Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 563 - Chương 175: Ta Sẽ Giúp Chàng

Chương 175: Ta sẽ giúp chàng Chương 175: Ta sẽ giúp chàngChương 175: Ta sẽ giúp chàng

Hai người ôm chặt lấy nhau nơi cửa phủ, thật lâu sau mới tách ra, không biết thì thâm cái gì đó, sau đó hai người liên muốn cất bước đi ra khỏi cửa phủ này.

Tô Mộ An vẫn ở phía sau phòng thấy thế liền muốn đuổi theo, nhưng vừa mới bước chân ra đã bị Phương Tử Ngư phía sau dùng sức nhấc lên, kéo nam hài này trở vê.

"Làm gì vậy?" Tô Mộ An bị ngăn lại có chút bất mãn nhìn về phía Phương Tử Ngư sau lưng mình, hỏi như thế.

Phương Tử Ngư lúc đó cười nhạt, híp mắt hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta là hộ vệ bên người Phủ chủ đại nhân, đương nhiên phải đi theo bọn họ!" Tiểu tử kia vẻ mặt đương nhiên nói, Từ Hàn là tiền Phủ chủ của Thiên Sách phủ, Diệp Hồng Tiên là Phủ chủ đương nhiệm, trong suy nghĩ của mình, gã đương nhiên phải tận tâm tận lực bảo hộ bọn họ.

"Chỉ với công phu của mèo cào của ngươi?" Phương Tử Ngư lại liếc nam hài một cái, có chút khinh thường nói.

Có câu bắt giặc trước bắt vua, mắng người trước mắng mẹ.

Phương Tử Ngư quở trách Tô Mộ An, trong suy nghĩ của tiểu tử này đây chính là bất kính lớn nhất đối với người thân là đao khách như gã. Cho nên khi đó sắc mặt gã nghiêm lại, nghẹn đỏ mặt liền hét lên: "Ngươi dựa vào cái gì nói võ công của ta là công phu mèo cào! Ta nói cho ngươi biết cha ta..."

Thấy tiểu gia hỏa này lại bắt đầu đếm kỹ mười bảy đời tổ tông của gã, Phương Tử Ngư bất đắc dĩ trợn trắng mắt: "Biết rồi, hắn là đao khách lợi hại nhất trên đời này."

"Đương nhiên!" Trên mặt Tô Mộ An lập tức lộ ra vẻ đắc ý, trên đời này đại khái không có chuyện nào càng làm cho gã cao hứng bằng chuyện này. Nhưng gã rất nhanh phục hồi tinh thần lại từ trong hưng phấn như vậy: "Không được, ta không tán gẫu cùng ngươi nữa, ta phải đuổi theo Phủ chủ đại nhân!"

Thấy Tô Mộ An khư khư cố chấp, Phương Tử Ngư lập tức thúc thủ vô sách, nàng cũng không thể để Tô Mộ An đi quấy rối, lúc đó lại vội vàng kéo đối phương lại: "Hai phu thê người ta tiểu biệt thắng tân hôn. Ngươi đi theo làm gì?"

"Ta đi bảo hộ...' Tô Mộ An nghiêm trang nói.

Chỉ là lúc này lời còn chưa dứt đã bị Phương Tử Ngư cắt đứt.

"Này! Đừng đi nữa! Hay tỷ tỷ dẫn ngươi đi ăn kẹo hồ lô?" Phương Tử Ngư không có biện pháp với Tô Mộ An, bất đắc dĩ chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu.

Lời này vừa nói ra, trên mặt Tô Mộ An lập tức lộ ra vẻ do dự: "Nhưng hôm nay ta đã ăn kẹo hồ lô rồi, Diệp tỷ tỷ nói, một ngày chỉ có thể ăn một chuỗi, ăn nhiêu sâu răng không tốt, về sau sẽ không thành đao khách lợi hại được."

Phương Tử Ngư nghe lời này, sắc mặt nhất thời cổ quái lên.

Nhưng nàng cuối cùng cũng không nghiên cứu sâu mối liên hệ giữa đao khách và sâu răng, mà tiếp tục nói: "Bây giờ không giống ngày xưa, thỉnh thoảng ăn thêm hai xiên cũng không sao."

"Thật sao?" Tô Mộ An chần chờ nói, nhưng thần sắc trên mặt lại rõ ràng viết là động tâm.

"Hắc hắc, đương nhiên." Phương Tử Ngư sao có thể nhìn không rõ tâm tư thiếu niên này, nàng cười ha hả liên lôi kéo gã ra khỏi cửa phủ, rời đi theo hướng ngược với hai người Từ Hàn. ... Giờ phút này đã là gần giờ Hợi, trên đường phố Hoành Hoàng thành mặc dù vẫn có thể tùy ý thấy được người đi đường đủ loại sắc thái như cũ, nhưng không còn cảnh tượng náo nhiệt đám người chen chúc nhau như lúc trước.

"Sao hai người lại tới Hoành Hoàng thành này?" Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên đi trên đường phố yên lặng, thiếu niên chợt hỏi.

Diệp Hồng Tiên chớp chớp mắt, nhìn về phía Từ Hàn, nói ra lời cực kỳ kỳ quái: "Không phải đã nói rồi sao?"

"Hả?" Từ Hàn sửng sốt, vẫn chưa hiểu được ý trong lời nói của nàng.

"Nhớ chàng." Diệp Hồng Tiên lườm hắn một cái, tức giận nói.

Từ Hàn lập tức ngây ngốc.

Nhìn bộ dáng quấn bách của hắn, Diệp Hồng Tiên đương nhiên sẽ không làm khó nữa, khi đó nàng cười nhạt một tiếng, bỏ qua vấn đề này.

"Xem ra chàng ở Đại Hạ này cũng lăn lộn phong sinh thủy khởi đấy chứ, đi tới đâu cũng không thiếu hồng nhan tri kỷ."

Ngữ khí của Diệp Hồng Tiên mặc dù mang ý đùa giỡn, nhưng Từ Hàn vẫn ngửi thấy một cỗ hưng sư vấn tội trong đó.

"Nàng cũng thấy được Nam Cung Tĩnh kia lòng mang bất chính, cũng không phải... Từ Hàn không thể không cẩn thận ứng phó.

Chỉ là lời này còn chưa dứt đã bị Diệp Hồng Tiên cắt đứt, thiếu nữ nói: "Người ta nói cũng không phải là nàng.

Khi đó ánh mắt nàng nhẹ nhàng liếc một cái, dừng trên chiếc chuông ở cổ tay phải Từ Hàn. Chiếc chuông kia có buộc dây đỏ, tạo hình khả ái, hiển nhiên không phải là trang sức mà một vị nam tử nên đeo, huống chỉ lấy hiểu rõ của nàng đối với Từ Hàn, thiếu niên này chưa từng có thói quen như vậy.

Có đôi khi, tâm tư tinh tế của nữ nhân luôn làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.

Nhưng Từ Hàn giờ phút này lại không có tâm tình cảm thán như vậy, hắn nhìn chiếc chuông ở cổ tay, trong lòng chợt trầm xuống, sắc mặt cũng trở nên cô đơn vài phần.

Diệp Hồng Tiên tâm tư tinh tế, nàng từ trong dị trạng thiếu niên đọc ra một chút hương vị khác biệt, cho nên nhẹ giọng nói: 'Làm sao vậy? Không thể nhìn lại quá khứ? Không nói thì thôi, ta cũng sẽ không ép chàng. '

Thiếu nữ cố gắng dùng giọng điệu đùa giỡn để bỏ qua đề tài này, xưa nay nàng chính là như thế, ngày thường nhìn qua có chút bất cận nhân tình, nhưng mỗi thời khắc mấu chốt lại cực kỳ săn sóc.

Từ Hàn cười cười, đè xuống sự vật bỗng nhiên cuồn cuộn từ đáy lòng, trầm giọng nói: 'Không phải, chỉ là trong lòng có thẹn mà thôi."

Hắn cũng không giấu Diệp Hồng Tiên, lập tức lần lượt thuật lại chuyện của Chân Nguyệt cho nàng nghe.

Từ lúc hai người quen biết, đến lúc Từ Hàn hiểu lầm, cuối cùng Chân Nguyệt chết, thiếu niên đều dùng một loại ngữ điệu bình tĩnh kể lại.

Chỉ là Từ Hàn càng bình tĩnh nói ra, Diệp Hồng Tiên càng có thể cảm nhận được nội tâm hắn giờ phút này cuồn cuộn ra sao. Nàng nhìn người nam nhân trước mắt, đáy lòng sinh ra một cỗ thương tiếc cùng áy náy. "Đại khái chuyện đã xảy ra chính là như vậy." Khoảng chừng hơn nửa canh giờ trôi qua, Từ Hàn mới kể xong câu chuyện giữa hắn và Chân Nguyệt.

Mà Diệp Hồng Tiên nghe xong những chuyện này cũng không hề tỏ rõ cảm xúc đối với chuyện như vậy, bởi vì nàng biết bất kỳ lời nói lúc này đều chỉ là vô nghĩa. Nàng vươn tay ra nắm lấy tay Từ Hàn, nàng muốn dùng chuyện này để cho đối phương cảm nhận được sự tồn tại cùng với tâm ý của mình.

Từ Hàn lại cười, nắm lấy bàn tay Diệp Hồng Tiên, lần thứ hai cất bước mà đi.

Giữa hai người có đôi khi cũng không cần quá nhiều lời, chỉ một ánh mắt liền tâm ý tương thông, đây đại khái chính là chuyện không thể tốt hơn trên đời này.

"Tiểu Hàn, chàng có trách ta không?" Hai người cứ đi như vậy khoảng chừng trăm hơi thở, thanh âm Diệp Hồng Tiên lại vang lên lần nữa.

Từ Hàn nghe vậy nghiêng đầu nhìn thiếu nữ vẻ mặt bỗng nhiên có chút cô đơn, hắn đại khái nghĩ đến ý mà Diệp Hồng Tiên nhắc đến trong lời nói, đơn giản chính là chuyện xảy ra ở thành Trường An trước kia.

Hắn mỉm cười nói: "Chuyện đó không phải lỗi của nàng, đổi lại là ta, ta cũng chưa chắc đã có thể làm tốt hơn ngươi."

Diệp Hồng Tiên ngay từ đầu cũng giống như Từ Hàn, cũng không hề biết chút gì đối với phương pháp Long Xà song sinh, mà khi nàng biết rõ mọi chuyện, một bên là Từ Hàn, bên kia là Thiên Sách Phủ cùng với phụ thân mà nàng xưa nay vô cùng tín nhiệm, vấn đề lưỡng nan như vậy xưa nay không người có thể đưa ra đáp án hoàn mỹ, Diệp Hồng Tiên đã làm rất tốt, nàng nghĩ hết biện pháp trợ giúp Từ Hàn, nếu như vậy mà đến giờ hắn vẫn còn ghi hận, liên không khỏi có vẻ quá mức bất cận nhân tình đi một tí.

Bất kể theo ý nghĩa nào mà nói, lúc đó Diệp Hồng Tiên đã làm mọi chuyện mà nàng có thể làm được.

Nhưng khi đạt được lời nói chân thành như vậy của Từ Hàn, Diệp Hồng Tiên lại chưa hề thỏa mãn, nàng quay đầu nhìn về phía đối phương, sắc mặt nghiêm nghị nói: 'Lúc này đây, mặc kệ có phát sinh chuyện gì đi nữa, ta cũng sẽ không rời khỏi chàng."

Quyết ý trong lời nói của thiếu nữ đã hòa toàn phòng tuyến cuối cùng trong lòng Từ Hàn, hắn hơi sững sờ, lập tức trùng trùng điệp điệp gật đầu.

"Đúng rồi, lúc nãy ở trong phòng ta có nghe Tử Ngư nói, chàng tìm được vị Lưu Sanh kia rồi hả?" Diệp Hồng Tiên như là đột nhiên nghĩ tới điều gì, vào lúc đó mở miệng nói.

"Ừ, chẳng qua hiện nay còn đang hôn mê, cũng chẳng biết lúc nào có thể tỉnh lại." Từ Hàn nói.

"Thật sự là nam?" Diệp Hồng Tiên mở trừng hai mắt, trong mắt lại tràn ra ý cười giảo hoạt lần nữa.

Ban đầu lúc ở Trường An, Từ Hàn nghe nói Lưu Mạt cùng Lưu Tiêu chính là đệ đệ cùng muội muội của Lưu Sanh, cả thân thể cũng cực kỳ kích động, mấy lần thân ở hiểm địa vì hai người này, Diệp Hồng Tiên đương nhiên có chút tò mò với vị Lưu Sanh này.

"Đương nhiên rồi." Từ Hàn bất đắc dĩ nói, cuối cùng giống như là nghĩ tới điều gì, hắn vội mở miệng truy vấn: "Đúng rồi, hai người Lưu Tiêu hiện tại thế nào a?”

"Rất tốt. Thiên Sách phủ coi như hậu đãi đối với bọn họ, thế nhưng Lưu Mạt vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nghĩ đến chàng, nghe nói tin tức cái chết của chàng đã mất một thời gian thật dài trà không muốn cơm không ăn." Diệp Hồng Tiên híp mắt nhìn Từ Hàn.

Từ Hàn vốn không hề có lực chống đỡ trên phương diện này, hắn vào lúc đó vội vàng khoát tay, không biết đáp lại như thế nào.

Mà Diệp Hồng Tiên cũng không có ý àm khó hắn, nàng mỉm cười đổi sắc mặt, nghiêm nghị nói: "Ta nghe nói vị Lưu Sanh kia dường như cũng là bán yêu.'

"Ừ-" Từ Hàn khẽ gật đầu, đương nhiên sẽ có chỗ giấu giếm không đối với Diệp Hồng Tiên.

Diệp Hồng Tiên sau khi đạt được câu khẳng định như vậy, sắc mặt lại càng cổ quái: "Khả Khanh cũng là bán yêu, tiểu Hàn chàng vốn có hiểu biết như thế nào đối với dạng tồn tại này?"

Về các loại tin tức liên quan đến bán yêu, Từ Hàn đại khái cũng chỉ nghe lời truyên miệng, thế nhưng hắn quả thực theo vẻ cổ quái trong giọng nói của Diệp Hồng Tiên nghe được một chút đồ vật không đồng dạng, sắc mặt hắn trâm xuống nói: "Quả thực biết rõ một chút, nhưng đều là chuyện da lông, thế nhưng theo ta tiếp xúc các loại bán yêu mà xem, thứ gọi là bán yêu này chỉ sợ cũng không đơn giản như Lộc tiên sinh nói."

"Đúng vậy a." Diệp Hồng Tiên khẽ gật đầu, coi như là đồng thuận cách nhìn của Từ Hàn."Ta cảm thấy được Khả Khanh từ sau khi khi ngồi lên đế vị, thật giống như..

Nói đến chỗ này, Diệp Hồng Tiên nhíu mày, dường như đang cân nhắc tìm từ ra sao cho hợp lý, nhưng một lát sau nàng vẫn chân thành nói: "Thật giống như đổi thành một người khác. . "

"Nhiều khi ta có cảm giác Khả Khanh cùng Vũ Văn Nam Cảnh càng giống như hai người, ta cũng không rõ ràng biến hóa như thế đến tột cùng là do biến cố ở Trường An mang đến, hay là... " Diệp Hồng Tiên cũng không nói hết lời, nhưng ý đằng sau cùng với lo lắng thật sâu trên hai đầu lông mày của nàng vẫn triển lộ không bỏ sót một chút nào.

"Ta hiểu ý của nàng, cho nên ta nhất định phải đứng vững gót chân trong Chấp Kiếm các này, mới có cơ hội tiến vào Tàng Kinh các, ta nghĩ chỗ đó có lẽ sẽ có đáp án mà mình muốn." Từ Hàn trầm giọng nói.

Cô bé nhìn nhìn thiếu niên ở trước mắt, nàng bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, bởi vì thiếu dường như cũng không biến chất vì những toan tính khó coi kia, hắn vẫn là hắn, chính là Từ Hàn vì người mình quan tâm mà có thể xông pha khói lửa, mặc dù có lúc hành động như vậy có chút ngu dốt, có chút lỗ mãng, nhưng Diệp Hồng Tiên vẫn luôn ưa thích một người như vậy.

Nàng khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Ừm, ta sẽ giúp chàng"...
Bình Luận (0)
Comment