Chương 170: Cho hắn một ngôi sao
Chương 170: Cho hắn một ngôi saoChương 170: Cho hắn một ngôi sao
Tiếng kiếm minh vang vọng.
Tựa như hoàng chung đại lữ gõ vào trái tim Từ Hàn, thân thể hắn chấn động, đen kịt trong hai tròng mắt khi đó đều nhanh chóng tản đi.
Biến cố ngắn ngủi không tới một hơi thở này lại làm cho sắc mặt Từ Hàn đại biến, trên trán thấm đẫm mồ hôi.
Ngay trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm giác được rất rõ ràng một số thứ trong cơ thể mình lại đang rục rịch, nếu không phải một tiếng kiếm minh kia kéo hắn ra, chỉ sợ...
Thế nhưng kiếm minh này nổi lên từ đâu vậy?
Từ Hàn có chút khó hiểu.
Hắn ngẩng đầu lên, nhưng cảnh tượng hắn nhìn thấy trong nháy mắt này lại làm cho trong lòng chấn động.
Hắn nhìn thấy mười con Lôi long xuyên qua thân thể Ngụy tiên sinh, cũng nhìn thấy nam nhân mặc áo giáp màu vàng sắc mặt lạnh lùng, khóe miệng lộ ra ý cười dữ tợn.
Hắn càng nhìn thấy một thanh trường kiếm đen kịt treo trên đỉnh đầu mình, thân kiếm khẽ run, giống như đang tâm sự với người sắp xa cách. Đây là thanh kiếm của hắn, thanh kiếm mà người giám thị tặng.
Mà trên mái vòm lại có hai đường ánh vàng chói mắt sáng lên, hào quang kia tựa như ẩn chứa uy năng vô cùng, cắt qua vạn dặm mây đen, xông thẳng đến nơi này.
Nhưng những cảnh tượng như vậy đều không phải là mấu chốt khiến tâm thần Từ Hàn chấn động.
Điều khiến hắn run rẩy chính là tất cả cảnh tượng ở đây đều đứng yên.
Đúng vậy, bọn họ đứng yên, giống như là thời gian bị đình trệ, đây cũng không phải là ví von, mà là thời gian thực sự đình trệ.
Tất cả mọi người tại thời điểm đó ngừng lại, thậm chí ngay cả bụi bặm trên mặt đất, Lôi long trên bầu trời cũng không động đậy một chút nào.
Từ Hàn không rõ vì sao lại phát sinh chuyện như vậy, càng không thể hiểu sao chỉ có mình mới có thể siêu thoát chướng ngại thời không đình trệ vào lúc này.
Mà sau một khắc, biến cố lớn hơn mở ra ở trước mặt hắn.
Có thứ gì đó bắt đầu chuyển động.
Là mười con Lôi long đã xuyên qua thân thể Ngụy tiên sinh, chúng nó giống như thời gian đảo ngược, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy lui trở về.
Mà theo chúng nó lùi lại, thương thế trên người Ngụy tiên sinh cũng bắt đầu được chữa trị.
Chẳng qua chỉ trăm hơi thở, mười con Lôi long đã rời khỏi người Ngụy tiên sinh, mà thân thể lão nhân cũng trở nên hoàn hảo như lúc ban đầu.
Biến cố như vậy quả thực quá mức thần kỳ, Từ Hàn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Bái
Lúc này có một tiếng giòn vang vang vọng trong thiên địa yên lặng, nó giống như thanh âm một cái búng tay. Mà theo thanh âm này phát ra.
Sấm sét phía chân trời lần thứ hai bắt đầu gào thét, bụi bặm bay lên cũng lập tức lắng xuống.
Thời gian trì trệ bắt đầu chảy xuôi một lân nữa.
"Hả?" Nam nhân mặc áo giáp màu vàng biến sắc, y nhìn Lôi long lui tới trước người lão nhân, lại nhìn lão nhân không tổn hao gì, khi đó dường như ý thức được cái gì đó, y đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời, hai đạo Thần quang tựa như liệt dương lúc đó càng lúc càng sáng ngời, thật giống như có thứ gì đó đang xuyên qua khoảng cách trăm triệu dặm, dùng tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng được đến nơi này.
Lông mày Nguy tiên sinh vào lúc đó cũng nhíu lại, lão hiển nhiên cũng không hiểu trong thời gian chỉ một cái chớp mắt này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Lão rõ ràng đã bị Lôi long đục xuyên qua thân thể, thậm chí có thể cảm nhận được sinh cơ của mình vào giờ khắc kia dùng tốc độ nhanh chóng trôi qua, nhưng vì sao trong nháy mắt biến hóa như vậy lại biến mất không thấy?
Không chỉ tính mạng của mình không có gì đáng ngại, ngay cả thương thế lúc trước cũng đều được chữa trị.
Con ngươi nam nhân mặc áo giáp màu vàng dần dần híp lại, y trực tiếp nhìn chằm chằm hai đường ánh vàng càng lúc càng chói mắt kia, một loại thần sắc tên là kiêng ky, thậm chí mơ hồ có chút sợ hãi bò lên khuôn mặt gần như không ai bì nổi của y.
Sắc mặt y trâm xuống, cắn răng, dùng một loại ngữ điệu trâm thấp vô cùng phun ra ba chữ: "Người giám thị."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Từ Hàn cùng Nguy tiên sinh cũng biến đổi.
Bọn họ đồng loạt giương mắt nhìn lại, đã thấy hai đường ánh vàng chói mắt kia dần dần thu liễm, mà từng đạo tinh quang khi đó như mưa rơi xuống, chiếu rọi thế giới bị mây đen bao phủ sáng như ban ngày.
Diiingl
Thanh trường kiếm lơ lửng kia khi đó phát ra một tiếng kêu dài, nó phi thân lẩn trốn tới dưới tinh không, thân kiếm run rẩy, từng đạo kiếm ảnh màu vàng tuôn ra, một đóa kiếm ảnh hoa sen trong nháy mắt hiện lên trên mái vòm.
Mà lúc này, một thân ảnh liền chậm rãi hiện lên ở trên hoa sen kia.
Đó là một vị nam tử, một vị nam tử có một đôi con ngươi giống như liệt dương. Cả người gã tắm rửa dưới ánh sao, làm cho người ta khó có thể thấy rõ dung mạo của mình, nhưng khí tức cả người kích phát ra lại mang theo một cỗ uy nghiêm hùng hồn, nhưng cũng không hùng hổ bức người, chỉ là không khỏi làm cho người ta sinh lòng kính sợ.
Từ Hàn nhận ra người này, đây chính là nam nhân cứu mạng hắn trong thành Trường An.
Cũng là người giám thị trong miệng Ngụy tiên sinh!
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, lúc nam nhân kia hàng lâm nơi này, Từ Hàn mơ hồ cảm thấy đối phương còn cười cười với hắn.
"Người giám thị! Ngươi muốn phá hỏng quy củ sao?" Nam nhân mặc áo giáp màu vàng nhướng mày, y nhìn về phía người giám thị, giọng nói trâm thấp, nhưng mặc kệ y muốn biểu lộ thanh sắc nội liễm như thế nào, Từ Hàn vẫn nghe ra trong ngữ điệu của y đầy ắp vẻ kiêng ky.
"Ta phá hỏng quy tắc? Không phải ngay cả các hạ cũng như vậy hay sao?" Người giám thị cười nhạt một tiếng, nói như vậy. "Đây là chuyện của chính chúng ta." Nam tử trâm giọng nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm đối phương.
"Tuy rằng chúng sinh Tỉnh Không Vạn Vực đều xưng hô chúng ta là người giám thị, nhưng ta không thích cái tên này, chúng ta là người canh gác, mà không phải giám thị." Người giám thị lại không để ý tới lời nói của nam nhân, gã tự mình nói: "Chúng ta thủ hộ Vạn Vực Tinh Không, phàm là nơi ánh mắt vươn tới, đều là chỗ chúng ta che chở."
"Hắn không tồi, ta muốn người này." Người giám thị nói như vậy, tay gã bất ngờ vươn ra chỉ về phía Ngụy tiên sinh.
Lúc này đây cũng không phải ảo giác, Từ Hàn cảm giác được rất rõ ràng, lúc làm những chuyện này, người giám thị kia còn chớp chớp mắt với mình.
Hành động này không hiểu sao làm cho trong lòng Từ Hàn cảm thấy ấm áp, trên mặt cũng không tự chủ được gợi lên một nụ cười.
"Hắn ngay cả Chân Tiên cũng không phải, vốn không thể nhảy ra phương thiên địa này, hành động này của người giám thị các ngươi không khỏi quá mức trêu đùa hí lộng đấy chứ?." Nam nhân áo giáp màu vàng lại nói, nhưng trong ngữ điệu rõ ràng có ý cúi đầu trước đối phương.
Bất cứ kẻ nào lúc này đều không khó nhìn ra, vị nam nhân áo giáp vàng này đang sợ hãi đối phương.
Nhưng lời này vừa nói ra, ngữ điệu của người giám thị kia lại đột nhiên trâm xuống: "Ta nói rồi, ta muốn người này."
Trong thanh âm trâm thấp kia bao bọc uy nghiêm vô thượng cùng với kiên định không thể nghỉ ngờ.
Mà dưới uy nghiêm như vậy, sắc mặt của vị nam nhân áo giáp màu vàng kia lập tức đại biến, y trầm mặc xuống, không dám nói ra nửa câu ngỗ nghịch, y biết, lấy chênh lệch giữa mình và đối phương, muốn giết y chẳng qua chỉ là chuyện nhấc tay vung chân.
Chỉ là y im lặng cũng không có nghĩa là người khác cũng sẽ trâm mặc.
Một khắc kia, trong thiên địa chợt lại tối sầm lại, tinh quang đầy trời dường như nhận phải trở ngại nào đó, trong nháy mắt dập tắt, chỉ có bảy ngôi sao trên đỉnh đầu người giám thị còn đang cố chấp lóe lên, chưa từng ảm đạm nửa phần.
Một thân ảnh cả người bị bao bọc dưới bóng tối xuất hiện trước người giám thị, trong mắt y hiện ra một cỗ sắc thái kỳ dị, thâm thúy vô cùng, tựa như thâm uyên vạn trượng.
"Giám Thị giả đại nhân gần đây có phải làm bậy quá mức tùy ý một chút hay không." Thân ảnh kia nhìn chằm chằm người giám thị, hỏi như thế, ngữ điệu âm trầm, tựa như quỷ núi trong rừng.
Trên mặt người giám thị hiện ra vẻ buồn rầu, hắn gãi gãi đầu, nói: "Vì cái gì mặc kệ đi tới đâu, đều có Xa Đao nhân các ngươi đi theo phía sau?"
"Đại nhân không cần hiểu lầm, tại hạ cũng chỉ phụng mệnh sư môn giám sát phương thế giới này mà thôi." Bóng đen kia cười ha hả nói.
"Như vậy sao?" Người giám thị nheo mắt lại, trong con ngươi tựa như liệt dương hiện lên hào quang nóng rực: "Nói như vậy, ngươi cũng muốn ngăn cản ta ư?"
"Đại nhân nói cái gì vậy, tiểu nhân sao dám làm khó đại nhân, chỉ là phương thế giới này tự có quy củ của chính nó, nếu..."
"Lần thứ ba." Nhưng y còn chưa nói hết lời đã bị người giám thị cắt đứt, khi đó tay hắn chợt vươn ra, ngón cái cùng ngón út uốn cong, ba ngón tay còn lại khép lại duỗi thẳng, miệng nói: "Người này, ta muốn."
Sắc mặt của bóng đen kia ngưng lại, hào quang trong mắt lóe ra bất định. Người Vạn Vực Tinh Không đều biết tính tình của vị Giám Thị giả đại nhân này, luôn nói ba lần chính là cực hạn, đến lần thứ tư nói chuyện sẽ không phải miệng mà là đao của gã —— một thanh đao chặt đứt không biết bao nhiêu đạo thống Tiên Thánh thời Thái cổ.
"Nếu đại nhân có ý như thế, tiểu nhân đương nhiên không dám ngăn trở, nhưng hắn dù sao vẫn là thân thể Địa tiên, không thể nhảy ra phương thiên địa này, đại nhân sao có thể mang hắn đi được? Không bằng để hắn ở lại nơi này, tiểu nhân chắc chắn sẽ bảo vệ hắn bình an." Bóng đen kia bình tĩnh nói, ý đồ nghĩ ra một phương pháp lưỡng toàn, vừa không đắc tội người giám thị này, cũng không loạn một số kế hoạch đang diễn ra.
"Chỉ là một phương thiên địa, cũng có thể vây khốn ta?" Người giám thị cười lạnh một tiếng, tay gã mở ra, chân trời vốn đã ánh sao ảm đạm chợt có một viên tinh thân sáng lên: "Ta cho hắn một ngôi sao là được."
Gã vừa dứt lời, viên tinh quang sáng lên kia trực tiếp hắt xuống nơi này, chiếu rọi trên người Ngụy tiên sinh.
Một khắc kia, khí thế quanh thân lão nhân đột nhiên bắt đầu bốc lên, một cỗ lực lượng đáng sợ bị rót vào trong cơ thể lão, có chút biến hóa không nói nên lời đang phát sinh trên người lão lúc này.
"Như thế không phải là tốt rồi sao?" Người giám thị giờ phút này nhìn về phía bóng đen, híp mắt nói.
Sắc mặt bóng đen càng lúc càng khó coi: "Đại nhân làm việc như thế, quả nhiên là không sợ đến khi phương thiên địa này sụp đổ, nhân quả đè người, vạn kiếp bất phục sao?”
"Một môn luận nhân quả của Quỷ Cốc Tử các ngươi thì tự mình nói cho bản thân nghe đi. Tô mỗ tung hoành Tinh Không Vạn Vực sớm đã vạn năm, giết qua Thần Ma thượng cổ, Tiên nhân Thái Cổ cũng từng chém dưới đao, nếu thật sự có một ngày như vậy, họa loạn nhân quả của phương thế giới này, Tô mỗ tự nhiên sẽ một vai gánh vác, không phiền các hạ phí tâm!" Người giám thị ngữ điệu quả quyết nói.
Bóng đen kia nghe lời này, cuối cùng cũng không nhiều lời nữa, y nhìn đối phương một cái thật sâu: "Đã như thế, vậy mời đại nhân tự tiện đi." Y nói xong lời này, đảo mắt nhìn nam tử áo giáp màu vàng kia một cái, thân thể hai người khi đó chợt lóe rồi biến mất, vô ảnh vô tung.
Mà lúc này, thân thể Ngụy tiên sinh dưới ánh sao chiếu rọi dần dần phiêu phù bay lên, tựa như muốn hóa thân thành Thánh rời xa phương thiên địa này.
Từ Hàn trợn to tròng mắt nhìn một màn mà mình hoàn toàn không cách nào lý giải.
"Hắn sẽ không có việc gì.' Người giám thị dường như nhìn ra lo lắng của Từ Hàn, thái độ của y khác biệt hoàn toàn khi nói chuyện với bóng đen lúc trước, ngữ khí ôn hòa nói.
Từ Hàn nhìn đối phương thật sâu, chân thành nói: "Đa tạ."
Người giám thị nhún nhún vai, y vào giờ khắc đó chỉ búng một cái, trường kiếm giẫãm lên hóa thành hình tròn trước người Từ Hàn: "Ta chỉ cảm thấy hắn rất giống một vị trưởng bối trước kia của ta, không đành lòng hắn chịu kiếp nạn này cho nên mới ra tay. Chỉ là quy củ đã bị phá hỏng quá nhiều lần, tiếp tục chỉ sợ sẽ thật sự chọc cho những lão bất tử quái vật kia ra tay."
"Quy tắc của thế giới này đã bắt đầu sụp đổ, rất nhiều người ngấp nghé sự vật ở đây đều đã rục rịch, ta rất khó có thể giúp được ngươi thêm gì nữa."
"Giống như lời hắn nói, con đường cho ngươi đã được trải xong."
"Đi như thế nào là chuyện của ngươi."
"Nhưng nhớ kỹ, đừng lạc lối." Người giám thị kia dứt lời, thân ảnh của y cùng thanh âm Ngụy tiên sinh đều chậm rãi hóa thành ảo ảnh, dân dần tan đi.
Thiên địa một lần nữa khôi phục lại yên bình, những đám mây đen tan đi, ánh nắng mặt trời chiếu xuống.
Sau khi gạt mây thấy ánh mặt trời, lại là một mảnh sắc xuân.