Chương 182: Ba chuyện
Chương 182: Ba chuyệnChương 182: Ba chuyện
Từ Hàn tâm ngoan thủ lạt đã vượt xa kỳ vọng của mọi người.
Đây chính là trưởng lão của Xích Tiêu môn a! Hắn vậy mà dám ở trước mặt nhiều người như vậy đánh đối phương thành trọng thương, chuyện như vậy quả thực chưa từng nghe thấy trong giang hồ Đại Hạ.
Thế nhưng rất nhanh bọn họ liền thoải mái mở ra, Từ Hàn can đảm đương nhiên là một chuyện không cần hoài nghi, những chuyện hắn làm ra trước đó càng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi —— giết ba vị trưởng lão Xích Tiêu môn ở trên Chấp Kiếm nhân đại hội, so với việc này, chuyện phát sinh trước mắt ngược lại không đáng nhắc tới.
Thế nhưng những thứ này đều không phải chuyện mọi người ở đây cần phải cân nhắc, Từ Hàn cho dù kiêu ngạo, tự có Tạ Mẫn Ngự tìm hắn tính sổ, giờ phút này hắn muốn bọn họ giao ra bản nguyên Yêu lực này, việc này mới là chuyện bọn họ nên thương lượng nhất.
"Chư vị, ta niệm các ngươi đều là người cũ của Chấp Kiếm các, không muốn đao kiếm chỉ về phía nhau, nhanh chóng giao ra bản nguyên Yêu lực, nếu không kết cục của các ngươi chỉ tôi tệ hơn so với hắn, sẽ không hoàn hảo như thế nữa."
Mà thanh âm của Từ Hàn cũng rất đúng lúc vang lên trước suy nghĩ của mọi người.
Điều này làm cho mọi người vốn đã thần sắc khác thường, hiện tại vẻ mặt lại biến đổi, một mình Từ Hàn có thể là đối thủ của năm sáu mươi vị Chấp Kiếm nhân sao? Điều này đương nhiên không có khả năng, ít nhất trong lòng những Chấp Kiếm nhân này cho rằng như thế.
Nhưng với chiến lực Từ Hàn bày ra, nếu thật sự liều mạng quyết đấu, sẽ khó tránh khỏi làm cho bọn họ có tử thương, huống hồ phía sau Từ Hàn còn có vị Tiêu Nhiêm kia tồn tại, quyết đấu với hắn hiển nhiên cũng không phải là một việc sáng suốt, nhưng buông tha cho bản nguyên Yêu lực đã đến tay, bọn họ lại không cam tâm.
Cứ như vậy, mọi người đứng tại chỗ, sắc mặt khó coi trâm mặc một hồi lâu, rốt cục có người cất bước ra.
"Việc này đúng là chúng ta vọng động, nhưng tại hạ nhậm chức ở Chấp Kiếm các nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, xin Tiêu các chủ mở một mặt lưới, tại hạ nguyện xông pha khói lửa vì Chấp Kiếm các, không chút chối từ!" Người nọ nói như thế, hiển nhiên là giữa mệnh lệnh tông môn cùng tiền đồ cá nhân, gã đã lựa chọn cái sau.
Chẳng qua những lời gã nói ra này nghe có vẻ thề son sắt, lại không đợi Tiêu Nhiêm đáp lại.
"Danh húy các hạ là gì?" Ngược lại Từ Hàn cười ha hả hỏi.
Người nói ra lời này nghe vậy lông mày hơi nhíu lại, gã vượt qua Từ Hàn trực tiếp cầu tình với Tiêu Nhiêm, chính là tự kiềm chế thân phận không muốn cúi đầu trước hạng người ra tay độc ác như Từ Hàn.
Nhưng khi Từ Hàn nói ra lời này, Tiêu Nhiêm phía sau hắn lại chỉ híp mắt cũng không nói gì, hiển nhiên đã chấp nhận hành động của Từ Hàn.
Gã kinh ngạc, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Đoạn Long đài mười hai trấn - Bắc Lâm Thành!"
"Ồ? Thì ra là Bắc đại hiệp." Ánh mắt Từ Hàn nheo lại, hắn tiến lên một bước, đi tới trước mặt Bắc Lâm Thành, trong con ngươi chợt nổi lên một ý cười —— ý cười đầy vẻ đùa cợt.
"Bắc đại hiệp xuất thân danh môn, có lẽ khác biệt với người xuất thân lùm cỏ nửa chữ không biết như tại hạ, trong lòng Từ mỗ còn có một từ, sớm nghe người ta nói nhưng vẫn không hiểu ý, không biết Bắc đại hiệp có nguyện ý giải nghi hoặc cho Từ mỗ hay không."
Bắc Lâm Thành đương nhiên không phải hạng người ngu ngốc, gã ngửi thấy mùi tính kế từ thái độ quỷ dị của Từ Hàn, nhưng có câu dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cho dù biết rõ trong đó có lừa gạt, sắc mặt gã vẫn trâm xuống hỏi: "Từ gì?"
Ý cười trong mắt Từ Hàn khi đó càng sâu hơn vài phần, hắn nhìn chằm chằm tên Bắc Lâm Thành này, môi hơi mở ra: "Chuột chạy hai đầu."
"Ngươi!" Nghe được lời này, cho dù đã sớm chuẩn bị tốt nhưng Bắc Lâm Thành cũng không tránh khỏi sắc mặt biến đổi, gã nghẹn đỏ hai gò má, chỉ vào Từ Hàn đang muốn mở miệng mắng.
"Xem ra, Bắc đại hiệp hiểu được ý của lời này, vậy cần gì phải tự rước nhục vào thân chứ?" Từ Hàn căn bản không cho gã có cơ hội giận mắng, híp mắt liên nói.
Bắc Lâm Thành đương nhiên vừa sợ vừa giận, gã chính là trưởng lão của Đoạn Long đài - Một trong mười hai trấn Đại Hạ, nhân vật tu vi Đại Diễn cảnh lại bị đùa giỡn như thế, nếu đặt vào ngày thường, gã đã sớm ngang nhiên ra tay, nhưng giờ phút này không biết tu vi của Từ Hàn thâm nông, hơn nữa gã lại có chuyện cầu xin người khác, cũng không thể không áp chế tức giận trong lòng, sắc mặt tím xanh nghiêm nghị nói: "Áo bào vàng bảy tuyến quả nhiên không giống người thường, Bắc mỗ thụ giáo. Chỉ là Chấp Kiếm các này cũng không phải là của một mình Từ công tử, Các chủ đại nhân vẫn còn, ta nghĩ việc này không thể do các hạ định đoạt chứ?"
Chấp Kiếm nhân của Chấp Kiếm các mặc dù đều là tinh nhuệ, nhưng trong hơn một ngàn người này, Chấp Kiếm nhân áo bào vàng lại không hơn sáu mươi người, ngoại trừ dị loại giống như Từ Hàn, những Chấp Kiếm nhân áo bào vàng kia đại khái đều có được tu vi Đại Diễn cảnh, mà đám người này cũng mới là lực lượng trọng yếu nhất của Chấp Kiếm các, kể cả chính gã ở bên trong, trong số hơn mười người tỏ thái độ muốn rời khỏi Chấp Kiếm các trước đó có chừng mười tám vị Chấp Kiếm nhân áo bào vàng, số lượng như vậy đối với Chấp Kiếm các mà nói là một lực lượng không thể thiếu.
Cho dù Tiêu Nhiêm hiểu được bọn họ lựa chọn lưu lại chỉ là kế tạm thời, nhưng bất kể từ lung lạc lòng người hay là vững chắc hiện trạng mà nói, tiếp nhận phần thiện ý này đối với y mà nói đều là lựa chọn tốt nhất, gã có mười phần nắm chắc tin tưởng Tiêu Nhiêm sẽ làm ra lựa chọn chính xác này.
Bởi vậy sau khi nói xong lời này, Bắc Lâm Thành liền lướt qua Từ Hàn nhìn thẳng về phía vị các chủ Chấp Kiếm các kia.
"Kim bào bảy tuyến chính là hộ pháp tả hữu của Chấp Kiếm các, ý của bọn họ chính là ý tứ của Tiêu Nhiêm ta." Chỉ là ý niệm mới dâng lên trong đầu Bắc Lâm Thành, ánh mắt của gã còn chưa kịp rơi vào trên người Tiêu Nhiêm, thanh âm của vị các chủ đại nhân kia liền vang lên.
Trong con ngươi Bắc Lâm Thành lập tức hiện ra vẻ khó có thể tin, gã đại khái như thế nào cũng nghĩ không ra, vì sao Tiêu Nhiêm lại đồng thuận với cách làm của Từ Hàn này.
Đương nhiên gã cũng không có cơ hội đặt câu hỏi, bởi vì cũng đúng vào lúc này, một đạo uy áp bàng bạc từ trong cơ thể Tiêu Nhiêm phóng thích ra, bao phủ rất nhiêu Chấp Kiếm nhân phản loạn vào trong đó.
"Quy củ của Chấp Kiếm các chưa bao giờ là trò đùa, Từ hộ pháp động thủ đi."
Mà thanh âm tựa như phán quyết cuối cùng của Tiêu Nhiêm vào giờ khắc này cũng vang lên...
Vì thế dưới ánh mắt sợ hãi của những Chấp Kiếm nhân, Từ Hàn cất bước lên, vươn tay phải một lần lại một lần nhấn vào trước ngực đám người nọ, mà chỗ dựa lớn nhất để bọn họ đăng lâm Tiên cảnh cũng bị bóc ra theo động tác của Từ Hàn. Nhưng bọn họ lại bởi vì uy áp Tiên nhân đến từ Tiêu Nhiêm mà hoàn toàn không thể làm ra một chút phản kháng nào. ... "Tiểu tử, ngươi xuống tay đủ tàn nhẫn a." Trong đại điện Chấp Kiếm phủ, mọi người đều đã rời đi, chỉ có Từ Hàn cùng Tiêu Nhiêm ngồi đối diện ở trong điện.
"Tại hạ chỉ làm những việc các chủ đại nhân muốn cho ta làm." Từ Hàn cười tủm tỉm nhìn Tiêu Nhiêm.
Ánh mắt của hai người một lớn một nhỏ nhìn nhau, đều thấy được vẻ giảo hoạt từ trong mắt đối phương.
Đây cũng không phải là một chuyện quá khó lý giải, Xích Tiêu môn làm lớn, tất nhiên tạo thành uy hiếp đối với Chấp Kiếm các, những người phản bội Chấp Kiếm các hôm nay chính là chứng minh tốt nhất. Những tông môn đã bị Xích Tiêu môn mượn sức đương nhiên không lưu lại được, cho dù lưu lại cũng không nhất định là chuyện tốt.
Tráng sĩ chặt đứt cổ tay, tự nhiên trở thành lựa chọn tốt nhất của Chấp Kiếm các.
Nhưng những chuyện này còn lâu mới đủ.
Tiêu Nhiêm cần phải ổn định những tông môn còn đang chờ đợi kia, mà Từ Hàn đã cực kỳ hiểu ý giúp y làm được điểm này —— lấy bản nguyên Yêu lực làm dẫn, lưu lại những Chấp Kiếm nhân kia, mặc dù cách làm như vậy chỉ là tạm thời, nhưng điều Chấp Kiếm các cần giờ phút này chính là thời gian này, mới có thể tìm ra một kế sách ứng đối.
Từ Hàn cùng Tiêu Nhiêm nói cho cùng vẫn đang lợi dụng lẫn nhau, vì lợi ích riêng của bản thân mình.
Chấp Kiếm các cần một quân cờ như Từ Hàn để kiềm chế Xích Tiêu môn, mà Từ Hàn thì cần Chấp Kiếm các bảo vệ mình.
Cuộc trò chuyện giữa những người thông miinh rất đơn giản.
Tiêu Nhiêm nghe nói vậy khi đó cười nhạt một tiếng, ngồi trở lại ghế gỗ phía sau, chiếc ghế gỗ đắt tiền dường như không cách nào thừa nhận được sức nặng khác với người thường của vị các chủ đại nhân này, phát ra từng trận tiếng kẽo kẹt: 'Khụ khụ, cái ghế này lỏng lẻo quá, xong chuyện phải để cho lão gia hỏa họ Đỗ thay cho chúng ta một bộ mới... Ữm, phải chắc chắn."
Tiêu Nhiêm đương nhiên sẽ không thừa nhận tất cả là do cân nặng đáng sợ của mình tạo thành, y khi đó nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói như vậy, nhưng vẻ mặt lại có chút xấu hổ cố gắng trấn định.
Thế nhưng Từ Hàn cũng không vạch trân điểm này, chỉ mang thần sắc thản nhiên đứng tại chỗ, cũng không có tính toán lên tiếng trước.
Tiêu Nhiêm thấy thế lại ho nhẹ một tiếng, lúc này mới nói: "Thiếu Phủ chủ Thiên Sách phủ tốt thế không làm, lại đến gia nhập Chấp Kiếm các ta, ngược lại làm cho Tiêu mỗ thật kinh ngạc." Dứt lời, ánh mắt vị Tiêu các chủ này chợt nheo lại, nhìn vê phía Từ Hàn.
Sắc mặt Từ Hàn sau khi nghe vậy quả thật hơi đổi, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục nguyên trạng: "Ta làm thiếu Phủ chủ tốt hay không tốt, có lẽ các chủ đại nhân cũng đã rõ ràng."
Nam Cung Tĩnh có lẽ đã báo thân phận của Từ Hàn cho Tiêu Nhiêm biết, nhưng cho dù như thế vị các chủ đại nhân này vẫn muốn bảo vệ hắn, Từ Hàn suy đoán ngoại trừ tình thế bức bách ra, Tiêu Nhiêm hẳn là cũng có chút hiểu biết đối với những chuyện phát sinh ở Đại Chu năm đó, nếu không y tất nhiên sẽ không lưu loại tai họa như Từ Hàn ở bên người.
Quả nhiên sau khi nghe Từ Hàn nói vậy, Tiêu Nhiêm lại ngượng ngùng cười: "Phương pháp Long Xà song sinh này quả thật âm độc, tại hạ cũng không nghĩ tới Thiên Sách phủ nhẫn tâm sẽ dùng phương pháp này với thiếu Phủ chủ của mình."
"Thế nhưng nếu Từ công tử muốn tránh né Thiên Sách phủ, vậy lẽ ra nên mai danh ẩn tích, vì sao còn muốn vào Chấp Kiếm các ta vậy?"
Từ Hàn biết như thế nào cũng không tránh khỏi vấn đề này, hắn hơi trâm ngâm rất nhanh liên nói: "Tại hạ muốn vào Tàng Kinh các."
"Tàng Kinh các? Như vậy có chút phiền toái." Tiêu Nhiêm lập tức nhíu mày, bộ dáng âm thầm khổ não vì Từ Hàn.
Chỉ là diễn xuất như vậy quả thực quá mức vụng về, Từ Hàn híp mắt hỏi: "Phiên toái? Sẽ phiên toái hơn cả lúc đi Trấn Ma tháp sao?"
Tàng Kinh các tuy rằng thu nạp tàng thư trong thiên hạ, nhưng ngoại trừ những bí pháp mà Long Ẩn tự không truyền ra ngoài kia, công pháp còn sót lại cũng không lợi hại hơn so với truyền thừa của ba môn mười hai trấn, đối với tu sĩ tâm thường ngược lại rất có lực hấp dẫn, nhưng đối với tu sĩ chân chính đến từ đại môn phái thì có cũng được mà không cũng chẳng sao.
So sánh ra, Trấn Ma tháp mới là mục tiêu trọng yếu nhất của những tu sĩ này.
Bởi vậy một vị Chấp Kiếm nhân muốn vào Trấn Ma tháp sẽ rất khó, nhưng muốn vào Tàng Kinh các lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Tiêu Nhiêm bị vạch trần trên mặt không khỏi lộ ra ý cười xấu hổ, nhưng y hiển nhiên không phải lần đầu tiên trải qua tình trạng quẫn bách như vậy, rất nhanh liền khôi phục bình thường, nghiêm trang nói: "Phải biết rằng Tàng Kinh các này cũng chia làm mấy tầng, bộ phận mở ra đối với người bình thường, nghĩ đến Từ công tử phí công như vậy đi tới Chấp Kiếm các ta, mục tiêu cũng không phải là những thứ này, nếu Tiêu mỗ không đoán sai, chỗ Từ công tử muốn đi chính là nơi trung tâm nhất của Tàng Kinh các."
Lời này lại chọc trúng chỗ đau của Từ Hàn, hắn muốn tra ra thân thế của mình, mà ngay cả Ngụy tiên sinh cũng khó có thể nói rõ, hiển nhiên đã thuộc về một số bí mật chưa bao giờ được truyền bá ra bên ngoài, chỉ sợ phải giống như Tiêu Nhiêm nói, cần phải đi sâu vào sâu trong Tàng Kinh các...
Vì thế sắc mặt Từ Hàn trầm xuống, lập tức nhìn về phía Tiêu Nhiêm: "Không bằng Tiêu các chủ nói thẳng, như thế nào mới có thể để cho Từ mỗ đi đến chỗ kia."
Khi đó trên khuôn mặt đầy thịt của Tiêu Nhiêm lộ ra vẻ đắc ý, y vươn ra ngón tay với Từ Hàn.
"Đơn giản, làm ba việc giúp Tiêu mỗ."