Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 550 - Chương 162: Tìm Chết

Chương 162: Tìm chết Chương 162: Tìm chếtChương 162: Tìm chết

Khi thấy rõ con điện mãng dày một trượng gào thét mà đến, sắc mặt Từ Hàn biến đổi, gân như không chút nghĩ ngợi đỡ Quảng Lâm Quỷ hôn mê bất tỉnh lui sang một bên.

Mà ngay trong nháy mắt điện quang hỏa thạch này, khóe mắt hắn lại chợt thoáng nhìn thấy vị Yêu quân quỳ một gối xuống đất ở nơi điện mãng oanh kích kia.

Thân trên trần trụi của y tràn đầy vết thương cháy đen, yêu huyết màu tím theo hơn trăm vết thương lớn nhỏ trên người không ngừng chảy xuống. Nhưng dù là như thế, vị Yêu quân kia lại ngẩng đầu mình lên thật cao, ánh mắt nhìn chằm chằm con điện mãng gào thét mà đến.

Y cực kỳ giống một vị quân vương, cho dù là chết, cũng phải duy trì tôn nghiêm xứng đáng của mình.

Tâm thần Từ Hàn không hiểu sao lại bị xúc động.

Hắn đương nhiên không phải hạng người đa sầu đa cảm, hắn chỉ nghĩ đến năm đó hắn mang theo Diệp Hồng Tiên chạy tới Linh Lung Các, kiếm chủng của hắn lúc đó mới thành, đầy trời lôi kiếp lại gào thét mà đến. Trong lòng hắn đối với Yêu quân lúc này khó tránh khỏi sinh ra một loại cảm thụ cổ quái thương tiếc lẫn nhau hoặc có thể nói là thỏ chết hồ bi.

Mà cảm thụ như vậy cũng chỉ giới hạn ở cảm thụ mà thôi.

Hắn còn chưa ngu xuẩn đến mức vì một người vừa rồi còn muốn lấy tính mạng mình, đi chống lại một đạo Thiên lôi to lớn như vậy.

Đingl!

Nhưng Từ Hàn thấy chết không cứu, không có nghĩa là ai cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.

Chỉ nghe một tiếng kim thạch trong suốt giòn tan truyên đến, một đạo lưu quang màu vàng vô cùng nhỏ nhưng chói mắt, khi đó xuyên qua sấm chớp đầy trời, phá vỡ mây đen bao phủ, đâm vào Long Ẩn Sơn tràn ngập sương mù.

Tốc độ của đạo lưu quang kia nhanh đến cực hạn, nhanh đến mức so với nó mà nói, Thiên lôi âm ầm rơi xuống, dị sắc trên mặt Từ Hàn đều giống như hình ảnh tĩnh lặng, thong thả đến gần như đình trệ.

Đạo lưu quang kia đi tới đỉnh đầu Yêu quân, trong nháy mắt đã dừng ở giữa Yêu quân cùng Thiên lôi tiếp xúc.

Mà cũng vào lúc này, Từ Hàn mới thấy rõ đạo kim quang kia kỳ thật là một tấm...

Tấm đồng xu.

"Nguy tiên sinh!' Lúc thấy rõ bộ dáng đồng xu kia, trong miệng Từ Hàn theo bản năng liền phát ra một tiếng kinh hô.

Mà thanh âm này vừa dứt, đồng xu kia chợt run rẩy, một đạo hào quang vàng óng từ trong đồng xu tràn ra, bao phủ Yêu quân còn đang hốt hoảng kia trong đó.

Âm ầmI

Lúc này Thiên lôi đã đánh xuống.

Nương theo một trận thanh âm ầm vang, đồng xu cùng với ánh vàng tràn ra từ trong cơ thể nó khi đó đều run rẩy kịch liệt.

Đang! Một tiếng nổ giòn vang lên sau đó mấy hơi thở, tấm đồng xu kia đột nhiên vỡ vụn, ánh vàng mà nó kích phát đương nhiên cũng không bao vây được thân thể Yêu quân nữa, nhanh chóng tản đi, nhưng Thiên lôi dường như cũng đã hao hết tất cả lực lượng, ngay giờ phút này đột nhiên dừng lại, vẫn chưa đánh vào trên người Yêu quân.

"Cái này?" Sắc mặt Yêu quân biến đổi, y hiển nhiên cũng không rõ vì sao lại có loại chuyện này phát sinh.

Mà ngay khi y còn đang nghi hoặc, một bóng người gầy gò đã xuất hiện ở trước mắt y.

Đó là một lão giả.

Lão giả mặc áo bào trắng, mang theo hòm gỗ.

Yêu quân ngủ say mấy ngàn năm trong Trấn Ma tháp đương nhiên sẽ không biết lão giả này, bởi vậy trong lòng y tràn ngập hoang mang đối với việc lão ra tay cứu giúp.

Cho nên y trâm mày hỏi: "Ngươi là ai?"

Lão nhân nghiêng đầu, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra một nụ cười: "Bằng hữu."

Lão nói như vậy, một bàn tay nhanh chóng vươn ra, ấn vào đỉnh đầu Yêu quân kia, Yêu quân vốn bị trọng thương hoàn toàn không kịp phản ứng, đã bị lão nhân này khống chế.

"Việc này đều là do lão phu mà tới, đại quân vất vả rồi, kế tiếp liền giao cho lão phu đi." Lão nhân cũng mặc kệ đối phương đến tột cùng có thể nghe hiểu lời mình nói hay không, sau khi nói như vậy, trên tay sáng lên một đường hào quang, Yêu quân kia lúc này liền hóa thành một đạo lưu quang trốn vào trong rương gỗ sau lưng lão.

Lúc này chín tôn Côn Luân Kiếp lại đứng lên, nhưng không có hành động ngăn cản lão nhân như lúc trước, ngược lại dời ánh mắt gắt gao nhìn vào trên người lão nhân.

Sắc mặt Từ Hàn hơi biến đổi, hắn ngửi được một tia hương vị không bình thường từ trạng thái của những Côn Luân Kiếp này.

Nếu những Côn Luân Kiếp này thật sự bị một số đại năng giả mà Từ Hàn không thể lý giải lệnh cho đến đánh chết Yêu quân, lúc này không nên trơ mắt nhìn Ngụy tiên sinh làm xong mọi thứ, để Yêu quân bỏ chạy mới đúng. Bọn họ làm như không nhìn thấy đối với việc này thì thôi, nhưng Từ Hàn rõ ràng có thể cảm giác được chính là từ sau khi Ngụy tiên sinh xuất hiện, chín tôn Côn Luân Kiếp này rõ ràng đã tập trung khí cơ ở trên người lão.

Chẳng lẽ mục tiêu của bọn chúng ngay từ đầu chính là Ngụy tiên sinh?

Suy đoán như vậy không thể tránh khỏi hiện lên trong lòng Từ Hàn, mà ánh mắt hắn nhìn về phía lão nhân này cũng trở nên lo lắng.

Mà lão nhân dường như cũng cảm nhận được ánh mắt Từ Hàn, lão khi đó nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên, khóe miệng lộ ra một ý cười.

"Tiểu Hàn, còn nhớ chuyện ta đã kể cho ngươi từ rất sớm trước kia không?" Lão nhân mở miệng hỏi, ngữ điệu bình tĩnh không có chút cảm thấy bản thân lâm đại nạn, ngược lại càng giống như đang tán gẫu với người khác.

Từ Hàn nhíu nhíu mày, hắn cũng không cho rằng đây là thời cơ thích hợp để đàm luận việc này, nhưng ý cười trên mặt lão nhân giờ phút này lại làm cho hắn đọc ra quyết định nào đó, cho nên hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đè nén bất an trong lòng, đáp lại: "Tiên sinh nói là vị cố nhân muốn đi vạn dặm đường, cuối cùng lại vây khốn trong đại kiếp nạn của Tiên nhân?” Đó là một câu chuyện mà Ngụy tiên sinh đã kể cho Từ Hàn nghe từ lâu.

Mà cũng dựa vào chuyện xưa, Từ Hàn bỗng nhiên đốn ngộ, phá Thông U cảnh, đạt đến Thiên Thú cảnh, hắn đương nhiên ghi nhớ khắc sâu đối với chuyện này.

"Ừm”" Lão nhân khẽ gật đầu: "Tiếp tục tồn tại đương nhiên là một chuyện rất tốt."

"Ngươi có thể đi vạn dặm đường, ngươi có thể đọc ngàn quyển sách."

"Ngươi có thể ăn những gì mình muốn, lắng nghe hoặc kể những câu chuyện mà mình yêu thích."

"Ngươi có thể gặp nhiều người, họ tốt hay xấu, ngươi có thể thích hoặc chán ghét."

"Nhưng ngươi phải làm như vậy, tiếp tục tồn tại mới xem như còn sống."

"Nhưng có vài người chỉ vì tiếp tục tôn tại mà sống, điều này còn chưa đủ, bọn họ còn muốn tất cả mọi người đều phải sống như bọn họ."

"Nhưng lại có một số người như vậy, hết lần này tới lân khác không thích đạo lý này, hắn muốn thử một lần, thử một cách sống mà hắn cho là tốt hơn."

"Hắn vì thế mà kéo dài hơi tàn trên thế gian này một ngàn năm, trong lúc này còn xảy ra một chút đường rẽ, kế hoạch cũng có chút biến hóa, nhưng hắn vẫn phải đi thử một lần."

"Bởi vì trong một ngàn năm này hắn đều vì thế mà sống, nếu lúc này không đi, vậy trong một ngàn năm này hắn cũng chỉ giống như những người kia, sống không có ý nghĩa chút nào."

Nói tới đây, lão nhân dừng lại, đưa mắt nhìn về phía Từ Hàn ánh mắt có chút trống rỗng, hỏi: "Ngươi hiểu chưa?"

Từ Hàn ngẩn người, sâu trong con ngươi hắn tựa như có vài thứ đang cuồn cuộn, nhưng hắn cố nén phần xúc động này, nở nụ cười, một nụ cười sáng lạn vô cùng.

Hắn dùng hết khí lực toàn thân, gian nan lại sảng khoái gật đầu: "Tại hạ hiểu."

Vì thế lão nhân cũng nở nụ cười, lão vỗ vỗ bả vai thiếu niên, khi đó cất bước đi tới trung tâm của chín tôn Côn Luân Kiếp kia, đi tới dưới vòng xoáy do mây đen tụ tập mà thành.

Lão ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, ánh mắt thanh tịnh, tựa như là thiếu niên.

Áo choàng trắng lão tung bay, bộ râu dài không ngừng rung động.

Lão cao giọng cười nói: "Đạo môn Ngụy Trường Minh, đến đây cầu chết!"
Bình Luận (0)
Comment