Chương 174: Ta cũng vậy
Chương 174: Ta cũng vậyChương 174: Ta cũng vậy
"Ngươi rốt cuộc cũng cam lòng đến gặp thiếp thân."
Lời này ra khỏi miệng, ngữ khí u oán cùng với vẻ mặt kiều trách trên mặt Nam Cung Tĩnh lúc này bao bọc cùng một chỗ, nhìn thế nào cũng giống như là cô vợ nhỏ đi tìm đàn ông phụ lòng mình.
Trong lòng Từ Hàn nhảy dựng lên, trên trán càng hiện ra mồ hôi rậm rạp, hắn xưa nay bình tĩnh có lẽ là bởi vì quan tâm thì loạn, giờ phút này lại có chút không nắm chắc Nam Cung Tĩnh này đến tột cùng đang có chủ ý gì.
Mà Phương Tử Ngư ở một bên nghe lời này, cũng thanh tỉnh lại từ trong vui mừng gặp được Diệp Hồng Tiên cùng Tô Mộ An, nàng lập tức đưa một ánh mắt hồ nghi tới chỗ Từ Hàn, ánh mắt kia rõ ràng đang nói chẳng lẽ thật sự bị ta đoán trúng? Họ Từ quả thật có chút gian díu với nữ tử này?
Phương Tử Ngư nghĩ tới đây, lại chớp chớp mắt nhìn vê phía Diệp Hồng Tiên ở bên cạnh, đại khái là lộ ra một cỗ tư thế chuẩn bị đứng về phía đối phương, khiển trách đôi "cẩu nam nữ” này bất cứ lúc nào.
Chỉ là khi nàng nhìn vê phía Diệp Hồng Tiên, đồng tình cùng chung cừu địch như vậy lại tản đi không ít.
Bởi vì trên mặt Diệp Hồng Tiên vẫn chưa hề có chút phẫn nộ cùng gút mắc trong tưởng tượng của nàng, thậm chí cho dù là một chút dị sắc cũng không tìm được.
Thiếu nữ cười khanh khách nhìn Từ Hàn cùng Nam Cung Tĩnh, vẻ hứng thú trong ánh mắt kia rõ ràng là đang chờ lời sau của bọn họ.
Từ Hàn đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của Diệp Hồng Tiên, hắn có chút đau đầu, thầm nghĩ thiếu nữ này quả nhiên là khắc tinh của mình, vừa gặp mặt đã khiến hắn gặp phải phiền toái. Nghĩ tới đây, hắn lần thứ hai quay đầu nhìn vê phía vẻ mặt kiều trách của Nam Cung Tĩnh, nhíu nhíu mày.
Hắn mặc dù không rõ vì sao Nam Cung Tĩnh đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác, nhưng có thể đoán được tính tình của vị áo bào vàng bảy tuyến xưa nay tài giỏi này, nàng làm như vậy tất nhiên là có âm mưu riêng, mà Từ Hàn vừa vặn không thích nhất chính là bị người tính kế.
Cho nên sắc mặt hắn trầm xuống, liền muốn nói cái gì đó.
Nhưng còn chưa kịp nói ra, ánh mắt Nam Cung Tĩnh chợt chuyển, rơi vào trên người Diệp Hồng Tiên vẻ mặt cực kỳ vui vẻ kia.
Trong mắt nàng sáng lên một đường hào quang, cực kỳ vui mừng đi tới trước mặt Diệp Hồng Tiên: "Vị này chắc hẳn chính là Hồng Tiên muội muội rồi? Ta thường nghe Từ công tử kể lại chuyện với muội muội lúc ở Đại Chu."
Lời này vừa ra khỏi miệng, Phương Tử Ngư cùng Tô Mộ An hiển nhiên còn chưa kịp hiểu rõ ẩn ý trong đó, thế nhưng sắc mặt Từ Hàn lại biến đổi.
Đại khái chính là cuối địa đồ thấy dao sắc như trong lời đồn, thì ra Nam Cung Tĩnh có chủ ý này.
Có lẽ mọi người đều biết Diệp Hồng Tiên với Từ Hàn đã từng có hôn ước. Hiện tại Từ Hàn hư hư thực thực là thiếu Phủ chủ Thiên Sách phủ đứng ở chỗ này vốn đã bị Nam Cung Tĩnh hoài nghị, lại trùng hợp xuất hiện một vị nữ tử cùng tên với vị thiếu nữ yêu nghiệt trong lời đồn nọ, ngay cả dung mạo phong hoa nguyệt thẹn này so với lời đồn cũng chỉ nhiều hơn chứ không ít, đương nhiên làm cho Nam Cung Tĩnh càng xác định suy đoán như vậy.
Hiện giờ nàng giả vờ thân cận với Từ Hàn, lời này ra khỏi miệng chính là muốn cố ý khích bác cho Diệp Hồng Tiên mở miệng, chỉ cần đối phương thừa nhận quen biết cùng Từ Hàn ở Đại Chu, nhiều trùng hợp như vậy liên kết với nhau, chỉ sợ sẽ không còn tính là trùng hợp nữa.
Trong lòng Từ Hàn trầm xuống, muốn lên tiếng bác bỏ lời này, nhưng lời còn chưa nói ra, giọng nói của Diệp Hồng Quân đã vang lên trước.
"Đại Chu? Làm cho tỷ tỷ chê cười rồi, phu quân muội ngày thường hồ nháo đã quen, có lẽ lại nói cho tỷ tỷ nghe nợ phong lưu của hắn với cô nương Đại Chu nào đó, nhưng thiếp thân lại chưa bao giờ đi qua chỗ đó." Diệp Hồng Tiên cười ha hả nói, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, nhìn không ra một chút dị trạng nào.
Nam Cung Tĩnh đại khái không hề nghĩ tới Diệp Hồng Tiên lại phản ứng nhanh như vậy, nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, trầm con ngươi xuống lại nói: "Thật sao? Nói như vậy có thể là Từ công tử nói sai, chỉ là Từ công tử tuổi còn trẻ liên có thể lực địch cường giả Đại Diễn cảnh, qua mấy ngày nữa sẽ được Chấp Kiếm các phong cho áo bào vàng, tuổi trẻ tài cao như vậy cũng không biết sẽ làm cho bao nhiêu mỹ kiêu nương trong Hoành Hoàng thành thèm thuồng, muội muội phải coi chừng, Từ công tử ở Hoành Hoàng thành này có thể nói là được vạn chúng chú mục đấy."
Trong lời này hiển nhiên không chút che dấu ý khích tướng, thậm chí vì để cho lời này của mình có vẻ càng thêm thuyết phục, Nam Cung Tĩnh còn ở khi đó liếc nhìn Từ Hàn một cái đầy phong tình vạn chủng, làn thu thủy trong mắt tựa như muốn nhỏ ra.
"Thật sao? Lại nói tiếp trước kia cũng giống như vậy, luôn có một ít người đẹp hết thời nhìn chằm chằm phu quân nhà muội không buông, thế nhưng tỷ tỷ yên tâm, phu quân muội tuy rằng chơi hoa dại nhiều một chút, nhưng hắn đại khái chướng mắt những son phấn thô tục này." Diệp Hồng Tiểu híp mắt đáp lại, ngữ khí cùng thần thái kia ngược lại thân mật cùng Nam Cung Tĩnh này đến cực hạn.
Nhưng dù là Phương Tử Ngư phản ứng chậm chạp cũng nghe ra mùi thuốc súng giữa hai người, lại nói tiếp cũng chỉ sợ chỉ còn mỗi Tô Mộ An tuổi còn nhỏ nghiêng đầu, vẫn mang vẻ mặt không rõ nguyên nhân.
Nam Cung Tĩnh đương nhiên cũng nghe ra trong lời nói này của Diệp Hồng Tiên chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, sắc mặt của nàng biến đổi, nhưng vẫn đè nén tức giận trong lòng lại tiếp tục nói: "Đúng rồi, còn không biết họ của Hồng Tiêu muội muội, chẳng lẽ là cùng họ với vị Diệp Hồng Tiên ở Đại Chu kia? Hơn nữa Từ công tử cũng cùng tên họ với vị thiếu Phủ chủ nọ, hai người muội muội cùng công tử nói thật đúng là một cặp trời sinh a...'
"Gả gà theo gà gả chó theo chó, nếu đã là vợ chồng, đương nhiên lấy theo họ của phu quân mình." Nhưng mặc cho Nam Cung Tĩnh bức bách như thế nào, Diệp Hồng Tiên đều ứng phó cực kỳ tự nhiên, cũng không để đối phương bắt được nửa điểm sơ hở.
Nam Cung Tĩnh cũng nhìn ra chỗ bất phàm của Diệp Hồng Tiên, nàng nhíu nhíu mày, cuối cùng thu hồi tâm tư như vậy.
Mặc dù không được Diệp Hồng Tiên chính miệng thừa nhận, nhưng hôm nay đến đây, bởi vì Phương Tử Ngư nhất thời lỡ miệng, khiến cho nàng thu hoạch được không ít thứ, nếu nàng nguyện ý bẩm báo Chấp Kiếm các, nghĩ đến sau khi xác thực được chứng cớ, tình cảnh đám người Từ Hàn tất nhiên sẽ còn không thoải mái như trước kia. Nghĩ đến đây, nàng mỉm cười quay đầu nhìn về phía Từ Hàn: "Từ công tử có thể đi ra nói chuyện một chút hay không?."
Từ Hàn đại khái cũng đoán được Nam Cung Tĩnh này chỉ sợ là muốn ngả bài với mình, hắn chỉ có thể đưa tới một ánh mắt hơi an tâm chớ nóng nảy với Diệp Hồng Tiên, sau đó liền bình tĩnh cùng nữ tử kia ra khỏi cửa viện. ...
"Nam Cung đại nhân tốt xấu gì cũng là áo bào vàng bảy tuyến của Chấp Kiếm các, có chuyện gì cứ nói thẳng là được, làm việc như thế không khỏi quá chà đạp mình một chút?" Đi tới ngoài cửa phủ, Từ Hàn liền cau mày hỏi.
Hắn đương nhiên không thích Nam Cung Tĩnh đùa giỡn tự cho là thông minh ở trước mặt mình, cho nên giờ phút này cũng sẽ không có thái độ quá tốt đối với nàng.
Nhưng Nam Cung Tĩnh cũng là nhân vật đã quen với gió lớn mưa to, nàng cũng không để ý trong lòng ngữ khí ác liệt của Từ Hàn, khi đó chỉ cười nhạt một tiếng, liên nói: 'Nam Cung Tĩnh ta vốn là Chấp Kiếm nhân áo bào vàng bảy tuyến của Chấp Kiếm các, có câu là ăn lộc thì phải ưu sầu vì vua, ở vị trí của ta đương nhiên phải mưu sự. Giữ gìn an nguy giang hồ Đại Hạ ta chính là chức trách của Nam Cung Tĩnh."
"Công tử nói ta tự chà đạp mình, vậy Từ công tử thì sao? Đường đường là Phủ chủ Thiên Sách phủ, vì trà trộn vào Chấp Kiếm các ta, lại không tiếc lấy giả chết làm lý do thoái thác, so với hành vi này, Nam Cung Tĩnh vẫn tự cho mình là quang miinh lỗi lạc."
Những lời này của Nam Cung Tĩnh đương nhiên là khơi rõ quan hệ cùng Từ Hàn, chẳng qua Từ Hàn thông minh cỡ nào, hắn biết mặc kệ người bên ngoài đồn thổi ra sao, Nam Cung Tĩnh chiếm được bao nhiêu chứng cớ, hắn cũng không thể nào chính miệng thừa nhận thân phận của mình, bởi vì một khi làm như thế, sẽ cho một số người âm thầm nhìn chằm chằm có cớ để ra tay với mình.
Cho nên hắn ra vẻ nghi hoặc nhìn Nam Cung Tĩnh: "Có phải Nam Cung đại nhân đã hiểu lầm cái gì hay không? Tại hạ chính thực sự không biết Phủ chủ Thiên Sách phủ là cái gì."
Nam Cung Tĩnh trước khi đến đã có dự liệu với việc Từ Hàn làm bộ như vậy, nếu như đặt mình vào vị trí đối phương, chắc chắn nàng cũng sẽ không thừa nhận việc này. Dù sao một khi thừa nhận, chẳng khác nào làm cho mình trở thành mục tiêu công kích của giang hồ Đại Hạ này.
Nam Cung Tĩnh lần thứ hai nhíu nhíu mày, nàng mặc dù không muốn để cho vị Phủ chủ Thiên Sách phủ này trà trộn vào Chấp Kiếm các thành công, mang đến một số nhân tố bất ổn cho thế cục giang hồ vốn dòng nước ngầm đã bắt đầu khởi động ở Đại Hạ, nhưng Từ Hàn vốn có ân đối với nàng, cho nên nàng đương nhiên không muốn làm ra chuyện gia hại đối phương. Cho nên sắc mặt nàng chợt tĩnh lại, nghiêm túc nói: "Từ Hàn, ta mặc kệ ngươi có mục đích gì. Hai người tỷ đệ ta chưa từng quên ân ở Trấn Ma tháp, nhưng nếu ngươi cho rằng dựa vào chút chuyện này là có thể để cho ta vì tư phế công thì đã quá coi thường nhà Nam Cung chúng ta, nếu ngươi nguyện ý, hôm nay liền mang theo bằng hữu của mình rời đi, ta sẽ phái người hộ tống các ngươi đến biên cảnh Đại Hạ, bảo vệ ngươi lông tóc không tổn hao gì. Nhưng nếu ngươi nhất định phải mưu đồ chuyện gì đó ở giang hồ Đại Hạ này, Nam Cung Tĩnh ta cũng sẽ không ngồi yên không để ý, tự sẽ bẩm báo mọi chuyện với Các chủ đại nhân. Về phần ân tình ở Trấn Ma tháp, hai người tỷ đệ ta cũng tuyệt đối không tham lam, đương nhiên là sau khi ngươi bị bắt, sẽ bức bản nguyên Yêu lực ra ở trước mặt mọi người!"
Một đoạn lời nói khẳng khái vì nghĩa không từ của Nam Cung Tĩnh ngược lại ngoài dự liệu của Từ Hàn, hắn ngẩng đầu đánh giá nữ tử này từ trên xuống dưới, thấy thân sắc trên mặt nàng không giống giả dối, hắn không thể không thừa nhận chính là khí độ của vị Nam Cung Tĩnh này quả thực làm cho hắn có chút âm thầm bội phục.
Nhưng Từ Hàn mặc dù không có lòng quấy rối thế cục Đại Hạ, nhưng vị trí Chấp Kiếm nhân có tác dụng cực kỳ mấu chốt để cho hắn điều tra thân thế của mình, vì thế hắn trả giá rất nhiều, đương nhiên cũng không có khả năng bởi vì chút lời nói của Nam Cung Tĩnh liền lùi bước.
Bởi vậy khi đó hắn quả quyết lắc đầu: "Từ mỗ tâm lĩnh một chút hảo ý của Nam Cung đại nhân, nhưng thứ cho tại hạ không thể tuân mệnh, mong Nam Cung đại nhân tha thứ."
Nam Cung Tĩnh nghe đến đây đại khái cũng hiểu được quyết ý của Từ Hàn, nàng nhìn hắn một cái thật sâu, trầm giọng nói: "Ngươi có ba ngày suy nghĩ lợi và hại trong đó, tự giải quyết cho tốt." Dứt lời này, Nam Cung Tĩnh liền xoay người, cũng không quay đầu lại cất bước đi ra khỏi phủ.
Từ Hàn nhìn bóng lưng nữ tử kia rời đi, không kìm được thở dài, phiền toái cuối cùng liên tiếp đến, không thể cho hắn cơ hội thở dốc dù chỉ là nửa khắc.
"Thế nào? Luyến tiếc người ta ư?" Hắn đang nghĩ như thế, phía sau lại truyên đến một giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng.
Từ Hàn sửng sốt quay đầu nhìn lại, đã thấy Diệp Hồng Tiên đã đứng ở phía sau lưng mình từ khi nào.
"Không phải, ta và nàng... Từ Hàn theo bản năng muốn giải thích, chẳng qua hắn vốn không giỏi phương diện này, trên mặt thiếu niên này lộ ra vẻ bối rối cực kỳ hiếm thấy.
Thế nhưng lời này vừa mới ra khỏi miệng, hắn lại phát hiện con ngươi thiếu nữ theo lời giải thích câu trước đá câu sau của mình mà dần dần cong lên, trong khe mắt hẹp dài kia rõ ràng viết ý cười.
Hắn ý thức được mình bị đối phương đùa bõn, bất đắc dĩ lại xấu hổ cười cười.
Nhưng ý cười này còn chưa kịp ở lộ ra hoàn toàn trên khóe miệng thiếu niên, sau một khắc thiếu nữ cũng đã đi tới.
Nàng kiêng mũi chân, hai tay ôm lấy cổ thiếu niên, toàn bộ thân thể lúc đó liền dán lên người đối phương.
Thiếu niên sửng sốt, còn không đợi hắn phản ứng lại, bên tai đã truyền đến thanh âm dịu dàng của thiếu nữ.
Nàng dán vào bên tai thiếu niên, hơi thở như lan: "Ta rất nhớ chàng."
Bên trong ngữ điệu nhu hòa kia cũng không có khẩn thiết khi xa cách từ lâu mới gặp lại, nhưng cỗ ôn nhu nhàn nhạt như nước kia lại theo vành tai thiếu niên chảy xuôi vào trong trái tim hắn.
Có lẽ chỉ duy nhất vẻ dịu dàng như vậy mới có thể gõ vang được trái tim có chút cố chấp và u ám của thiếu niên này.
Trên mặt thiếu niên cuối cùng lộ ra ý cười hiểu rõ, hắn cũng vươn tay ra, ôm thiếu nữ vào trong ngực mình, nhẹ giọng nói.
"Ừm"
“Ta cũng vậy."