Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 564 - Chương 176: Tái Thiên Sách

Chương 176: Tái Thiên Sách Chương 176: Tái Thiên SáchChương 176: Tái Thiên Sách

"Lão gia hỏa, ngươi nói rõ cho ta, tiểu tử này đến tột cùng là người nào!"

Ở bên trong một gian sương phòng Long Ẩn tự, Tiêu các chủ tai to mặt lớn chỉ vào tiểu hòa thượng nằm ở giường, lớn tiếng hét lên với lão hòa thượng ở bên cạnh.

"Tiêu thí chủ, chớ có tức giận." Mà lão hòa thượng lại cúi lấy đầu mình, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trong miệng đáp lại như thế.

"Không nên tức giận?" Nhưng thần sắc bình tĩnh này của lão hòa thượng chẳng những không để cho Tiêu Nhiêm tỉnh táo lại, ngược lại chọt trúng không cam lòng của nam nhân này. Y lại hét lên lần nữa: "Trấn Ma tháp cũng đã sụp, Yêu Quân chạy mất, vị Đạo Tổ kia càng cùng đám Tiên nhân trên trời đánh cho thiên hôn địa ám, cuối cùng cả người giám thị cũng chạy tới, ngươi lại muốn ta không tức giận ư?”

"Tiêu mỗ hôm nay đặt lời nói ở nơi đây, nếu như ngươi không nói rõ với ta tiểu hòa thượng đến tột cùng là người nào, vậy cái chức các chủ Chấp Kiếm các này các ngươi thích ai làm để người đó làm đi!" Tiêu Nhiêm như thường ngày vui cười giận mắng đã quen hiện tại vậy mà thật sự nổi giận, y đương nhiên không có hứng thú lá mặt lá trái với tên lừa trọc Long Ẩn tự này, lập tức liên nổi giận lời nói.

Lão hòa thượng hiển nhiên đã rất lớn tuổi rồi.

Lớn đến ngoại trừ những đại năng Tiên nhân trên đời này, những người còn sống hiện tại không ai biết tục danh của lão, chỉ nói pháp danh của lão là Bất Khổ, là đệ tử thân truyền vị Quốc sư Đại Hạ - Lý Đông Quân kia, cũng là Phương trượng của Long Ẩn tự.

Mà phóng nhãn toàn bộ giang hồ Đại Hạ, đến nỗi thậm chí triều đình quốc gia này, ngoại trừ vị Tiêu đại các chủ trước mặt này, đại khái không có bất kỳ nhân vật có máu mặt nào dám hô to gọi nhỏ như vậy với lão.

Nhưng hết lần này tới lần khác vị Bất Khổ đại sư này đối mặt vị Tiêu Nhiêm tựa như du côn vô lại khóc lóc om sòm lại không có biện pháp, lão khi đó mở to hai tròng mắt mình, nhìn thoáng qua tiểu hòa thượng đôi mắt nhắm chặt nằm ở giường kia, thở dài một hơi, nói: "Sư tôn xưa nay thần long thấy đầu không thấy đuôi, nếu không có bệ hạ nói, ta cũng không biết sư tôn đã viên tịch, vê phần lai lịch của tiểu hòa thượng này mặc dù cổ quái, nhưng bần tăng thực sự xác thực không biết hắn đến tột cùng là người nào, kính xin các chủ không nên làm khó bần tăng rồi."

Vị cao tăng đắc đạo danh mãn thiên hạ này ôn hòa nói ra vẫn không để tức giận trong lòng Tiêu Nhiêm tiêu giảm nửa phần.

Tiểu hòa thượng kia là người mà y đào lên từ bên trong phế tích theo sau đại chiến trên đỉnh núi Long Ẩn sơn kết thúc, lúc mang về vốn cũng đã hấp hối, y bỏ ra công phu cực lớn kéo hắn tại từ trên Quỷ Môn quan, vì cái gì chính là dùng chuyện này moi ra vài thứ từ trong miệng Bất Khổ hòa thượng, thế nhưng lão lừa trọc này lại quyết tâm ngậm miệng không nói, y đổi đủ loại công phu mềm cứng dùng hết vẫn không thể moi ra một chút hữu dụng nào từ trong miệng lão gia hỏa này.

"Bên trên văn thư Chấp Kiếm các đã ghi chép cực kỳ rành mạch, ba mươi năm trước Yêu quân bên trong Trấn Ma tháp bạo loạn, lúc ấy chính là vị Lý Đông Quân kia tự mình nhập tháp, tĩnh tọa cùng Yêu Quân kia khoảng chừng trăm ngày, cũng lập ra quy củ khi lão lại vào tháp lần nữa, Yêu Quân kia mới có thể xuất thế, ngươi thực cho là người một bó to tuổi như Tiêu mỗ chỉ là cục thịt mỡ sao?"

"Tên tiểu hòa thượng này cổ quái như thế, hắn vừa vào tháp, Yêu Quân bình an vô sự nhiều năm liền phá tháp mà ra, trong mộ của Lý Đông Quân lại không có gì cả, ngươi dám nói mình không hề biết chút gì về tất cả chuyện này ư? Thật coi ta là tiểu hài tử ba tuổi sao?" Tiêu các chủ càng nói tức giận trong lòng càng phun trào, nhưng bỗng nhiên sắc mặt hắn khẽ biến, như là nghĩ tới điều gì, thân sắc lập tức cổ quái: "Chẳng lẽ là vị Lý đại thánh tăng kia không dám chết già, lấy phương phá đoạt xá mượn xác hoàn hồn sống lại trong cơ thể tiểu hòa thượng này?"

"Cái này sẽ giải thích được vì sao Yêu Quân kia lại xuất thế, vì cái gì ta cũng có thể cảm giác được một cỗ khí tức cực kỳ giống Lý Đông Quân ở trên người của hắn."

"Chậc chậc, nghĩ không ra Long Ẩn tự các ngươi tự xưng là danh môn đại phái, càng được xưng từ bỉ vi hoài, vậy mà có thể làm ra loại chuyện bỉ ổi như thế, trách không được xưa này ẩn thế chưa bao giờ đối ngoại." Tiêu Nhiêm nói như thế, dường như cũng bị một bộ lí do thoái thác do chính mình đột nhiên cao hứng nghĩ ra thuyết phục, bỗng nhiên trên mặt nổi lên ý cười, giống như là đang đắc ý vì bản thân mình quá thông minh.

Mà lấy tâm tính của Bất Khổ đại sư, nghe nói sư tôn của mình bị chửi bới như thế cũng có chút ngồi không yên.

Lão biến sắc, trầm giọng nói: "Tiêu thí chủ thận trọng từ lời nói đến việc làm a... "

Dường như cảm nhận được vị Bất Khổ đại sư này thật sự nổi giận, Tiêu Nhiêm ngượng ngùng thu hồi vẻ vui mừng trên mặt mình, thế nhưng y lại không hề có ý định bỏ qua.

"Vậy ngươi nói hôm nay nên làm như thế nào cho phải? Trấn Ma tháp bị hủy, Yêu Quân xuất thế, cũng không biết tung tích. Tiểu tử Lý Du Lâm kia trong đầu chỉ nghĩ đến nới biên cương mở đất, Đại Hạ miệng cọp gan thỏ, những Tiên nhân tông môn trên giang hồ kia từ lâu đã có rất nhiều câu oán hận đối với chuyện này, cộng thêm Sâm La Điện không biết lúc nào xuất hiện, toàn bộ mọi thứ đều đổ lên đầu ta, Long Ẩn tự các ngươi không giúp ta thì thôi đi, còn gạt ta chọc ra cái sọt lớn như vậy. . " Tiêu Nhiêm không ngừng nói, mặc dù bên trong ngữ điệu vẫn tràn đầy bất mãn như cũ, lại thiếu đi hùng hổ dọa người trước kia.

Thấy trong lời nói của y có ý thỏa hiệp, không hề dây dưa trên vấn đề của tiểu hòa thượng kia, khóe miệng Bất Khổ hòa thượng cũng phát họa một nụ cười khẽ không dễ phát hiện ra. Y hiển nhiên cũng đã cực kỳ hiểu rõ vị Tiêu các chủ này, hiện tại tố khổ nói cho cùng là thỉnh cầu chỗ tốt từ bên phía mình. Bất Khổ hòa thượng nheo mắt lại, cười nói: "Tiêu các chủ yên tâm, Long Ẩn tự biết rõ Chấp Kiếm các khó xử đương nhiên sẽ hết sức tương trợ."

"Ít nhắc đến những lời vô dụng này, đám lừa trọc các ngươi nói chuyện êm tai như nghe hát, ta cũng không thích loại chuyện ăn bánh vẽ này, ngươi nói thẳng đi, có thể cho cái gì, lại muốn cho cái gì.' Bổn sự thuận nước đẩy thuyền của Tiêu Nhiêm hiển nhiên là rất cao minh, thấy đối phương nhận lời, y lập tức định đoạt mọi chuyện, e sợ cho vị Bất Khổ hòa thượng lập tức đổi ý.

Bất Khổ Đại sư quen biết nhiều năm ngược lại cũng hiểu rõ tính tình của y, lão cười khổ lắc đầu: "Nghe lời này của Các chủ, có lẽ trong lòng đã có suy nghĩ, không bằng cứ nói ra đi, các chủ lại coi trọng bảo bối nào trong chùa chúng ta vậy.

"Ài." Tiêu Nhiêm nghe được lời này trên mặt lập tức hiện ra một vẻ vui mừng, nhưng dường như cảm thấy như vậy có chút mất hết mặt mũi, rất nhanh liên đè nén lại."Không có gì chả, ta chỉ muốn một quyển

€ Tái Thiên Sách ) kial"

"Hả? Ngươi muốn vật ấy làm chi, ta đã quen biết với ngươi nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ không biết Tiêu các chủ còn có yêu thích đọc sách." Lão hòa thượng nói.

"Yên tâm, ta không tâm tư quản nợ cũ năm xưa của Long Ẩn tự các ngươi." Dường như nhìn ra lo ngại của Bất Khổ hòa thượng, vị Tiêu các chủ kia khoát tay áo nói như thế, mà ánh mắt của y lập tức trầm xuống, trong mắt bỗng nhiên sáng lên một đạo hàn mang, chỉ nghe y trầm giọng lời nói: "Ta chỉ muốn hiểu rõ Sâm La Điện tốn công tốn sức lẫn vào Trấn Ma tháp như thế, muốn lấy được tinh huyết Yêu quân kia rốt cuộc là vì gì?”
Bình Luận (0)
Comment