Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 551 - Chương 163: Ta Kế Tiên Hiên, Chư Quân Kế Ta

Chương 163: Ta kế tiên hiên, chư quân kế ta Chương 163: Ta kế tiên hiên, chư quân kế taChương 163: Ta kế tiên hiên, chư quân kế ta

Mây đen tụ tập trên bầu trời bắt đầu quay cuồng càng lúc càng mãnh liệt, vòng xoáy khổng lồ kia không ngừng xoay tròn, lôi xà điện mãng du tẩu bên trong đó, uy thế cực kỳ khủng bố tựa như muốn cắn nuốt vạn vật trong thiên địa này không còn, mà chỗ sâu nhất trong phong bạo tụ tập ở trung tâm vòng xoáy, tựa như có một con ngươi đang nhìn trộm thiên địa này.

Chợt một tiếng sấm rền vang vọng, chín vị Côn Luân Kiếp kia giống như nhân được sắc lệnh, thân thể chấn động, liền trực tiếp giết tới Ngụy tiên sinh.

Chín tên Côn Luân Kiếp thân hình cao lớn, nhưng tốc độ lại không hề chậm chút nào, bọn chúng chỉ trong nháy mắt đã giết tới trước mặt Ngụy tiên sinh. Từng đạo trọng quyên to lớn bị bọn chúng vung ra, trong mây đen phía chân trời cũng lập tức đánh xuống từng đạo lôi đình, bám vào trên nắm tay của bọn chúng. Cả người chúng tắm sấm sét, sát khí mênh mông trùng điệp.

Ánh sét giăng khắp trời khi đó che lấp toàn bộ thiên địa, chói mắt đến mức làm cho người ta gần như không thể nhìn thẳng.

Nhưng đối mặt với sát chiêu uy thế to lớn như thế, lão nhân vẫn ổn định thân hình, trên mặt lại chưa từng lộ ra nửa phần bối rối.

Cho đến khi những nắm đấm cực lớn kia đi tới trước mặt lão, cách mặt lão không tới một tấc. Trong con ngươi đục ngầu của lão nhân chợt sáng lên một đạo Thần quang, hình ảnh lúc đó bỗng nhiên dừng lại.

Đương nhiên đây chỉ là lối nói ví von.

Thời gian vẫn chưa từng dừng lại, vẫn chảy xuôi như cũ, giống như ngàn năm qua vậy.

Nhưng tốc độ của lão nhân lại tăng lên, nhanh đến mức gần như đã vượt qua nhận thức của thế nhân, bởi vậy so sánh với tốc độ của nó, những nắm đấm gào thét mà đến liền có vẻ giống như tĩnh lặng chậm rãi.

Chỉ thấy lão nhân lấy một loại thái độ nhìn như nhàn nhã, vươn ngón tay của mình ra, lần lượt điểm nhẹ lên nắm đấm cực lớn kia. Sau đó lão thu tay lại đứng tại chỗ, hình ảnh tĩnh lặng bắt đầu chảy xuôi một lần nữa.

"Hừ!”

Kèm theo từng đợt đau đớn rên rỉ, máu tươi nóng bỏng nổ tung quanh người lão nhân. Côn Luân Kiếp trước đó vốn hùng hổ kia lúc này thân thể nhanh chóng lùi ngược lại, mà nắm đấm của bọn chúng ý đồ lấy tính mạng lão nhân đã thành máu thịt be bét.

Từ Hàn ở một bên tận mắt nhìn thấy một màn này, trong lòng lại vô cùng hoảng sợ.

Chín tôn Côn Luân Kiếp này đánh một vị Yêu quân có thể nói là không có lực hoàn thủ, bọn họ cường đại hiển nhiên không cần nói cũng biết, mà với tâm nhìn của Từ Hàn, đương nhiên không cách nào bắt được một màn lão nhân ra tay lúc trước. Trong mắt hắn, chín nắm đấm kia đánh xuống, lão nhân dứt khoát bất động, sau đó bỗng nhiên chín tôn Côn Luân Kiếp liền bạo lui, thân mang trọng thương.

Cho dù đã có dự đoán đối với thực lực của lão nhân từ rất sớm, nhưng khi thấy tình cảnh này, Từ Hàn vẫn không tránh khỏi tâm thần chấn động.

Lão nhân mặc một thân áo bào trắng vẫn đứng tại chỗ, dường như chiến quả đủ để kiêu ngạo như vậy ở trong mắt lão chẳng qua chỉ là giơ tay nhấc chân, bình thường không đáng nhắc tới. Mà lúc này chín tôn Côn Luân Kiếp bại lui cũng đứng lên lần nữa, tuy rằng một cánh tay của bọn chúng vẫn còn máu thịt mơ hồ, thậm chí không ngừng chảy máu tươi. Nhưng thương thế nhìn thấy mà giật mình như vậy vẫn chưa mang đến cho bọn chúng một chút biến hóa nào, ánh mắt vẫn lạnh lùng không gì sánh được như cũ.

Trong tầng mây phía chân trời tiếp tục có sấm chớp hiển hiện, chín đạo điện xà bỗng nhiên tuôn xuống, trực tiếp rơi vào cánh tay bị thương của Côn Luân Kiếp.

Giống như lúc trước, dưới sự ôn dưỡng của lôi điện, cánh tay gần như đã bong tróc hết da thịt vậy mà dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục lại, trong nháy mắt liên hoàn hảo như lúc ban đầu.

Thân thể Côn Luân Kiếp vào lúc này lập tức chuyển động.

Bọn chúng lần thứ hai giết vê phía lão nhân, vẫn hùng hổ như trước, vẫn ngang ngược không sợ chết, thật giống như chiến lực khủng bố mà lão nhân bày ra lúc trước vẫn chưa tạo thành chút ảnh hưởng gì đối với bọn chúng.

"Tiên sinh cẩn thận!" Từ Hàn nhìn thấy cảnh tượng này, e sợ Ngụy tiên sinh chủ quan không quan sát, vội vàng cao giọng quát.

Mà lão nhân cũng nhướng mày, dường như có chút kinh ngạc đối với năng lực quỷ dị của Côn Luân Kiếp, đương nhiên cảm xúc biến hóa trên mặt lão cũng chỉ giới hạn ở một phần kinh ngạc như vậy.

Đây là Côn Luân Kiếp lần thứ hai giết tới, một đạo hàn mang sáng lên trong hai tròng mắt lão nhân híp lại. Ngay sau đó chỉ thấy ngón tay lão giấu ở cổ tay áo, búng một cái chín đồng xu liền bay ra, chia nhau bay tới chỗ chín tôn Côn Luân Kiếp kia.

Chín tấm đồng xu cực kỳ nhỏ bé kia cực kỳ chuẩn xác rơi vào mi tâm của mỗi Côn Luân Kiếp, nương theo một đường ánh vàng sáng lên, thân thể Côn Luân Kiếp kia tựa như bị hóa đá ngay tức khắc, đình trệ xuống tại chỗ. Sau đó bàn tay búng đồng xu của lão nhân đột nhiên nắm chặt, khiến chín đồng xu này tự bạo nổ ra, cùng với đó còn có chín tôn Côn Luân Kiếp bị đồng xu khắc chế, thân thể của bọn chúng khi đó cũng theo đồng xu tự bạo mà hóa thành hư vô.

Lão nhân làm được điểm này phất tay áo cười, lão ngửa đầu nhìn về phía đỉnh đầu lần nữa, ánh mắt thâm thúy tựa như có thể xuyên qua tầng tầng mây đen, thẳng đến một chỗ nào đó trên mái vòm kia, ý cười trên mặt lão rõ ràng viết đầy khinh thường.

Âm ầmI

Nhưng cũng vào lúc này, tâng mây lần thứ hai cuồn cuộn, trong vòng xoáy khổng lồ lại hiện lên từng đường ánh tím, lập tức hóa thành quả cầu lôi điện gào thét bổ tới nơi này.

Đó là khoảng chừng hơn trăm ngàn đạo Thiên lôi, rậm rạp chằng chịt đánh xuống, gần như bao trùm chỗ đầy đất lở loét này.

Lôi điện mới xuất hiện, lôi uy liên giống như thái sơn áp đỉnh đè ép xuống chỗ này.

Dưới uy thế mênh mông, Từ Hàn chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, sắc mặt cũng trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

Mà Nguy tiên sinh đứng trong Thiên lôi này dường như nhìn ra bộ dạng gian nan của Từ Hàn, lão mỉm cười, lại búng ngón tay một cái, một tấm đồng xu liên bay tới đỉnh đầu hắn, mở ra một đạo bình chướng, lập tức uy áp lực đầy trời kia đều tan hết.

Âm ầm!

Âm ầm! Âm ầm...

Lúc này Thiên lôi rốt cục đánh xuống, trùng điệp lên trên ngọn núi Long Ẩn sơn này.

Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, lôi điện cuồn cuộn không thôi.

Ngay trong lôi quang đầy trời này, từng đạo thân ảnh hàng lâm trong lôi điện, bọn chúng chậm rãi đứng lên, đúng là từng tôn giống hệt Côn Luân kiếp lúc trước.

Mà lúc này đây, số lượng Côn Luân Kiếp khoảng chừng mấy trăm, bọn chúng đứng đầy trên ngọn núi Long Ẩn sơn, vẻ mặt lạnh lùng ngước mắt nhìn về phía lão nhân đứng ở chính giữa, sát khí bàng bạc đột nhiên bạo phát ra từ trong cơ thể bọn chúng.

Không có chút lời nói nào, đám Côn Luân Kiếp với số lượng đáng sợ này liền trực tiếp giết về phía Ngụy tiên sinh.

Từ Hàn lúc này rốt cục cũng tỉnh táo lại từ trong sự xuất hiện của nhiêu Côn Luân Kiếp như vậy, lông mày nhíu lại, hắn rất rõ ràng mỗi một Côn Luân Kiếp này đều có được chiến lực đủ để chống lại Tiên nhân, mấy trăm vị Tiên nhân cùng xuất kích, cảnh tượng như vậy đã không thể dùng từ kinh người để hình dung, nó gần như đã đảo ngược nhận thức của Từ Hàn.

Mà an nguy của Ngụy tiên sinh ở trung tâm công kích như vậy đương nhiên cũng trở thành vấn đề mà Từ Hàn lo lắng nhất, hắn xuyên thấu qua bình chướng màu vàng nhìn chằm chằm Ngụy tiên sinh, nhưng hiện tại sấm sét đầy trời bắt đầu khởi động, lấy thị lực của Từ Hàn vốn không thể nhìn rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân thể gây gò của Ngụy tiên sinh bị bao phủ trong dòng người kia.

Nhưng ngay lúc trong lòng Từ Hàn lo lắng, mặt đất lại đột nhiên truyền đến một trận run rẩy, trong lòng Từ Hàn chấn động, hắn vội đưa mắt nhìn lại, đã thấy ở dưới mặt đất chỗ Ngụy tiên sinh đứng vừa rồi, bùn đất bắt đầu khởi động, sau vài hơi thở một cây đại thụ tráng kiện vô cùng đột nhiên phá đất mà ra, tốc độ sinh trưởng của nó cực nhanh, trên thân cây vươn ra từng cành cây, giống như cánh tay phải kéo đám Côn Luân Kiếp xuống.

Trong nháy mắt, mấy trăm nhánh cây vươn ra, bọn chúng giống như rắn độc quấn quanh Côn Luân kiếp, hung hăng quật bọn chúng xuống đất, mà trên mặt đất nơi bọn chúng rơi xuống, đúng khi đó có từng rễ cây từ dưới mặt đất vươn ra, trói buộc thật chặt đám Côn Luân Kiếp này lại, làm cho bọn chúng không thể động đậy.

Nguy tiên sinh đeo rương gỗ rốt cục cũng lộ ra thân hình trong mắt Từ Hàn lần nữa.

Lão đứng trên đỉnh của cây đại thụ cao hơn mười trượng ngửa đầu nhìn chân trời, lớn tiếng nói: "Đừng bao giờ dùng những mánh lới mạt hạng... Dựa vào những khôi lỗi này liền muốn giết ta, không khỏi quá coi thường Ngụy Trường Minh ta chứ?”

Biển mây ở chân trời lại cuồn cuộn, giống như đang cân nhắc lời Ngụy tiên sinh nói, từng tiếng trâm đục không ngừng nổ tung, thanh âm kia tựa như trọng chùy rơi mặt trống, vang vọng trên đỉnh núi Long Ẩn tự, cũng lan ra toàn bộ Hoành Hoàng thành.

Rốt cục biển mây nổi lên biến hóa, nó bắt đầu không ngừng tụ tập, lại phân tán, dân dần hình thành một khuôn mặt thật lớn trên bầu trời.

Khuôn mặt khổng lồ kia sau vài hơi thở mở hai tròng mắt ra, trong mắt lóe lên lôi đình chói mắt.
Bình Luận (0)
Comment