Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 549 - Chương 161: Hàn Tiêu Ngày Ấm, Mây Tan Trăng Sáng

Chương 161: Hàn tiêu ngày ấm, mây tan trăng sáng Chương 161: Hàn tiêu ngày ấm, mây tan trăng sángChương 161: Hàn tiêu ngày ấm, mây tan trăng sáng

Từ Hàn nghĩ đến những thứ này lại hít sâu một hơi.

Hắn bắt đầu quan sát tình huống chung quanh, hắn rất rõ ràng khi Trấn Ma tháp sụp đổ, những tiểu thế giới kia sau khi nổ tung sẽ sinh ra uy năng mặc dù rất lớn, nhưng ngay cả hắn cũng không thể bị đánh chết, huống chi là một vị Yêu quân?

Khối đất trống này theo đạo sóng khí thật lớn kia cùng với phần thân Trấn Ma tháp đồng thời lõm xuống, tạo thành một cái hố sâu thật lớn.

Mà vị trí của Từ Hàn lúc này rõ ràng chính là trung tâm của chỗ sụp đổ này, hắn nhìn bốn phía, chín vị Côn Luân Kiếp kia đứng ở rìa nơi sụp đổ này, bọn họ ngửa đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía một chỗ nào đó. Từ Hàn cũng theo đó ngửa đầu nhìn lại, đã thấy ở chỗ kia, vị yêu quân mặc áo bào trắng kia đang đứng lơ lửng trên không, ánh mắt âm độc nhìn lướt qua nơi này.

Mà Từ Hàn nhìn quay qua nhìn một lần, đã lập tức giao nhau với ánh mắt của Yêu quân kia.

Hắn chợt cảm thấy vong hồn đại bạo, nhưng Yêu quân kia há có thể buông tha cho hắn, chỉ thấy trường bào của y cổ động, thân thể liền muốn hóa thành một đạo lưu quang giết tới Từ Hàn, nhưng ngay lúc đó, chín tôn Côn Luân kiếp lúc trước đứng sừng sững tựa như pho tượng lại đồng loạt chuyển động thân thể của mình, vậy mà trực tiếp giết thẳng tới Yêu quân kia.

Song phương hung hăng đụng vào nhau ở giữa không trung, những nam tử được xưng là Côn Lôn Kiếp kia vốn không có hứng thú đối thoại với Yêu quân này nửa câu, vừa ra tay chính là sát chiêu cực kỳ lăng liệt, mỗi một quyền đánh ra đều lôi kéo lôi điện cuồn cuộn trên trời, mang theo uy thế phô thiên cái địa.

Mà dưới thế công như vậy, Yêu quân kia không thể không thu hồi tâm tư đuổi giết Từ Hàn, sau khi phẫn hận nhìn chằm chằm hắm một cái, liền toàn lực chống đỡ chín tôn Côn Luân Kiếp tiến công.

Thấy song phương trong lúc nhất thời đánh nhau khó phân thắng bại, khẩn trương trong lòng Từ Hàn cũng thả lỏng không ít, hắn nghiêng đầu nhìn bốn phía, liền thấy cách đó không xa có một bóng người đang nằm, lại là Quảng Lâm Quỷ có hành vi cổ quái lúc trước.

Từ Hàn suy nghĩ một chút, bước nhanh đến chỗ tiểu hòa thượng kia, nhấc thân thể của đối phương lên khỏi mặt đất phế tích, vịn lên vai, đang muốn rời khỏi nơi thị phi này.

Hắn sở dĩ mang theo tiểu hòa thượng này, cũng không phải là bỗng nhiên phát đại thiện tâm, mà do trên người đối phương cất giấu một chút cổ quái, mà Yêu quân cùng Côn Luân kiếp này bên nào thắng bại, Từ Hàn cũng không thể phán định chính xác, nếu Yêu quân này sống sót, sau đó tìm hắn trả thù, hắn mang theo tiểu hòa thượng này có lẽ sẽ có thể biết được bí mật gì đó từ trong miệng gã, đến lúc đó ít nhất sẽ không bị đánh mà không có lực chống trả.

"Lão tặc thiên, ngươi tàn sát trăm vạn tộc nhân, tru di chín ngàn môn đồ của ta, ta sống cẩu thả nhiều năm như thế, nhẫn nhục chịu nặng, không nghĩ hôm nay lại mang đến tai họa như vậy, ta ngược lại muốn nhìn xem ngày hôm nay ngươi không có hung kiếm kia, làm sao có thể giết được ta!" Ngay khi Từ Hàn chuẩn bị chạy trốn khỏi nơi này, giữa không trung chợt vang lên một tiếng rống giận dữ.

Chỉ thấy quân áo quanh người Yêu quân kia hoàn toàn nát vụn, thân thể thon dài khi đó đột nhiên bành trướng lên, đường vân màu tím trên mặt không ngừng lan tràn về phía thân trên trân trụi, rất nhanh liên xâm nhiễm toàn bộ cơ thể y, y phát ra một tiếng thét dài thống khổ, trên đỉnh đầu lại mọc ra một cái sừng.

Giờ phút này y tựa như thay đổi một bộ thân thể khác vậy.

Cơ bắp quanh thân phồng lên cao cao, mái tóc dài trắng như tuyết không có gió mà tự động bung xõa, khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên có chút dữ tợn dưới sự xâm nhiễm của đường vân màu sắc, mà khí thế cuồng bạo vô cùng cũng lập tức từ trong cơ thể y tuôn ra, bao trùm toàn trường, chín tôn Côn Luân Kiếp kia liền bị cứng rắn chấn lui dưới gợn sóng do khí thế cuông bạo này nhấc lên.

"Côn Luân kiếp chẳng qua là như thế!" Yêu quân kia phát ra một tiếng hừ lạnh, nói như thế.

Chỉ là lời này vừa dứt, đám Côn Luân Kiếp ngã xuống đất lại đứng lên lần nữa, nghĩa vô phản cố giết tới đối phương.

Lúc này đây, thế công của Côn Luân Kiếp càng lúc càng mãnh liệt, thậm chí mỗi một quyền đều có thể dẫn dắt thiên lôi to lớn giúp sức, không ngừng oanh kích trên thân thể vị Hậu Khanh kia.

Y nhanh chóng trả giá cho sự nhạo báng và khinh miệt trước đó.

Côn Luân Kiếp chiến lực cường đại, không sợ tử vong, thậm chí khi y dựa theo ý niệm lấy thương đổi thương, chặt đứt cánh tay phải của một vị Côn Luân Kiếp, nhưng hai tròng mắt của tên Côn Luân Kiếp kia lại sáng lên, cánh tay đứt lìa kia vươn ra, chân trời liên có sấm sét đánh xuống, lôi điện tụ tập trên cánh tay gấy của gã, rất nhanh liền hóa thành một cánh tay mới, lần nữa xông vào trong cuộc chiến.

Hậu Khanh dù sao mới vừa mới tỉnh lại, chiến lực của y vốn mười không còn chín, hơn nữa những Côn Luân Kiếp này gần như đều là thân thể bất tử, dưới đấu pháp lấy thương đổi thương như vậy, Hậu Khanh rất nhanh liền lộ ra trạng thái mệt mỏi, bắt đầu liên tiếp bại lui.

Từ Hàn đương nhiên không dám nhìn xuống, chiến đấu như vậy đã vượt xa trình độ hắn có khả năng lý giải.

Hắn cất bước đỡ lấy thân thể tiểu hòa thượng không biết sống chết, gian nan bò ra khỏi cái hố sâu này —— hắn vốn đã bị trọng thương, mà nơi này lại bị bao phủ dưới một cỗ uy áp kỳ quái, hắn khó có thể khu động lực lượng vốn có của mình, cho nên chỉ có thể gian nan bò đi.

Nhưng thật vất vả mới có thể bò ra khỏi hố sâu, mắt thấy bước tiếp theo liền có thể chạy thoát khỏi nơi này, nhưng Hậu Khanh hiện tại đang đánh nhau ở chân trời sơ suất vô ý một lần cuối cùng bị Côn Luân Kiếp tìm được cơ hội, hung hăng vung ra một chưởng, đánh thân thể y bay ngược trở về.

Mà không chết thì thôi, thân thể vị Yêu quân Hậu Khanh này lại vừa đúng dịp dừng ở trước mặt Từ Hàn.

Từ Hàn biến sắc, thâm nghĩ một tiếng không tốt, liền muốn xoay người bỏ chạy.

Nhưng còn chưa kịp bước chân ra, trên mái bầu trời đã có một đạo sấm sét dày một trượng âm ầm đánh tới, trực tiếp bổ về phía vị Yêu quân ngã xuống đất kia. ...

Trên Long Ẩn sơn, lôi quang đại tác, Trấn Ma tháp ầm ầm sụp đổ.

Đây được coi là chuyện lớn hiếm có của Hoành Hoàng thành mấy trăm năm qua, cho dù là dân chúng bình thường cũng ngửi được một hương vị khác thường từ trong dị trạng như vậy huống chi Long Ẩn tự được xưng là tông môn đứng đầu Đại Hạ?

Long Ẩn sơn bị phong sơn, rất nhiều tăng nhân cùng Chấp Kiếm nhân vây quanh sơn môn, không cho phép bất cứ cái gì tiến vào trong đó.

Một lượng lớn dân chúng cùng nhân sĩ giang hồ nghe tin mà đến vây quanh ngoài cửa núi, muốn tìm hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này bên ngoài đám đông, một vị lão nhân mang rương gỗ cất bước mà đến, bước đi của lão tuy chậm chạp, thế nhưng tốc độ lại cực nhanh, trong nháy mắt đã đi tới trước đám người đông đúc.

Đám người ngươi xô ta đẩy, loạn thành một nồi cháo sôi, nhưng lão nhân cất bước vào lại cực kỳ nhẹ nhàng, trong lúc đi lại cũng không gặp bất kỳ trở ngại gì, tựa như mỗi một bước lão bước ra, đám người chật chội sẽ răm rắp nhường ra một thông đạo cho lão, mà dân chúng trong đám người đối với chuyện này lại hoàn toàn không biết gì cả.

Chẳng bao lâu, lão đã đi qua dòng người trùng trùng điệp điệp, đi đến sơn môn.

Lão mỉm cười, tiếp tục cất bước đi tới.

Chấp Kiếm nhân vốn đều nghiêm phòng tử thủ đối với bất cứ kẻ nào, nhưng lại làm như không thấy đối với vị lão nhân này, mặc cho lão đi vào sơn môn, mà đám người trùng trùng điệp điệp chen chúc nhau nhìn thấy chuyện này, lại không có bất kỳ người nào phát hiện ra không ổn bên trong đó.

Bọn họ vẫn tiếp tục ôn ào, vẫn còn tranh cãi, vẫn còn đang lo lắng.

Mà lão nhân thì đã khom người đi trên đường núi.

Mây đen đè xuống, những cây cỏ xanh um tươi tốt trên Long Ẩn sơn tựa như cũng mang theo một loại hương vị ngày tận thế nào đó sắp tới, rũ lấy cành lá, lung lay sắp đổ trong cơn bão này.

Nhưng kỳ quái chính là, những nơi lão nhân này cất bước đi qua, cành lá cỏ cây lại dựng thắng đứng.

Đại nạn sắp tới, có người thúc thủ chịu trói, có người ôm đầu chạy trốn như chuột, nhưng luôn có một đám người nhỏ bé như vậy, mặc dù bản thân còi cọc, tuy rằng hai tóc mai đã vương đầy sương tuyết, nhưng lại ngẩng đầu cố chấp leo lên.

Giống như những cây cối quanh đây, cũng giống như lão nhân hiện tại vậy. ...

Con đường núi trên Long Ẩn tự trống rỗng.

Lão nhân trong nháy mắt liền đi tới sườn núi, mà uy áp từ trên ngọn núi cũng lập tức trở nên nông đậm.

Lão nhân ngẩng đầu nhìn mái vòm, đám mây đen không ngừng tụ tập, đè lên đỉnh núi, tựa như có thể rơi xuống, hủy diệt hết thảy trên thế gian này bất cứ lúc nào.

Một làn sương mù màu trắng từ trong rương gỗ sau lưng lão tràn ra, một bóng người khi đó ngưng kết bên cạnh lão.

"Ngươi có thể không đi." Thân ảnh kia cau mày nói: "Ngươi chắc hẳn cũng hiểu rõ, bọn chúng làm những việc này đều là vì dẫn ngươi xuất hiện..."

"Nhiều năm ẩn nhẫn cùng sống tạm như vậy, các ngươi còn chịu được tổn thất lại mất đi một vị Yêu quân sao?" Lão nhân mỉm cười hỏi ngược lại.

"Bọn chúng không có hung kiếm, bọn chúng không thể giết chết yêu quân!" Thân ảnh màu trắng kia nói, không biết vì sao ngữ điệu của gã khi đó trở nên cao vút thêm vài phần.

"Yêu quân cũng dám xuống tay, ngươi cảm thấy hung kiếm ở Kiếm Lăng còn có thể an ổn sao?" Lão nhân lại hỏi.

Vấn đề này làm cho thân ảnh kia lập tức lâm vào trâm mặc, gã không biết nên đáp lại như thế nào.

Một hồi lâu sau, gã mới nói: "Nhưng nếu ngươi chết, kết cục chờ đợi chúng ta cũng vậy..."

"Nếu ta không đi, bọn chúng sẽ tiếp tục giết xuống, ngươi có biết không, bọn chúng sớm đã không chịu được ta." Lão nhân ngắt lời gã, cực kỳ thoải mái nói ra lời này.

Thân ảnh kia nghe vậy lại trầm mặc.

"Không có biện pháp nào tốt hơn sao?"

"Không còn nữa."

"Ngươi có bao nhiêu nắm chắc?" "Không tới một thành."

"Ta hiểu rồi."

Thân ảnh kia dứt lời, thân thể chợt động, khi đó lập tức trốn vào trong rương gỗ biến mất không thấy.

Lão nhân nhìn bên người mình trống rỗng, chợt nhớ tới rất nhiều năm trước.

Lão kết thúc cuộc đối thoại dài dằng dặc với Yêu quân trên núi Đại Uyên.

"Đeo lên lưng rồi, liền không bỏ xuống được." Yêu quân xưa nay coi Nhân tộc là kẻ cướp, khi đó sắc mặt phức tạp nói ra lời này.

"Ừm”" Đạo nhân trẻ tuổi khế gật đầu, nhưng cũng không có bất kỳ do dự nào, liền xốc cái rương gỗ cực lớn đặt ở một bên cõng lên người mình.

Đạo nhân kiên định làm cho Yêu quân có chút hoang mang, hắn lại hỏi: "Ngươi phải cõng rất nhiêu năm, cho đến khi ngươi chết, hoặc là ngươi làm được chuyện kia..."

Đạo nhân cũng không đáp lại Yêu quân này trước tiên, lão di chuyển cái rương gỗ này, ý đồ tìm ra một vị trí thích hợp, có thể làm cho áo vải lão mặc không kéo căng bả vai mình.

Lão không thể không thừa nhận rằng hộp gỗ nặng hơn nhiều so với mình nghĩ.

"Ta biết." Mà sau khi làm xong những thứ này, lão mới đáp lại lời Yêu quân, đáp án vẫn vô cùng đơn giản, ngữ khí cũng thoải mái đến cực điểm.

"Tại sao?"

Đối mặt với vấn đề như vậy của Yêu quân, trên thực tế trên mặt đạo nhân đã hơn trăm tuổi lại lộ ra vẻ suy tư giống như em bé.

"Thiên hạ chỉ có ta cõng được thứ này, ta không cõng, ai sẽ cống?"

Câu trả lời của đạo nhân vượt xa dự liệu của Yêu quân, hắn hơi sửng sốt còn muốn đặt câu hỏi, nhưng giọng nói của đạo nhân vào thời điểm đó lại vang lên. ...

"A Ngôn đã từng nói."

"Người và yêu kỳ thật cũng không khác nhau, nàng thích Người trên thế gian này, cũng thích Yêu đời này.'

"Nhưng ta nghĩ nàng không hề ưa thích những thứ này, nàng thích thế giới hiện tại."

"Ta cũng như thế, cho nên ta muốn bảo vệ thế giới mà nàng thích, mới xứng đáng với phần ưa thích này của nàng."

Lão nhân đứng trên đường núi lặp lại lời nói năm đó, khóe miệng lão chợt nhếch lên.

Một nụ cười cùng hiên hiện trong cơn bão gào thét trên Long Ẩn Sơn lúc này, cũng như ở trong tuyết đọng quanh năm không tan của núi Đại Uyên ngàn năm trước.

Nụ cười kia như gió xuân chợt nổi lên từ núi rừng, lướt qua vạn dặm sơn hà.

Vì vậy hàn tiêu ngày ấm, mây tan trăng sáng...
Bình Luận (0)
Comment