Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 554 - Chương 166: Tàng Thiên Hạp

Chương 166: Tàng Thiên Hạp Chương 166: Tàng Thiên HạpChương 166: Tàng Thiên Hạp

Mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng chống Thiên uy.

Đây đương nhiên là một hình ảnh cực kỳ tuyệt vời, mà đương nhiên cũng có một số người không thích hình ảnh như vậy.

Trên bầu trời mây đen dày đặc, khi đó truyên đến một tiếng hừ lạnh.

Thanh âm như hồng chung đại lữ, nặng nề gõ vào lồng ngực của những Tiên nhân đứng ở các nơi trên thế gian.

Vì thế sắc mặt những Tiên nhân kia đồng loạt trắng bệch, miệng phun ra máu tươi, mà những ý niệm do bọn họ kích phát vào giờ khắc đó cũng bởi vì bản thể bị thương mà đồng loạt tản đi, trên thế giới do lão nhân luyện hóa lập tức hiện ra từng vết nứt nhìn thấy mà giật mình.

"Thiên đạo vận chuyển, tự có luân thường, các ngươi cho rằng đây là chỗ phố phường tranh đấu, lộc nhiều người chia hay sao?"

"Chuyến đi này đại nghịch bất đạo, đã làm cảnh cáo, nếu có tái phạm..."

"Thân tử tại chỗ, hồn luyện Cửu ul"

Tám chữ cuối cùng kia như cồng chiêng trọng chùy, vang vọng bên tai những Tiên nhân ra tay kia, linh hồn bọn họ không kìm được run rẩy, vậy mà sinh ra một cỗ cảm giác sợ hãi.

Đều nói Tiên nhân khác biệt với phàm nhân không thể nghi ngờ, nhưng Tiên nhân cao cao tại thượng, ở trước mặt những Chân tiên kia lại giống như con kiến hôi không đáng nhắc tới.

Rất nhiều Tiên nhân trâm mặc xuống, đồng loạt thu hồi ánh mắt mình rơi ở nơi này.

Cái này không có liên quan gì đến tham sợ chết, bọn họ thừa nhận ân thụ pháp của Ngụy tiên sinh, cũng đã trả lại phần ân tình này, hiện giờ tôn tại mà bọn họ căn bản không cách nào chống lại ra tay, bọn họ cũng vì thế mà chịu thương thế không nhỏ, cái giá bỏ ra đương nhiên đã đủ để trả nợ ân thụ pháp của Nguy tiên sinh rồi.

"Nhìn thấy chưa? Ngụy Trường Minh, chỉ có một mình ngươi cô độc trên con đường này." Sau khi làm xong tất cả, thanh âm từ trên bầu trời nói như vậy.

Lão nhân cũng không đáp lại đối phương, cũng không phải là không muốn, mà là giờ phút này lão căn bản không rảnh bận tâm việc này.

Ba con Lôi long oanh kích ở trên thế giới tương liên với tâm thần của lão, chúng nó giống như ác thú không ngừng cắn xé va chạm với phương thế giới này, vết nứt trên vòng sáng cũng theo cắn xé như vậy cùng va chạm mà không ngừng lan tràn cùng khuếch tán.

Mất đi rất nhiều ý niệm của Tiên nhân, phương thế giới này cũng trở nên lung lay sắp đổ lần nữa.

Ngụy tiên sinh không thể không dùng toàn bộ tâm thần chống đỡ ba con Lôi long này, nhưng dù là như thế, lão vẫn lực bất tòng tâm như cũ.

Thân ảnh già nua giống như thế giới kia, lảo đảo dưới sự tàn sát bừa bãi của Lôi long.

"Ngụy Trường Minh, ngươi còn có một cơ hội cuối cùng."

"Giao ra những yêu nghiệt kia, ta sẽ không xét tội lỗi, thậm chí còn giao cho ngươi chức vị Chân tiên." Lúc này, thanh âm phía chân trời lại vang lên, uy hiếp cùng mê hoặc trong lời nói tất nhiên không che dấu chút nào. Theo y thấy, đã đến lúc này, Ngụy Trường Minh hẳn là không có lý do kiên trì nữa, chuyện này đã không còn liên quan đến lập trường đúng hay sai, đây là lựa chọn mà người thông minh nên làm.

Nhưng ngoài dự đoán, lão nhân dường như không phải là một người như vậy.

Sắc mặt lão yên lặng chống đỡ thế giới của mình, không hề để tâm thanh âm từ trên bầu trời truyền đến.

Mà chủ nhân của thanh âm kia vào lúc này cũng mất đi phần kiên nhẫn cuối cùng của y, y phát ra một tiếng hừ lạnh: "Hồ đồ ngu xuẩn mất linh."

Thanh âm này vừa dứt, ba con Lôi long kia giống như nhận được sắc lệnh, chúng nó cong người lên, sau một khắc liên dùng hết khí lực toàn thân hung hăng đụng vào phương thế giới kia.

Âm ầmI

Chỉ nghe một tiếng âm vang nổ tung, thế giới khổng lồ kia ngay lúc đó rốt cuộc chống đỡ không nổi cỗ lực lượng khổng lồ này, âm ầm vỡ vụn ra. Mảnh vỡ như lưu ly rải rác trong thiên địa ánh sét đầy trời này, tựa như là tinh vẫn.

Ngụy tiên sinh lúc này cũng không chịu nổi cỗ lực lượng khổng lồ kia, thậm chí ầm ầm ngã xuống, rương gỗ sau lưng lão xưa nay chưa từng rời khỏi người cũng rơi xuống trong va chạm như vậy, không ngừng quay cuồng trên mặt đất, cuối cùng rơi vào cách chỗ Từ Hàn không xa.

"Tiên sinh!" Thấy tình cảnh này, Từ Hàn đương nhiên không có lòng quan tâm cái rương này, hắn lớn tiếng hô to vê chỗ hiểm nguy buông xuống kia, nhưng thanh âm đã bị bao phủ trong tiếng sấm.

"Nếu hồ đồ ngu xuẩn mất linh, vậy thì chết đi. Có thể nhìn thấy đạo Thiên kiếp thứ mười này, ngươi cũng coi như là người trước đến nay chưa từng có, đủ để kiêu ngạo rồi." Thanh âm chỗ chân trời lần thứ hai vang lên, đạo Thiên lôi thứ mười ầm ầm vang vọng.

Lúc này đây, chín con Lôi long hiện lên trên mây, từng trận rồng ngâm vang vọng, thân thể khổng lồ của chúng nó xoay quanh trên mái vòm, che khuất bầu trời, tựa như mạt thế sắp tới.

Ngụy tiên sinh gian nan từ trên mặt đất đứng lên, lão nhân diện mạo chật vật, quần áo rách nát không chịu nổi, trên mặt đầy vết máu, lão nhìn chín con Lôi long kia, trong mắt hiện ra vẻ cười khổ.

Đi tới bước này, lão cũng đã sớm có dự liệu.

Thế giới mà lão tạo dựng nên vốn không đầy đủ, lão chưa thu thập xong những thứ mà mình cần

Đây cũng không phải là do lão vô năng, mà từ đám Chân tiên trên trời trong âm thầm làm khó dễ, nhưng lão cũng không hối hận những chuyện gặp phải cùng điều phải trả giá dọc theo đường đi, đây là con đường của lão, lão đi tiêu sái, không thẹn với bản tâm mình.

Chỉ là qua mọi chuyện, giờ phút này lão còn có chút không nỡ, có chút không buông xuống được.

Cho nên lão rất nhanh liền thu hồi ánh mắt rơi vào trên người Lôi long, quay đầu nhìn về phía vị thiếu niên cách đó không xa kia

Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của lão lần nữa.

"Sau này sẽ vất vả cho ngươi, ngươi phải giúp ta cõng nó đi tiếp."

Từ Hàn đương nhiên biết những lời này của Ngụy tiên sinh là đang nói với mình, hắn cũng không có lý do gì cự tuyệt thỉnh cầu của lão nhân sắp bước vào tử vong này, nhưng hắn cũng không đáp ứng trước tiên.

Không phải là không muốn, chỉ là giờ khắc này, lời hắn muốn nói cùng lão nhân không chỉ có vậy. Nhưng lời nói mới đến bên miệng, lại không biết nên bắt đầu như thế nào.

Dù sao hắn không giỏi thể hiện cảm xúc của bản thân mình...

Lúc trước như vậy, hiện tại cũng là như thế.

Cho nên sau khi trâm mặc cùng ngây ngốc ngắn ngủi, hắn chỉ có thể gian nan gật đầu.

Đây là việc duy nhất hắn có thể làm vào lúc này, hắn không thể thay đổi được kết cục này, chỉ có thể làm cho lão nhân an tâm.

Một đoạn đường này, lão nhân sớm đã rõ ràng tính tình thiếu niên, nhận lời luôn giữ lời, sẽ lấy tính mệnh bảo vệ lời hứa này.

Với tính tình như vậy đương nhiên làm cho lão nhân có thể an tâm giao gánh nặng như thế vào trong tay thiếu niên, nhưng giờ phút này lão lại có chút không đành lòng.

Lão nhìn thiếu niên một cái thật sâu, khẽ gật đầu, chân thành nói: "Vất vả rồi."

Nói xong, lão nhân vào giờ khắc đó liền tung người phóng lên trời.

Chín con Lôi long khổng lồ vào lúc này dường như cũng có cảm giác, chúng nó đồng loạt phát ra một tiếng thét dài, khi đó liên muốn giết tới lão nhân.

Đây chắc chắn là con đường một đi không trở lại.

Từ Hàn rất rõ ràng lão nhân làm cách nào cũng không chịu nổi đạo Thiên kiếp cuối cùng này.

Hắn cũng đã sớm có dự đoán đối với việc này, nhưng khi nhìn bóng dáng lão nhân sắp bị bao phủ trong lôi quang, trái tim Từ Hàn vẫn nhịn không được bị níu lấy.

Hắn nhìn chằm chằm thân ảnh sắp cùng lôi kiếp đụng vào nhau, đáy lòng không ngừng tuôn ra tự trách đối với mình nhỏ yếu cùng vô lực.

Lộp bộp.

Nhưng đúng lúc này, cái rương gỗ cách hắn không xa đột nhiên bắt đầu không tự chủ được run rẩy.

"Giúp ta." Một thanh âm vang lên bên tai Từ Hàn.

Hắn nghe cực kỳ rõ ràng, chủ nhân của thanh âm này là nam tử Yêu tộc đã từng giúp bọn họ chạy trốn đến Hoành Hoàng thành kia.

"Làm thế nào để giúp?" Từ Hàn theo bản năng liền hỏi, hắn cũng rất rõ ràng, lúc này nam tử Yêu tộc đột nhiên lên tiếng, rất có khả năng có liên quan đến Ngụy tiên sinh.

"Giúp ta ngăn cản Thiên kiếp này, ta còn cần một hồi là có thể đột phá cấm chế, mới có thể ngăn cản Thiên kiếp vì hắn." Thanh âm kia vội vàng nói.

"Nhưng ta...' Trên mặt Từ Hàn hiện ra một tia vui mừng, nhưng trong nháy mắt lại biến mất không thấy.

Hắn đương nhiên muốn trợ giúp Ngụy tiên sinh, cho dù liều mạng không cần cũng không chối từ, nhưng Thiên kiếp mênh mông như vậy, đừng nói là hắn, cho dù là Tiên nhân cũng hôi phi yên diệt chỉ trong nháy mắt, hắn làm sao có thể ngăn cản.

"Trên người ngươi có một thứ có thể ngăn cản Thiên kiếp, ít nhất có thể ngăn cản được một chốc, mà thời gian này đủ để chúng ta phá tan phong ấn." Thanh âm kia lại nói.

Từ Hàn lúc này mới chú ý tới, trên rương gỗ kia không biết từ lúc nào đã đặt một tấm đồng xu, đây hiển nhiên là do Ngụy tiên sinh gây ra, lão cũng không muốn để cho vị nam tử Yêu tộc kia tham dự việc này.

"Ngươi có nắm chắc cứu ngài ấy?" Nhưng Từ Hàn giờ phút này hiển nhiên không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, hắn trâm giọng hỏi.

"Ừm”" Thanh âm kia nói như thế, mang theo kiên quyết đến gần như không thể nghỉ ngờ.

"Được rồi! Ngươi muốn gì của ta, làm cách nào để ta có thể đưa nó ra." Từ Hàn cảm nhận được điểm này, liền nặng nề gật đầu.

"Ngươi chỉ cần buông tâm thần của mình ra, ta liền có thể lấy được thứ kia, chỉ là..." Nam nhân dường như muốn nói rõ ưu nhược điểm trong đó cho hắn nghe.

Chỉ là lời này còn chưa nói ra đã bị Từ Hàn cắt đứt.

"Tốt!" Thiếu niên kia lại gật đầu, vẻ chắc chắn trong giọng nói không hề thua kém nam tử.

Nam nhân nghe hiểu được Từ Hàn có được quyết ý giống như mình, vì cứu Ngụy tiên sinh, bọn họ đều có thể không tiếc bất cứ giá nào.

Từ Hàn đứng tại chỗ, hắn giống như nam nhân yêu cầu buông lỏng tâm thần của mình, một đạo khí tức màu trắng từ trong rương gỗ kia trào ra, bao bọc thiếu niên lại.

Từ Hàn cảm thấy một số thứ trong cơ thể mình đang bị rút ra, hắn không chỉ không phản kháng ngược lại còn tĩnh tâm phối hợp.

Cho đến vài hơi thở sau đó, hắn mở hai mắt ra, chỉ thấy trước mắt mình có một đạo khí tức màu trắng đang nâng một cái hộp gỗ cỡ ba thước.

"Đây là Tàng Thiên Tráp của Đạo Thánh môn!" Từ Hàn bất ngờ tỉnh ngộ, hắn không kịp suy nghĩ nhiều vì sao vật này lại ở trong cơ thể mình, vội vàng câm lấy hộp gỗ hung hăng ném nó ra ngoài, phương hướng chính là chỗ Ngụy tiên sinh và Thiên lôi kia.

Lúc này chín con Lôi long gào thét mà đến mắt thấy sẽ lấy đi tính mạng của Ngụy tiên sinh, nhưng Tàng Thiên Tráp vừa ra, chín con Lôi long lại giống như là bị trở ngại nhất định, bọn nó không tự chủ được đánh về phía Tàng Thiên Tráp, tựa như sự vật này có lực hấp dẫn trí mạng đối với chúng nó.

Ngụy tiên sinh vốn đã an tâm nghênh đón tử vong cũng ý thức được biến hóa như vậy, lão nghiêng đầu nhìn về phía Từ Hàn, nhìn về phía rương gỗ không ngừng rung động bên cạnh hắn, tựa như sẽ phá kén mà ra bất cứ lúc nào, sắc mặt thong dong của lão nhân rốt cuộc có chút biến hóa.

Lão lớn tiếng hô cái gì đó với Từ Hàn, nhưng thanh âm lại bị bao phủ trong tiếng sấm đầy trời.

Chỉ là Từ Hàn mơ hồ từ trong miệng của lão đọc ra hai chữ: "Không cân!"

Từ Hàn không có cách nào nghiên cứu sâu việc này, vì sao lão nhân cho dù ngay cả tử vong cũng không sợ hãi nhưng hiện tại vẻ mặt đại biến như vậy, bởi vì Tàng Thiên Tráp rất nhanh đã vỡ ra ở dưới chín con Lôi long cắn xé.

Cũng chính sau hơn mười hơi thở này, hòm gỗ không người để ý mà lão nhân kia xưa nay không rời nửa tấc rốt cuộc không bao bọc được sự vật trong đó.

Khi tấm đồng xu rơi ra, hộp gỗ cuối cùng bật nắp.

Một sự vật lúc đó hiện lên trước mắt Từ Hàn.

Lông mày thiếu niên giãn ra, vẻ hoảng sợ nổi lên đuôi lông mày...
Bình Luận (0)
Comment