Chương 172: Trăng sáng xa tắp chiếu nhân gian
Chương 172: Trăng sáng xa tắp chiếu nhân gianChương 172: Trăng sáng xa tắp chiếu nhân gian
Sắc trời dần tối, Từ Hàn cau mày một mình đi trên đường phố Hoành Hoàng thành.
Trong đầu hắn không ngừng nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay, cùng với những lời Sở Cừu Ly nói với hắn vừa rồi.
Dường như là suy nghĩ rõ một ít chuyện, Sở Cừu Ly sau khi do dự một phen, rốt cục vẫn nói ra chuyện kia cho Từ Hàn nghe.
Mà chuyện này đối với hắn mà nói, ngược lại có thể coi như là một tin tức tốt.
Tàng Thiên Tráp chính là ở Linh Lung các năm đó, lúc Từ Hàn kết thành kiếm chủng đã gọi tới Thiên kiếp, Mặc Trần Tử ra tay ngăn Thiên kiếp này lại, mà Sở Cừu Ly nhân cơ hội đặt vật này lên người Từ Hàn, lúc này mới để cho hắn từ đó về sau không bị Thiên kiếp đuổi giết.
Nhưng làm cho Từ Hàn nghĩ không ra là khi đó mình kết thành kiếm chủng cũng chỉ là cảnh giới thứ hai Đan Dương cảnh mà thôi, có tài đức gì mà dẫn tới Thiên kiếp đuổi giết. Mà vê điểm này Sở Cừu Ly cũng không phán định chính xác được, chỉ nói là trong cơ thể Từ Hàn có thứ gì kỳ quái gì đó, Sở Cừu Ly không thể nhìn rõ ràng, lại có thể cảm giác được có thứ gì đó mà thiên địa bất dung, nếu không có Tàng Thiên Tráp chỉ sợ sau mỗi lần tu vi đột phá đều sẽ dẫn tới Thiên kiếp oanh giết.
Lúc ấy Sở Cừu Ly nghĩ đến thù diệt môn của Đạo Thánh môn năm đó, dựa vào thái độ của ngựa chết làm ngựa sống, hơn nữa xuất phát từ tín nhiệm đối với Mặc Trần Tử, y đã dứt khoát đặt Tàng Thiên Tráp này ở trên người Từ Hàn, muốn nhìn xem thiếu niên cổ quái này đến tột cùng có thể trưởng thành đến mức nào.
Từ Hàn trong lòng ít nhiều có chút hồ nghỉ đối với việc Sở Cừu Ly dễ dàng đưa ra chí bảo tông môn nhà mình như vậy, nhưng sau đó, Từ Hàn sử dụng tất cả vốn liếng khách sáo của mình, thế nhưng đại hán này đều ngậm miệng không nói, Từ Hàn bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể tạm thời tin tưởng lời nói của Sở Cừu Ly. Ít nhất với suy nghĩ của hắn, trong lời nói của Sở Cừu Ly mặc dù có chút đáng để tranh luận, nhưng hán tử trung niên này không hê muốn làm hại hắn.
Mà sở dĩ Từ Hàn cho rằng tin tức này đối với hắn mà nói là một tin tức tốt, cũng rất đơn giản.
Cái hộp gỗ trên lưng hắn chính là rương gỗ mà Nguy tiên sinh để lại, chỉ là không biết vì lý do gì, sau khi Nguy tiên sinh phi thăng tinh không vạn vực, rương gỗ này liên hóa thành kích thước như vậy.
Từ Hàn chứng kiến toàn bộ quá trình độ kiếp của Ngụy tiên sinh, đương nhiên hiểu được những tên gia hỏa trên trời kia đã sớm nổi lên sát tâm đối với hộp gỗ này, hoặc có thể nói Yêu tộc trong hộp gỗ, cõng vật này, không thể nghỉ ngờ sẽ làm cho Từ Hàn trở thành cái gai trong thịt của những người kia, mà lời nói của Sở Cừu Ly lại để cho hắn biết được ánh mắt theo dõi mà Từ Hàn liền mơ hồ cảm giác được từ sau khi Tàng Thiên Tráp bị lột ra cũng là đến từ trên trời, nói như vậy: Từ Hàn thầm cho rằng địch nhân ẩn nấp trong bóng tối kia thực ra bắt nguồn cùng một chỗ với đám gia hỏa nọ, hai địch nhân giờ phút này biến thành một, đương nhiên có thể coi là chuyện tốt.
Đây cũng không phải là Từ Hàn tự lừa mình dối người, chỉ là tính tình của hắn vốn như thế, suy nghĩ vê mọi chuyện có đôi khi khác biệt với người thường, ít nhất ở trong mắt Từ Hàn, nghĩ như vậy cũng không phải là chuyện xấu.
Chẳng qua bất kể sau khi mất đi Tàng Thiên Tráp, lần sau phá cảnh có thể mang tới Thiên kiếp, hay là đồ vật ẩn giấu trong cơ thể hắn đều làm cho tâm tình Từ Hàn có chút nặng nề, bởi vậy hắn đi trên con đường này, lông mày vẫn luôn nhíu chặt. Hắn ý đồ bóc tách rõ ràng tất cả mọi chuyện này, lại thủy chung không tìm được đầu mối.
Từ Hàn cho rằng muốn hiểu rõ tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối, chỉ sợ còn phải nói đến từ vì sao trong hộp gỗ này lại chứa Thập Vạn Đại Sơn, thế nhưng từ sau khi Ngụy tiên sinh rời đi, yêu vật trong hộp gỗ này chưa bao giờ xuất hiện, mà Từ Hàn cũng không rõ làm thế nào để thúc dục vật này, bởi vậy Từ Hàn cũng chỉ có thể bỏ qua, tạm thời gác lại việc này. Nhưng điều đáng nói chính là cái hộp gỗ vốn nên nặng như Thái sơn, sau khi Ngụy tiên sinh rời đi lại trở nên nhẹ hơn rất nhiều, Từ Hàn cõng trên người, mặc dù vẫn nặng nề như cũ, nhưng không đến mức hoàn toàn không thể gánh vác.
Nhưng biến cố như vậy dường như chỉ nhằm vào một mình Từ Hàn, hắn cũng từng để cho đám người Sở Cừu Ly thử qua, đối phương đều khó có thể di chuyển mảy may như trước. Từ Hàn chỉ có thể nói biến hóa như vậy là do hộp gỗ này hoặc có thể nói Thập Vạn Đại Sơn linh tính mười phần trong đó, cho nên mới như thế.
Nghĩ đến những chuyện này, Từ Hàn thâm cảm thấy trong đâu mình giống như một đoàn đay rối, không thể nào gỡ ra được. Hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, loại bỏ đi những suy nghĩ hỗn loạn này.
Dù sao có suy nghĩ thêm nữa cũng vô ích với tình hình hiện tại, chi bằng làm tốt mọi thứ trước mắt.
A Sanh hiện giờ ở trong phủ, tuy rằng còn đang hôn mê, nhưng đã không có gì đáng ngại, có lẽ qua vài ngày nữa là có thể tỉnh lại, đại điển Chấp Kiếm nhân cũng sắp bắt đầu, Từ Hàn sẽ trở thành Chấp Kiếm nhân áo bào vàng như nguyện, lấy thân phận như vậy muốn tiến vào Tàng Kinh các của Long Ẩn tự có lẽ cũng không thành vấn đề, đến lúc đó màn sương mù về thân thế của hắn rất có khả năng sẽ tiêu tán vài phần.
Một đường đi tới, mặc dù có thăng trầm cùng hy sinh, nhưng Từ Hàn cuối cùng vẫn đạt được mục đích của mình, thế nhưng hắn lại không cách nào vui vẻ, hắn sờ sờ cái chuông trên tay phải mình, trong lòng trầm xuống, không khỏi thở dài.
Từ Hàn khi đó ngẩng đầu nhìn sắc trời, đoán chừng đã đến Hợi, hắn suy nghĩ một chút quyết định trở về phủ, sớm nghỉ ngơi một chút, dù sao mấy ngày nay đều do Sở Cừu Ly tập trung chăm sóc A Sanh, hôm nay hắn coi như là hoàn toàn khôi phục lại từ đại chiến lúc trước. Chuyện của A Sanh vẫn nên giao cho chính hắn làm mới có thể an tâm được.
Nghĩ như vậy, hắn đang muốn cất bước.
Nhưng bước chân vừa mới vươn ra, còn chưa hạ xuống, trong lòng Từ Hàn bỗng nhiên chấn động, cái chân kia khi đó treo giữa không trung, hắn giống như cảm giác được cái gì đó, đầu chợt ngẩng lên nhìn về phía xa xa.
Đầu đường dòng người bắt đầu khởi động lui tới không dứt, dường như chưa từng có nửa phần biến hóa so với ngày thường.
Nhưng ngay sâu trong dòng người bắt đầu khởi động này, có một vị lão giả mặc áo bào màu xanh đang đứng ở đó, thần sắc lạnh như băng nhìn Từ Hàn.
Khi thấy rõ bộ dáng của lão nhân kia, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, ngay cả trên trán cũng hiện ra mồ hôi rậm rạp.
Đây không phải là một người nên xuất hiện ở chỗ này, chuẩn xác mà nói người này không nên xuất hiện ở bất cứ nơi nào.
Từ Hàn thậm chí không khỏi sinh ra một cảm giác không chân thật như đang ở trong mộng cảnh, hắn chớp chớp mắt, ý đồ phân rõ cảnh tượng trước mắt đến tột cùng là tồn tại thật sự hay là ảo giác của bản thân mình. Nhưng khi hắn lần thứ hai nheo mắt nhìn lại, chỗ lão nhân áo xanh đứng lúc vừa rồi đã không còn gì cả...
Từ Hàn vẫn không cách nào tin được cái nhìn thoáng qua vừa rồi chỉ là ảo giác của mình, dù sao trong nháy mắt kia hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương rất rõ ràng, hắn cũng bất chấp những người khác vội vàng gạt bỏ dòng người nhộn nhịp trên đường phố Hoành Hoàng thành, muốn đuổi đến chỗ bóng người kia vừa đứng.
Nhưng lúc này đây, hắn mới vừa đi ra được mấy bước, phía sau lại truyên đến hai thanh âm vô cùng quen thuộc.
"Phủ chủ đại nhân!"
"Tiểu Hàn!"
Thanh âm kia gọi như thế, một tiếng non nớt thanh tịnh, một tiếng dịu dàng như nước.
Từ Hàn giống như ý thức được cái gì đó, vào lúc đó bất ngờ xoay người.
Cảnh tượng lọt vào mắt khiến thiếu niên này hoàn toàn vứt bỏ một phen kinh hãi lúc trước ra sau đầu.
Hắn nhìn thấy một vị nam hài mang trường đao, vẻ mặt hưng phấn vẫy tay về phía mình, tựa như lo sợ Từ Hàn không chú ý tới, nam hài kia dốc hết toàn lực nhón mũi chân, để cho mình có vẻ đủ khiến người ta chú ý ở trong đám người này.
Hắn nhìn thấy một nữ tử đứng bên cạnh nam hài kia, nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, mặt mày cong cong, khóe miệng nhếch lên. Nàng nhìn Từ Hàn không chút chớp mắt, dường như sợ hãi mình nháy mắt một cái, người trước mắt sẽ biến mất không thấy, nàng cũng không lớn tiếng hô to như nam hài, tựa như đang sợ hãi bất kỳ một cơn gió lớn nào đó sẽ thổi bay mộng cảnh trước mắt này.
Cho nên, nàng chỉ yên lặng đứng tại chỗ, mặc cho gió đêm lướt qua quần áo của của mình, thổi tung mái tóc đen nhánh trên đầu nàng lên, giống như trăng sáng xa tắp chiếu rọi đến nơi đây.
Cũng giống như vị thiếu niên đeo hộp gỗ kia. ...