Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 553 - Chương 165: Con Đường Tuy Hiểm Trở, Đại Đạo Ta Không Cô

Chương 165: Con đường tuy hiểm trở, đại đạo ta không cô Chương 165: Con đường tuy hiểm trở, đại đạo ta không côChương 165: Con đường tuy hiểm trở, đại đạo ta không cô

Đạo Thiên lôi thứ bảy rốt cục rơi xuống.

Hắn đánh vào trên người lão nhân, thân thể già nua chấn động, thế giới bị lão luyện hóa ra được lão nâng lên cao cao, thế giới kia còn đang không ngừng lớn lên liền đối đầu với đạo Thiên lôi uy thế khổng lồ này, phương thế giới kia đung đưa, thậm chí ngoại vi vòng sáng còn hiện ra vài vết nứt.

Nhưng ngoài chuyện ra, đạo Thiên lôi uy thế lớn hơn rất nhiều sáu đạo lôi kiếp trước đó này vẫn chưa tạo thành quá nhiều thương tổn đối với lão nhân cùng với thế giới mà lão luyện hóa.

Cảnh tượng này đương nhiên vượt quá dự liệu của mọi người, mà sau khi đạo Thiên kiếp thứ bảy hạ xuống, phương thế giới kia còn đang tiếp tục trưởng thành, nó không ngừng trở nên thật lớn, trong nháy mắt đã đến trăm trượng, tựa như ảo ảnh lơ lửng phía sau lão nhân, nơi đó núi sông cỏ cây đều có đầy đủ.

Cảnh tượng này đương nhiên khiến mọi người vô cùng rung động, chỉ là có người lại không thích kết quả như vậy.

"Ngụy Trường Minh! Ngươi thật sự cho rằng dựa vào thế giới rách nát không chịu nổi của ngươi là có thể đối kháng Thiên kiếp sao? Ngươi căn bản không có đủ niệm cần thiết, hà cớ gì phải lừa gạt chúng sinh ở chỗ này?" Trên lôi kiếp có một đạo thanh âm trầm thấp vang lên, ngữ khí thật lớn tựa như sấm rền.

Lão nhân mỉm cười, cực kỳ tự nhiên đưa mắt liếc nhìn vào bầu trời: "Ta có thể không nhận được quả, nhưng ta đã gieo nên nhân. Mà ngươi...

Lão nhân nói đến đây, cố ý dừng một chút, con ngươi của lão nheo lại, ý cười trên mặt càng thêm sâu: "Đang sợ hãi cái nhân này."

"Hừ! Ngụy Trường Minh, ta muốn xem ngươi còn có thể kiêu ngạo đến khi nào?" Thanh âm kia phát ra một tiếng hừ lạnh, thu lại hứng thú đối thoại với lão nhân.

Khi đó đạo Thiên lôi thứ tám nổ vang.

Lúc này đây Thiên lôi lại nổi lên biến hóa, nó hóa thành một con cự long cả người lóng lánh lôi quang màu tím hồng, gào thét một tiếng trực tiếp đánh về phía Ngụy tiên sinh, hung hăng đụng vào phương thế giới sau lưng lão.

Âm ầmI

Tiếng gầm cực lớn vang vọng.

Phương thế giới kia cùng thân thể Ngụy tiên sinh lúc này đều không ngừng run rẩy, vết nứt trên vòng sáng bao bọc thế giới càng lúc càng dày đặc, giống như là một quả cầu lưu ly có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Mà sắc mặt lão nhân lại càng trắng bệch không gì sánh được, ngay cả khóe miệng vào lúc này cũng chảy ra một luông máu tươi.

"Ta nói rồi, ngươi làm không được!" Thanh âm trên bầu trời lại vang lên, mang theo ngữ điệu vô cùng trêu chọc."Ngươi quá thiện lương, ngươi vốn có cơ hội gom đủ niệm, nhưng ngươi lại lần lượt ra tay vì những phàm nhân kia, hao hết cơ duyên của mình, đạo lôi kiếp này chính là tận thế của ngươi." Thanh âm kia nói như thế,

Trong kiếp vân có ba con lôi long giống hệt như sự vật do đạo Thiên kiếp thứ tám lúc trước sinh ra hiển hiện bên trong đó.

Đối mặt với ba con lôi long cường hãn như vậy, đối mặt với đạo Thiên lôi thứ chín này, khóe miệng Nguy tiên sinh rốt cục lộ ra cười khổ. Nam nhân kia nói đúng, lão thực sự đã cạn kiệt cơ duyên của mình, nhưng mà lão không hối hận, bởi vì đây là đại đạo của lão.

Lão chỉ cười cười, thiên địa nghiên nát kia tiếp tục bị lão tế ra, nghênh đón đạo thiên kiếp thứ chín này.

Lão cũng rất rõ ràng, mình chịu không nổi một đạo lôi kiếp này.

Rương gỗ sau lưng bắt đầu run rẩy kịch liệt, tựa như có thứ gì đó vội vàng muốn từ trong lao ra, thế nhưng khi đồng tiền xu cuối cùng trong ngực lão nhân bay ra, rơi trên rương gỗ kia, rung động kịch liệt kia liền đình trệ xuống.

"Kiếp của ta, ta tự mình chống lại." Lão nói như thế, giống như là lẩm bẩm, lại giống như đang nói với sự vật trong rương gỗ kia.

Ba con lôi long gào thét mà đến, còn chưa rơi vào trên phương thiên địa kia, nhưng uy áp cực lớn đã làm cho nó lung lay sắp đổ, dường như có khả năng nghiền nát ra bất cứ lúc nào.

Nhưng cũng vào lúc này. ...

Thế tử Thiên Đấu thành Nhạc Thành Bằng vẻ mặt cổ quái nhìn phụ thân mình đứng ở cửa sổ, vị Nhạc kiếm tiên Nhạc Phù Dao danh mãn thiên hạ kia.

Lão đã đứng ở chỗ này hồi lâu, Nhạc Thành Bằng tâm tư đơn giản không rõ phụ thân mình đến tột cùng đang làm cái gì, gã cuối cùng nhịn không được tò mò đi qua, đang muốn lên tiếng hỏi, đã thấy phụ thân mình lúc này quần áo cổ động, một đạo kiếm ý từ ống tay áo vị Kiếm tiên này bay ra, bắn vê phía chân trời phương xa.

Trong phủ Linh Lung thành Trường An, vị Tiên nhân cao tọa trong phòng ốc tối tăm, tóc dài dựng lên, lão hơi suy nghĩ, một đạo kiếm ý cũng cùng lúc đó bắn ra bên ngoài.

Mà ngay trong một gian phòng cách lão không xa, nam nhân mặc một bộ áo bào màu tím chợt thu liễm ý cười trên mặt, y đặt đứa bé trong ngực trở lại trong tay nữ nhân, dưới ánh mắt nghi hoặc của đối phương đi tới cửa sổ, một sự vật cũng từ từ trong cơ thể y tuôn ra, lướt vê phương xa.

Không chỉ có bọn họ, còn có Kiếm tông trên Ly Sơn, Kiếm Trủng Nam Hoang, Đạo Quan Thanh Châu, Hành Cung Diêm La ẩn nấp trong bóng tối, trong sơn môn của ba môn mười hai trấn ở Đại Hạ, lão nho sinh cùng đế vương trong Hoành Hoàng thành, còn có càng nhiều Tiên nhân hoặc ẩn thế hoặc xuất thế gần như đều ở khi đó kích phát ra một sự vật, xông tới đỉnh núi Long Ẩn sơn ở Đại Hạ.

Những sự vật kia dần dần diễn hóa thành màu vàng chói mắt trong không khí.

Vì thế từng sự vật màu vàng óng này từ bốn phương tám hướng vọt tới, tốc độ của chúng cực nhanh, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Ngụy tiên sinh, chúng nó tràn vào trong thế giới phía sau lão nhân, dưới sự ôn dưỡng của những sự vật màu vàng kia, vết nứt trên thế giới vỡ vụn lại bắt đầu dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được được chữa trị lại.

Biến cố như vậy vượt quá dự liệu của Nguy tiên sinh.

Những sự vật màu vàng này cũng là niệm.

Là thứ lão thiếu hụt nhất để luyện hóa ra phương thế giới này, chúng đến từ khắp nơi trên thế giới, đến từ những Tiên nhân may mắn chứng kiến Thiên kiếp lân này.

Chính bọn họ đã kích phát ra niệm của bản thân, hòa nhập vào trong thế giới của lão nhân.

Đúng vậy.

Giờ khắc này, Tiên nhân trong thiên hạ cố hết sức lấp đầy những thứ thiếu hụt trong thế giới kia cho Đạo tổ. Vết nứt trên vòng sáng được nhanh chóng tu bổ, thế giới vốn đã đình trệ trưởng thành bắt đầu trở nên thật lớn lần nữa, mà rõ ràng hơn chính là, trong biến hóa như vậy, ba con lôi long gào thét kia dường như cũng trở nên không hề không thể chiến thắng như lúc trước.

Trận quyết đấu giữa lão nhân cùng Thiên kiếp vào lúc này đã biến thành cuộc độ sức của hơn phân nửa Tiên nhân trên thế gian cùng Thiên địa.

Thần sắc trên mặt lão nhân từ kinh ngạc dần dần hóa thành thản nhiên, lại từ hiểu rõ hóa thành vui mừng.

Lão nhẹ nhàng gật đầu, dùng một thanh âm không thể nghe ra được nói: "Đa tạ."

Mà một khắc kia, có vô số thanh âm vang vọng trên ngọn núi Long Ẩn sơn này, tụ tập cùng một chỗ, vượt qua hoàng hôn đầy trời, cũng át đi sấm chớp chung quanh.

Thanh âm kia nói.

"Tiên sinh dạy chúng ta pháp, đệ tử nhận phân ân tình."

"Hiến chút lực lượng nhỏ nhoi, giúp quân phá một kiếp này!

Thanh âm kia quanh quẩn trên đỉnh núi Long Ẩn sơn, vô số bóng người hiện lên trong thế giới luyện hóa của lão nhân, bọn họ hóa thành núi non, hóa thành sông ngòi, bọn họ sóng vai cùng lão nhân, ngẩng đầu đứng nhìn lên chân trời.

Thiên lôi âm ầm, ác long gào thét.

Nhưng tất cả những điều này hiện tại lại trở nên không còn đáng sợ nữa.

Bởi vì con đường tuy hiểm trở, nhưng đại đạo ta không cô (độc).
Bình Luận (0)
Comment