cho đáy lòng dân chúng trong Hoành Hoàng thành này sinh ra hoảng sợ, mà hoảng sợ như vậy rất nhanh liền lan tràn ra, mọi người đồng loạt dừng động tác trong tay, ngửa đầu nhìn lên chỗ kia, vẻ mặt tràn đầy lo âu. ...

"Khụ khụ." Từ Hàn chật vật đứng lên từ trong đống đổ nát sau khi tòa tháp cổ này sụp đổ, hắn phát ra một trận ho khan kịch liệt.

Một lúc lâu mới bình phục nội tức hỗn loạn trong cơ thể mình, mà dù là như thế, tứ chi bách hài vẫn truyền đến từng trận đau đớn tê tâm liệt phế. Một quyên kia đã hao hết tất cả lực lượng trong Yêu huyệt thứ tư của Từ Hàn, sau đó khí lãng khi Trấn Ma tháp sụp đổ kích phát cũng làm cho nội phủ của hắn bị thương nghiêm trọng, nhưng cũng may tu vi thân thể của hắn đã đến Bất Diệt cảnh.

Hai chữ bất diệt này cũng không phải đơn giản dễ nói dễ nghe.

Trên thực tế chỉ cân một kích không cách nào đánh chết, cho dù thương thế nặng hơn nữa, Từ Hàn cũng có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn. Đương nhiên cái gọi là trong thời gian ngắn này chỉ là tương đối, với thương thế của Từ Hàn lúc này, muốn khôi phục lại hoàn toàn, trên thực tế còn cần phải tiêu đi không ít thời gian.

Mà cho dù như thế, trên mặt Từ Hàn vẫn không tránh khỏi hiện lên một chút ý cười.

Hắn rất may mắn, thành công đánh nát Trấn Ma tháp, mà nếu đặt ở ngày thường, cho dù hắn mở ra Yêu huyệt thứ tư của cánh tay phải, cũng không cách nào làm được điểm này.

Trước khi làm chuyện kia, hắn đã tiến hành một suy luận nho nhỏ.

Từ lời Yêu quân nói lúc trước, hắn biết vị Yêu quân này dường như đang từ trong phong ấn Trấn Ma tháp thức tỉnh lại, mà chín vị nam nhân vây quanh tháp có được chiến lực cấp bậc Tiên nhân dường như chính là vì đánh chết vị Yêu quân này mà đến.

Nhưng những nam nhân bị Yêu quân kia xưng là Côn Luân kiếp lại không vào tháp đánh chết Yêu quân này, mà là vây quanh Trấn Ma tháp, Từ Hàn cho rằng bọn họ không phải không muốn vào tháp, mà là bởi vì một loại quy tắc ngay cả chính hắn cũng nói không rõ, cho nên không thể vào tháp được.

Mà vị Yêu quân kia hiển nhiên cũng hiểu được điểm này, bởi vậy dưới tình huống bị đại địch nhìn chằm chằm, y thậm chí còn có tâm tư trêu chọc Từ Hàn, nhưng đồng dạng, chín tôn Côn Luân Kiếp này tuy mạnh, nhưng một khi Yêu quân khôi phục thực lực của mình, liên có thể dễ dàng đánh bại những Côn Luân kiếp kia, dù sao nếu Yêu quân yếu đuối như thế, Kiếm Lăng cũng không cần đời này qua đời khác cách mấy ngàn năm lại phái ra đệ tử gia cố phong ấn trên Đại Uyên sơn.

Bởi vậy Yêu quân chỉ cần ở trong tháp này không ra, có lẽ cũng không người nào làm gì được y.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Yêu quân này đã chuẩn bị tốt cho cái chết, quanh thân Côn Luân kiếp kia cũng tràn đầy sát khí mãnh liệt, mơ hồ súc thế chờ phát động.

Mà nguyên nhân có thể tạo thành tình huống như vậy cũng chỉ có một, bức tường ngăn giữa hai phương thế lực này, cũng chính là tòa Trấn Ma tháp tôn tại mấy trăm năm qua, bởi vì Yêu quân thức tỉnh mà ở bên bờ sụp đổ.

Những kết luận này là Từ Hàn rút ra ở trong cảnh tượng ngắn ngủi mấy hơi thở kia, hắn không có thời gian đi kiểm chứng đúng sai, thật giả trong đó, chỉ có thể buông tay đánh cược một lần.

Hắn muốn đánh sập Trấn Ma tháp này, để cho địch nhân của Yêu quân này đi xử lý y, đây là biện pháp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ đến trong thời gian ngắn như vậy.

Cho nên hắn không chút do dự, kiên quyết buông tay chiến đấu một lần.

May mắn thay, hắn đã thành công.

Trấn Ma tháp sụp đổ. ...
Bình Luận (0)
Comment