Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 561 - Chương 173: Tu La Tràng?

Chương 173: Tu La Tràng? Chương 173: Tu La Tràng?Chương 173: Tu La Tràng?

"Kẹo hồ lô Hoành Hoàng thành không ngon bằng Trường An." Tô Mộ An cau mày lẩm bẩm như vậy, hắn xuống cắn một viên kẹo hồ lô đường, từng ngụm từng ngụm nhai nuốt.

"Nhưng Hoành Hoàng thành lại náo nhiệt hơn rất nhiều so với Trường An, trên đường tới chúng ta còn nhìn thấy một thương đội, bọn họ thật kỳ quái, mang theo những con ngựa bộ dạng cổ quái vận chuyển hàng hóa, Diệp tỷ tỷ nói đó gọi là lạc đà, Phủ chủ đại nhân có biết hai chữ lạc đà này nên viết như thế nào không?”

"Còn có mấy ngày trước, trời bỗng nhiên tối sâm lại, một thứ thật lớn che khuất bầu trời, giống như là một tảng đá lớn, Phủ chủ đại nhân ngài nhìn thấy chứ?"

"Còn có..."

Tô Mộ An dọc theo đường đi không ngừng ba hoa chích chòe, Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên ở trong lúc gã lải nhải đương nhiên không có cơ hội ôn chuyện, hai người đại khái cũng nhìn ra vẻ bất đắc dĩ của đối phương, nhưng cuối cùng không khiến cho đứa nhỏ kia mất hứng thú, chỉ tùy ý mặc cho gã phát tiết hưng phấn sau khi gặp lại Từ Hàn.

Đoàn người rất nhanh dưới sự dẫn dắt của Từ Hàn đến phủ đệ mà Yến Trảm mua.

Yến đại hiệp tài đại khí thô xưa nay ra tay hào phóng, phủ đệ này chỉ lớn hơn chứ không hề nhỏ so với phủ môn bị hủy diệt trước đó, giá cả đắt đỏ như thế, đương nhiên cũng được xưng là khí phái xa hoa.

"Aaaa! Phủ chủ đại nhân ngài ở trong căn nhà này sao?" Sau khi xác định phủ đệ này chính là nơi ở của Từ Hàn, Tô Mộ An liền phát ra một tiếng kinh hô, đại khái trong tưởng tượng của đứa nhỏ vốn thông minh lanh lợi này, Từ Hàn hẳn là cực kỳ nghèo túng, căn cứ vào tâm tư giải cứu Phủ chủ đại nhân nhà mình, đứa nhỏ này còn vụng trộm mang hơn một chục lượng bạc tượng trưng của Thiên Sách phủ phát cho gã ở trên người, nghĩ đến dùng cái này cải thiện cuộc sống của Từ Hàn. Dù sao trong mắt Tô Mộ An, hơn mười lượng bạc hẳn là một khoản tiền lớn.

Thế nhưng giờ phút này xem ra lo lắng của mình cũng không cần thiết, tiểu tử kia cũng không bởi vậy mà có nửa phần mất mát, ngược lại cao hứng hẳn lên, gã thần tượng Từ Hàn, Từ Hàn sống càng tốt thì gã đương nhiên càng vui vẻ.

Phủ đệ này đương nhiên không tệ, nhưng ở nơi quan to hiển quý sinh sống như Hoành Hoàng thành cũng chỉ có thể tính là trung phẩm, Tô Mộ An kinh hô đại khái có chút chuyện bé xé ra to.

"Xem ra gân đây ngươi lăn lộn không tệ trong Hoành Hoàng thành này." Nhưng Diệp Hồng Tiên ở một bên lại nói như vậy, trong con ngươi thiếu nữ híp lại lóe ra ý cười giảo hoạt.

Từ Hàn lắc đầu, vội vàng nói: "Là chỗ ở của một vị bằng hữu, ta cũng chỉ tạm trú, đi thôi, chúng ta vào trong."

Từ Hàn dứt lời liền dẫn hai người vào phủ. ...

"Này! Ta nói nữ nhân già ngươi sao lúc nào cũng vào trong phủ nhà ta vậy?"

"Không phải là lớn tuổi mà không ai cưới, muốn tìm họ Từ chống ế đấy chứ?"

"Cũng đúng, nhìn qua ngươi đã gần ba mươi rồi, bộ dạng cũng không phải tốt đẹp gì, cả ngày còn hung dữ bày ra một vẻ mặt nhăn nhăn nhó nhó, ai dám cưới ngươi chứ?”

"Phải không? Sao ngươi lại im lặng như vậy? Là bị ta nói trúng chỗ đau? Thật sự coi trọng họ Từ sao? Như vậy cũng không được, ta nói cho ngươi biết họ Từ vốn là người đã có gia đình..." Từ Hàn dẫn hai người vừa mới đi đến phòng chính trong phủ, trong phòng liền truyên đến thanh âm âm dương quái khí của Phương Tử Ngư.

Trong lòng Từ Hàn nhảy dựng thầm nghĩ một tiếng không tốt, theo bản năng liền quay đầu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên ở phía sau, nữ tử mặc áo đỏ cũng ở khi đó híp mắt nhìn hắn, con ngươi rõ ràng tràn đầy ý cười kia lại làm cho trên trán Từ Hàn thấm đẫm một mảnh mồ hôi lạnh.

Hắn vốn không để cường giả Đại Diễn cảnh vào mắt, nhưng giờ phút này lại do dự, tay nắm trên núm cửa cứng đờ tại chỗ.

"Sao không cho chúng ta đi vào xem một chút ư?" Thanh âm của Diệp Hồng Tiên cũng vang lên, ngữ điệu dịu dàng động lòng người, nhưng trong đó lại ẩn chứa sát khí.

Đây cũng không phải là Từ Hàn chột dạ, hắn đại khái đoán được người trong phòng này đến tột cùng là al.

Vị áo bào vàng bảy tuyến của Chấp Kiếm các - Nam Cung Tĩnh.

Nữ nhân này từ sau khi chuyện Trấn Ma Tháp kết thúc vẫn luôn nghĩ mọi biện pháp quấn lấy đám người Từ Hàn, Từ Hàn biết chỉ sợ nàng muốn biết rõ thân phận của đám người mình. Tuy rằng gần đây tin đồn về thân phận của hắn nổi lên bốn phía, nhưng lời đồn đãi dù sao cũng là lời đồn, bất kể người bên ngoài nói xác thực cỡ nào, trước khi không có Chấp Kiếm các hoặc là triều đình tuyên bố việc này, vẫn sẽ không có bất cứ kẻ nào dám mang danh hào như vậy ra tay với hắn.

Tuy rằng đối phương cũng từng giúp Từ Hàn cứu Lưu Sanh ra, xem như trả ân huyễn ma mà Từ Hàn tặng cho tỷ đệ các nàng ở Trấn Ma tháp lúc trước, nhưng dù sao hắn và Nam Cung Tĩnh cũng không có quá nhiều tiếp xúc, khó có thể thăm dò mục đích thực sự của đối phương, cho nên đối với nữ nhân này, Từ Hàn xưa nay có thể tránh thì tránh, mà đại đa số thời gian khi Nam Cung Tĩnh đi tới nơi này chính là do Phương Tử Ngư ra mặt đối phó.

Đại khái là bởi vì tại đại hội Chấp Kiếm nhân lúc trước, Nam Cung Tĩnh cố ý thiên vị ba người Xích Tiêu môn, thế cho nên Phương Tử Ngư có nhiều oán khí đối với nữ nhân này, mỗi lần gặp mặt đều không ngừng chỉ trỏ mắng mỏ, chỉ là trùng hợp một loạt lời nói vô căn cứ mà nàng nghĩ ra ngày hôm nay lại rơi vào trong tai Diệp Hồng Tiên.

Có câu là cây ngay không sợ chết đứng, Từ Hàn ngược lại cũng không lo lắng Diệp Hồng Tiên sẽ hiểu lâm.

Chỉ là Nam Cung Tĩnh vốn vì tra thân phận của hắn mà đến, mà danh tiếng của Diệp Hồng Tiên vốn đã vang danh ở thiên hạ Đại Chu, cho dù là ở Đại Hạ Từ Hàn cũng có thể ngẫu nhiên nghe người ta nói tới. Nói không chừng Nam Cung Tĩnh này ít nhiều biết một chút, cứ như vậy chỉ sợ đã xác thực thân phận của Từ Hàn, vạn nhất trong lòng nàng mang bất chính...

Cho nên hắn lúc này muốn tạm thời tránh đi, hơi trầm ngâm liền muốn mở miệng.

"Được rồi, họ Từ không có ở đây, đã trễ như vậy ngươi vẫn nên trở về đi, miễn cho việc này truyền vào trong tai người ngoài, làm hỏng thanh danh của hắn." Nhưng đúng lúc này, trong phòng lại truyền đến giọng nói của Phương Tử Ngư, thiếu nữ này vốn mở miệng không chọn lời, quả nhiên nghĩ đến cái gì liên nói cái đó, Từ Hàn nghe được đều âm thầm cảm thấy xấu hổ. Mà ngay trong lúc ngây ngốc này, Phương Tử Ngư đã đi tới cửa, cũng không cho Từ Hàn một chút cơ hội phản ứng nào, cửa phòng vào lúc đó đã bị nàng đột ngột mở ra.

Vì thế thân hình đám người Từ Hàn lúc này bại lộ hoàn toàn trong mắt người trong phòng.

Phương Tử Ngư chớp chớp mắt, nhìn hai người phía sau Từ Hàn. Sau đó nàng lại dụi dụi mắt, dường như không quá xác nhận hai người trước mắt là thật.

Tuy nhiên chỉ ngay sau đó, thiếu nữ đã phát ra một tiếng kinh hô: "Hồng Tiên!"

Ngay sau đó nàng liên quên hết tất cả bước nhanh đi tới, hoàn toàn ném Nam Cung Tĩnh đang còn ngồi trong phòng ra sau đầu.

Chỉ là sắc mặt Từ Hàn khi đó không khỏi biến đổi, tâm tư Phương Tử Ngư cuối cùng quá đơn giản một chút, hắn bên này còn đang tìm cách ngăn cản hai người gặp mặt, chính là vì không cho Nam Cung Tĩnh nhận ra thiên tài yêu nghiệt Diệp Hồng Tiên mà thiên hạ đều biết. Phương Tử Ngư thì quá tốt rồi, không những tay nhanh mắt lẹ mở cửa, còn há miệng lớn tiếng gọi ra tên Diệp Hồng Tiên.

Điều này không khỏi làm cho sắc mặt hắn tái xanh, đáy lòng thầm nghĩ đời này coi như xong.

Mà Nam Cung Tĩnh sau khi nghe được lời này của Phương Tử Ngư, tâm tư nữ nhân này cực kỳ linh động, sau khi hơi suy tư, ánh mắt liền rơi vào trên người Diệp Hồng Tiên, nàng đánh giá nữ tử mặc áo đỏ một phen từ trên xuống dưới, khóe miệng gợi lên một nụ cười ý vị khó hiểu.

Khi đó nàng đi tới trước mặt Từ Hàn, dùng một loại ngữ điệu cực kỳ cổ quái, thậm chí mang theo một chút u oán nói: "Ngươi cuối cùng cũng cam lòng tới gặp thiếp thân rồi."
Bình Luận (0)
Comment