Chương 171: Ánh mắt trong bóng tối
Chương 171: Ánh mắt trong bóng tốiChương 171: Ánh mắt trong bóng tối
Mùa xuân ở Hoành Hoàng thành đến muộn, đi cũng muộn.
Cách trận chiến kinh thế trên Long Ẩn sơn kia đã qua bốn năm ngày, gần cuối tháng tư, trong Hoành Hoàng thành vẫn là một mảnh cảnh đẹp ngày xuân.
Về trận đại chiến kia, Chấp Kiếm các cùng Long Ẩn tự chỉ nói là một vị đại năng Tiên nhân nào đó độ kiếp, những chỉ tiết còn lại đại khái là giữ kín như bưng, ngậm miệng không nói. Mà đối với đại đa số dân chúng bình thường, thậm chí tu sĩ mà nói, điều bọn họ biết về trận đại chiến kia cũng đại khái chỉ là một đạo tiếp theo một đạo dị âm kinh người, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, lấy tâm mắt của bọn họ đương nhiên không thể nhìn rõ, cũng chỉ có thể tiếp nhận lời nói của Chấp Kiếm các cùng Long Ẩn tự.
Thế nhưng trên thực tế, rất nhiều lúc chân tướng đối với bọn họ mà nói kỳ thật cũng không quan trọng, bất kể đến tột cùng xảy ra chuyện gì, cuộc sống còn phải tiếp tục, mà đây cũng chỉ là chuyện bọn họ thảo luận sau trà dư tửu hậu mà thôi.
"Tiểu Hàn, hôm nay sao lại có hứng thú như vậy, lôi kéo ta tới nơi này uống rượu?" Sở Cừu Ly ngồi ở quán rượu ven đường cầm lấy chén rượu trên bàn, ngửa đầu uống một hơi, ánh mắt hán tử trung niên lập tức híp lại, trên mặt cũng lập tức lộ ra vẻ mê say.
Đây ít nhiều là một chuyện có chút kỳ quái, Từ Hàn mặc dù không thể nói là người không dính giọt rượu, nhưng xưa nay rất ít khi chủ động mời uống, lần này lại chủ động lôi kéo Sở Cừu Ly tới quán rượu này.
Thế nhưng mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc, với tính tình ham rượu như mạng Sở Cừu Ly, đương nhiên không có lý do gì cự tuyệt, y rất là sảng khoái đáp ứng Từ Hàn.
Nhưng ba chén rượu xuống bụng rồi, Từ Hàn lại trầm mặc không nói, điều này làm cho hán tử trung niên ít nhiêu có chút nghi hoặc, cho nên mới hỏi ra như vậy.
Từ Hàn ngồi ngay ngắn ở đối diện Sở Cừu Ly, trên lưng đeo một cái hộp gỗ dài ba thước rộng một thước, hắn nghe thấy đối phương hỏi, nâng chén trên bàn lên, cuối cùng cũng uống chén rượu đầu tiên từ khi ngồi vào bàn cho tới nay.
Tửu khách xung quanh đều cẩn thận nhìn chăm chú vào nơi này, danh tiếng của Từ Hàn ở Đại Hạ hiện giờ có thể coi như là được truyền bá rộng rãi, không chỉ bởi vì hắn bày ra thực lực kinh người ở đại hội Chấp Kiếm nhân, mà còn bởi vì trên phố không biết từ khi nào đã nổi lên một lời đồn đãi, nói Từ Hàn này chính là thiếu Phủ chủ Thiên Sách phủ bị Đại Chu tuyên bố đã chết trận kia.
Mà đây còn chưa phải là hạch tâm của lời đồn đãi này, mấu chốt nhất chính là dưới lời đồn đãi như vậy, một ít lời nói giết người tru tâm cũng bắt đầu lan truyền ra.
Ví dụ như nếu Từ Hàn chưa chết, vậy vì sao Đại Chu lại tuyên bố tin tức hắn không còn trên đời? Vì sao Từ Hàn lại xuất hiện ở Hoành Hoàng thành, thậm chí thành công thông qua đại hội Chấp Kiếm nhân, nếu dựa theo hướng phát triển như vậy, đợi đến đại điển Chấp Kiếm nhân mấy ngày nữa, Từ Hàn tất nhiên sẽ được trao chức vị Chấp Kiếm nhân áo bào vàng, như vậy, vị Thiếu phủ chủ này sẽ lắc mình đổi đời, trở thành người nắm quyền hành trọng yếu trong tay ở giang hồ Đại Hạ này, nếu hắn muốn làm chút chuyện có hại cho Đại Hạ cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Bởi vì suy luận như thế, Từ Hàn rất có thể chính là một quân cờ ẩn mà Đại Chu đặt vào giang hồ Đại Hạ.
Chẳng qua cách nói như vậy dù sao cũng chỉ là suy luận, hơn nữa bất kể Chấp Kiếm các hay là triều đình Đại Hạ đều ngậm miệng không nói đối với chuyện này, bởi vậy cũng không ai thật sự dám làm gì đối với Từ Hàn ở trong Hoành Hoàng thành này, chỉ là chung quy không cách nào miễn trừ một ít rình mò cùng nghị luận. Từ Hàn sớm có dự liệu đối với việc này, cũng không để ở trong lòng.
Sau khi hắn uống chén rượu nồng kia liền ngẩng đầu nhìn về phía đại hán trung niên trước người, ánh mắt nheo lại, khóe miệng nhếch lên ý cười: "Yến đại ca cùng Tử Ngư đều vội vàng tìm hiểu bản nguyên Yêu lực ở Trấn Ma tháp, ta mấy ngày nay cũng đang tu dưỡng thân thể, chuyện lớn nhỏ trong phủ đều nhờ Sở đại ca bận rộn, đặc biệt là ở bên chăm sóc A Sanh, Sở đại ca lại càng dốc lòng không biết mệt, trong lòng ta băn khoăn, đương nhiên muốn cảm tạ Sở đại ca một phen."
"Ai, cớ gì lại nói lời ấy, Tiểu Hàn ngươi là huynh đệ của Sở mỗ ta, huynh đệ của ngươi đương nhiên cũng chính là huynh đệ của Sở mỗ, đều là chuyện thuộc bổn phận." Hán tử trung niên vỗ ngực, vẻ mặt hào khí vượt mây.
Từ Hàn đương nhiên đã quen với tính tình cho chút màu sắc liền dám mở phường nhuộm của nam nhân này, hắn cũng không để ở trong lòng, cười ha hả tiếp tục nói: "Sở đại ca cao thượng, Từ mỗ đương nhiên rõ ràng, nhưng dù sao vẫn có rất nhiều phiên phức, bữa rượu này chỉ là tán gẫu biểu lộ cảm tạ, đến, ta kính Sở đại ca một chén."
Từ Hàn nói như thế liền nâng chén rượu trong tay lên, kính một cái với Sở Cừu Ly, lập tức ngửa đầu uống sạch.
Hán tử trung niên được Từ Hàn khen cảm thấy lâng lâng, không hề nhận thấy ngày hôm nay Từ Hàn dùng lời hay ý đẹp tuyên dương mình quá nhiều, y cực kỳ hưởng thụ những lời khen ngợi này, lại khoát tay cười ha hả đáp lại: "Không có gì, Sở mỗ ta không có bản lĩnh khác, nhưng nghĩa khí vì bằng hữu mà hai bên sườn cắm đao, vì huynh đệ xông pha khói lửa là chưa bao giờ thiếu."
Hán tử trung niên nói như vậy, cũng nhấc chén rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch.
Từ Hàn thấy vậy, ý cười trên khóe miệng càng sâu.
Hắn cực kỳ thân thiết lần thứ hai đổ đầy chén rượu đã trống không cho Sở Cừu Ly, miệng nói: "Lại nói tiếp ta và Sở đại ca đã quen biết lâu như vậy, coi như là đồng sinh cộng tử hoạn nạn có nhau, nhưng chưa bao giờ uống một trận đã đời, có câu là chọn ngày không bằng gặp ngày. Hôm nay không bằng hai huynh đệ chúng ta liên thống khoái uống một hồi, không say không về?"
Sở đại hiệp xưa nay không có bất kỳ sức chống cự nào đối với việc này, giống như câu nói thường xuyên treo ở bên miệng y, rượu ngon như mỹ nhân, không uống không phải trượng phu.
Y đương nhiên sẽ không cự tuyệt lời mời của Từ Hàn, hán tử trung niên khi đó vỗ bàn, sảng khoái nói: "Được! Hai huynh đệ chúng ta hôm nay liên không say không về."
Vì thế trong quán rượu nho nhỏ này, hai người đưa chén đan xen, rất nhanh Sở đại hiệp liền uống đến hai gò má ửng hồng.
Ban đầu cũng chỉ nói chuyện cười đùa, nhưng vẫn chưa uống được quá nhiều rượu, Từ Hàn thấy tình cảnh này khóe miệng phác họa ra một chút ý cười.
Hắn khi đó lại nâng chén rượu của mình lên, giơ lên cao cao, cười nói: "Lại nói tiếp chúng ta quen biết cũng có mấy năm, một đường từ Linh Lung các đến Đại Hoàng thành rồi đến Trường An, lại tới Đại Hạ hôm nay, Sở đại ca cho rằng lấy đủ loại chuyện mà chúng ta trải qua, hai người huynh đệ chúng ta có tính là mạc nghịch chi giao hay không?”
Sở Cừu Ly trước khi uống rượu đã là người hoạt ngôn hăng hái, giờ phút này uống đến trời đất quay cuồng, sao còn có thể nghe ra sự khác thường trong lời nói của Từ Hàn, y liên tục gật đầu, cả người càng ngồi thẳng đến bên cạnh Từ Hàn, vỗ bả vai đối phương liền nói: "Đó là tự nhiên, hai người huynh đệ chúng ta cùng nhau vào sinh ra tử, so với huynh đệ ruột thịt còn thân thiết hơn, đương nhiên có thể coi như vậy."
"A." Từ Hàn kéo âm cuối thật dài đáp như thế, con ngươi của hắn cũng nheo lại, trong khe mắt hẹp dài lóe ra ý cười giảo hoạt sau khi thực hiện được âm mưu: "Vậy theo suy nghĩ của Sở đại ca, giữa ta và ngươi có phải nên thẳng thắn đối đãi, thành khẩn công bằng hay không?"
"Đương nhiên, đương nhiên." Sở Cừu Ly uống đến hưng phấn liên tục gật đầu, tính tình trung niên nhân Say rượu vui vẻ giờ phút này bày ra trên người y có thể nói là vô cùng nhuần nhuyễn.
Ý cười trong mắt Từ Hàn càng sâu, hắn lại nói: "Vậy Sở đại ca có thể nói cho ta biết vì sao Tàng Thiên Tráp kia lại ở trên người Từ mỗ hay không?"
"Hả? Tàng Thiên Tráp a." Sở Cừu Ly uống một chén rượu nồng, há miệng liền nói: "Thứ kia là năm đó ngươi độ Thiên kiếp ở Linh Lung các..."
Nói đến đây, sắc mặt Sở Cừu Ly đột nhiên biến đổi, y dường như ý thức được cái gì đó, cả người giật nảy mình, tỉnh rượu hơn phân nửa. Y nhìn về phía Từ Hàn, đã thấy trong mắt thiếu niên này lóe lên hào quang sáng lạn, Sở Cừu Ly cho dù phản ứng chậm chạp giờ phút này cũng tỉnh ngộ lại, biết mình đã bị Từ Hàn gạt.
Y lập tức đảo mắt, vẻ mặt mông lung như say rượu: "Thứ kia a..."
Y nói như vậy, ánh mắt chợt híp lại, lúc đó khoát tay áo nói: 'Không được hôm nay uống quá nhiều rồi, ngày mai... ngày mai lại nói với ngươi...
Chỉ là Từ Hàn đã sớm biết rõ chút mánh khóe của hán tử này, há có thể để cho hắn như nguyện, thiếu niên khi đó vươn tay, vững vàng ngăn cản đại hán cúi đầu, sau đó hơi dùng sức, đầu đại hán vào lúc đó liền bị hắn nâng lên.
Chẳng qua Sở Cừu Ly cũng là cơ mẫn, một kế không thành liền sinh ra một kế, y dứt khoát nghiêng đầu nhắm mắt lại, trong miệng còn phát ra từng đợt tiếng ngáy, rõ ràng là muốn mặt dày mày dạn qua loa.
Từ Hàn thấy thế cũng có chút bất đắc dĩ, y nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên sắc mặt nghiêm túc, nói: "Ta biết Sở đại ca đặt Tàng Thiên Tráp ở trên người ta là vì muốn bảo vệ ta. Nhưng ngày đó vì trợ Ngụy tiên sinh độ kiếp, Tàng Thiên Tráp đã bị hủy..."
Từ Hàn nói đến đây dừng một chút, lại nói: "Từ ngày đó trở đi, ta liên mơ hồ cảm giác được trong bóng tối dường như luôn có một ánh mắt đang rình mò ta, ta nghĩ cái này hẳn là có liên quan đến thứ trong cơ thể..."
"Hiện tại Ngụy tiên sinh không còn nữa, ta cõng rương gỗ của ngài ấy, người trên trời dường như cũng có chút để ý đối với lão, mà hiện giờ ta chỉ có thể dựa vào chính mình, ta muốn tìm hiểu rõ địch nhân của mình đến tột cùng là ai, nếu Sở đại ca thật lòng coi ta là bằng hữu, vậy thì xin nói việc này từ đầu đến cuối nói cho tại hạ, cũng tốt hơn đại nạn trước mắt mà ta lại không tự biết."
Nói đến đây, Từ Hàn chợt ngừng lại.
Hắn nhìn chằm chằm đại hán trước mắt, hán tử kia khi nghe được lời này, rõ ràng nhíu mày, nhưng vẫn chưa từng mở miệng như trước.
Từ Hàn thấy thế, tất nhiên là không tránh khỏi thở dài một hơi, hắn dứt khoát đứng lên, lại nói: "Sở đại ca hoặc là có chỗ khó nói của mình, Từ mỗ đương nhiên hiểu được, nhưng việc này cực kỳ trọng yếu đối với ta, kính xin Sở đại ca cân nhắc thật kỹ, nhưng bất kể Sở đại ca quyết định như thế nào, Từ mỗ đều sẽ ghi nhớ ân tình của Sở đại ca trong lòng mình."
Thiếu niên dứt lời này nghiêm túc chắp tay với hán tử nhắm mắt giả bộ ngủ kia, sau đó liền muốn xoay người rời đi. Nhưng đúng lúc này, hai tròng mắt nam nhân kia cuối cùng chợt mở ra. ...