Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 565 - Chương 177: Nửa Tháng

Chương 177: Nửa tháng Chương 177: Nửa thángChương 177: Nửa tháng

Chấp Kiếm các nằm ở lưng chừng Long Ẩn sơn, cách Long Ẩn Sơn xa tới mấy dặm.

Chỉ là tổng bộ Chấp Kiếm các lại không thể so sánh với Long Ẩn Tự, tự có pháp trận tương hộ, rất là không khéo dưới Thiên kiếp của Đạo Tổ bị dư âm chấn động sụp đổ hoàn toàn.

Rơi vào đường cùng, Tiêu Nhiêm chỉ có thể chuyển tổng bộ Chấp Kiếm các đến một tòa phủ viện trong Hoành Hoàng thành —— đương nhiên tiền mua phủ này là do triều đình cùng Long Ẩn sơn xuất ra.

Trong giang hồ Đại Hạ này, phàm là người biết rõ Tiêu Nhiêm đều hiểu được, vị Tiêu các chủ này nổi danh là vắt cổ chày ra nước, ngoài mặt đương nhiên phải cung kính gọi y một tiếng Tiêu đại các chủ, nhưng âm thầm đại khái đều xưng hô y là Tiêu Tỳ Hưu, nguyên nhân chỉ có một, chính bởi vì vị Các chủ đại nhân này xưa nay chỉ vào chứ không có ra.

Hôm nay là ngày trao thân phận Chấp Kiếm nhân cho những người thông qua đại hội Chấp Kiếm nhân lần này, theo lý thuyết đây hẳn là một chuyện đáng giá cao hứng.

Nhưng Tiêu Nhiêm ngồi ở cửa phủ vẫn nhíu mày.

Từ sau khi Trấn Ma tháp sụp đổ, giang hồ Đại Hạ vẫn luôn lộ ra một cỗ hương vị bất an.

Vị chưởng giáo Xích Tiêu môn kia vượt qua Thiên kiếp thứ ba thành công, nghiễm nhiên trở thành đại năng Tiên nhân số một số hai giang hồ Đại Hạ này, phải biết rằng phóng tâm mắt nhìn ra thiên hạ, Thiên nhân có thể làm được điểm này, địa vị Xích Tiêu môn lần thứ hai nước lên thì thuyền lên, mà việc đầu tiên vị Tạ Mẫn ngự này làm chính là phái người đến hỏi trách nhiệm của Chấp Kiếm các về cái chết của mấy vị trưởng lão Đại Diễn cảnh kia.

Việc điều tra Sâm La điện cũng được tiến hành rất nhanh chóng.

Chỉ là nhanh chóng như vậy lại mang đến phiền toái lớn hơn cho Tiêu Nhiêm, thế lực Sâm La điện đã khổng lồ vượt xa dự liệu của y, chẳng qua mới hơn hai năm, Sâm La điện đã thẩm thấu ra ở trong giang hồ Đại Hạ này, một tông ba môn mười hai trấn của Đại Hạ có hơn phân nửa liên quan mật thiết đến Sâm La điện, đây đương nhiên không phải là chuyện tốt, nhưng Sâm La điện làm việc mặc dù quỷ dị, nhưng vẫn chưa làm ra chuyện gì quá mức khác thường. Cho dù là ý đồ lấy được tinh huyết Yêu quân ở trong Trấn Ma tháp cũng là dựa theo quy củ mà làm, Tiêu Nhiêm không tìm được bất kỳ lý do gì loại trừ đi Sâm La điện, đương nhiên trên thực tế là cho dù y tìm được lý do, cũng chưa chắc có thể là đối thủ của tổ chức này.

Nghĩ đến những chuyện này, Tiêu đại các chủ không khỏi xoa xoa cái đầu có chút đau đớn của mình.

"Thời buổi rối loạn a." Y không khỏi phát ra một tiếng cảm thán như vậy.

"Các chủ, chư vị Chấp Kiếm nhân tân tấn đã đến rồi." Lúc này bên tai truyền đến một thanh âm dịu dàng, Tiêu Nhiêm ngẩng đầu lên, liền thấy Nam Cung Tĩnh đã đi tới bên cạnh mình không biết từ lúc nào.

"Ừm”" Tiêu Nhiêm khẽ gật đầu, lúc này mới từ trên ghế gỗ đứng dậy, thế nhưng y mới đứng dậy, chiếc ghế gỗ trân quý do gỗ hương làm thành kia tựa như không thể chịu đựng được trọng lượng như vậy, lúc đó lay động một trận, cuối cùng gãy tan tành.

Thấy tình cảnh này, Nam Cung Tĩnh đưa tới cho Tiêu Nhiêm một ánh mắt cổ quái, trong con ngươi kia viết rõ ràng: "Ngài lại mập, Các chủ đại nhân."

"Khu khụ." Cho dù Tiêu Nhiêm da mặt vốn dày lúc này cũng thầm cảm thấy hai gò má hơi nóng lên, y ho khan một tiếng: "Xong việc ta nhất định phải đến chỗ Đỗ lão đầu lý luận với hắn, cái ghế rách này..." Đỗ lão đầu trong miệng Tiêu Nhiêm chính là đại gia Nho đạo của Đại Hạ - Đỗ Thanh Càn, chức vị thái phó Đại Hạ, cửa phủ mới của Chấp Kiếm các chính là vị Đỗ thái phó này lựa chọn cho Tiêu Nhiêm.

Đỗ Thanh Càn làm việc xưa nay giọt nước không lọt, lão biết Tiêu Nhiêm này là một tên thích phô trương, cho nên lựa chọn phủ đệ bất kể vị trí hay là phô trương đều không kém chút nào, đồ đạc bày biện trong phủ cũng đều là vật quý giá, cái ghế gỗ hương này đương nhiên cũng không phải thứ người bình thường có thể dùng.

Lúc này bỗng nhiên chia năm xẻ bảy, nguyên nhân người sáng suốt đại khái đều nhìn ra được.

Thế nhưng nếu Tiêu Nhiêm đã không muốn thừa nhận, Nam Cung Tĩnh đương nhiên cũng sẽ không chọc thủng điểm này.

Nàng chỉ nhìn Tiêu Nhiêm một cách ý vị thâm trường, liền nói lân nữa: "Vị Từ Hàn kia cũng ở trong đám người này, Các chủ đại nhân chuẩn bị xử trí như thế nào?."

Nam Cung Tĩnh sau khi xác định Từ Hàn vẫn chưa tiếp nhận ý kiến của nàng, liền nói cho Tiêu Nhiêm nghe một ít nghi ngờ đối với thân phận hắn, đối phương lại không hồi đáp nàng ngay tại chỗ, giờ phút này nước đã dâng tận cổ, nàng đương nhiên còn muốn hỏi vị Các chủ đại nhân này đến tột cùng muốn xử lý việc này như thế nào.

Tiêu Nhiêm nghe nói vậy, lập tức có chút đau đầu.

Từ Hàn này cũng thực sự là một củ khoai lang nóng bỏng tay, Xích Tiêu môn muốn tìm hắn gây phiền toái, về thân phận của hắn những ngày này đã bị đồn đãi đến huyên náo ở trong Hoành Hoàng thành, thế nhưng Từ Hàn này lại có ngàn vạn liên quan cùng vị Đạo tổ phi thăng tinh không vạn vực kia...

Đọc đến đây, Tiêu Nhiêm có chút chân chờ nói: "Lời đồn dù sao cũng chỉ là lời đồn, trên đời này người cùng tên cùng họ...'

"Các chủ! Thử tưởng tượng thời cơ Từ Hàn xuất hiện trùng hợp là sau khi vị thiếu Phủ chủ Thiên Sách phủ kia chết đi, mà trước đó trong thiên hạ gần như không ai nghe qua danh húy của hắn. Huống hồ bất kể tuổi tác hay là mang theo mèo đen không sai biệt chút nào so với trong tin đồn, hơn nữa mấy ngày trước thuộc hạ còn nhìn thấy vị nữ tử tên là Diệp Hồng Tiên kia, trùng hợp như thế gộp lại một chỗ, liền không tính là trùng hợp rồi."

Có câu là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tiêu Nhiêm ở trước mặt Đại sư Bất Khổ của Long Ẩn tự cũng dám giở trò đùa bốn, nhưng đối mặt với lời chất vấn nghiêm túc của Nam Cung Tĩnh lại lập tức thúc thủ chịu trói.

"Được rồi, ta hiểu rồi." Tiêu Nhiêm sau mấy hơi thở trâm mặc, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, y thở dài nói như thế.

Dứt lời, y chợt vươn tay ra, nắm chặt vào trong hư không, một kiện áo bào màu trắng liền bay ra, chui vào trong tay y. Tiêu Nhiêm mặc áo bào màu trắng này trên người, sửa sang lại một phen cổ tay áo có chín đường chỉ màu vàng, sau đó vốn định cài bộ quần áo này lại, lại phát hiện bản thân không cách nào cài được bộ áo bào chín đường chỉ vàng đại biểu cho quyên lực tối cao vô thượng của Chấp Kiếm các —— y quả thật lại mập lên.

Tiêu Nhiêm có chút bất đắc dĩ, vào lúc đó chỉ có thể ngượng ngùng mở rộng áo bào trắng, chẳng qua Chấp Kiếm nhân mặc áo choàng trên người luôn khí vũ bất phàm, rơi vào trên người y lại ít nhiều có chút hương vị buồn cười chẳng ra thể thống gì cả.

"Các chủ nên giảm cân." Nam Cung Tĩnh liếc mắt nhìn Tiêu Nhiêm một cái, khi đó không mặn không nhạt nói, sau đó liền dẫn đầu cất bước ra khỏi cửa phòng. Tiêu Nhiêm ngửa đầu nhìn bóng lưng Nam Cung Tĩnh rời đi, lúc này, ánh mắt của y trâm xuống, chợt lại phát ra một tiếng thở dài.

"Nam Cung Mạc a Nam Cung Mạc, ngươi nói sao ngươi lại sinh ra một nữ nhi trong đầu toàn cơ bắp vậy? Có một ngày, ta truyên Chấp Kiếm các vào trong tay nàng, lúc ấy còn không thể náo loạn giang hồ Đại Hạ ta long trời lở đất sao?" Tiêu Nhiêm nghĩ tới đây, lông mày nhíu lại.

Y sờ sờ cái bụng phồng lên cao cao của mình, cái bụng to lớn kia tựa như một cái túi khí tràn ngập nước, lớn đến có chút khoa trương.

"AI."

Y lại thở dài, vẻ mặt buồn rầu lẩm bẩm nói: "Quả thật quá mập." Dứt lời, y mới tiếp tục bước ra, đi ra khỏi cửa viện này.
Bình Luận (0)
Comment