Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 571 - Chương 183: Ăn Mày

Chương 183: Ăn mày Chương 183: Ăn màyChương 183: Ăn mày

Gió xuân vừa đi không trở lại, mười dặm Dương quan nắng chói chang.

Hoành Hoàng thành vào tháng năm cuối cùng nghênh đón nóng bức, ánh nắng chói chang giống như chiếu xuống hào quang cực nóng, làm cho toàn bộ Hoành Hoàng thành bao phủ trong một mảnh cảnh trời hè không thể nói là nóng bức, lại buôn bực đến mức làm cho người ta tâm phiền ý loạn.

Các tiểu thương ngược lại rất cơ cảnh, từ rượu ngọt ướp lạnh đến dưa hấu giải nhiệt, các loại vải thiêu được bày lên cửa hàng, đây đương nhiên là thứ được người yêu thích nhất lúc này, thương nhân vì bận rộn tiếp đãi khách nhân mà mệt đến đầu đầy mồ hôi lại lộ ra ý cười còn ngọt hơn gấp mấy lần so với ăn đào.

Sinh ra trên đời, sống trong thế giới này, mặc dù rất nhiều đau khổ, nhưng có thể có niềm vui trong đau khổ như vậy, đó chính là may mắn.

Chỉ là những thương nhân này tuy rằng kiếm được đầy chậu đây bát, nhưng những đại lão gia trong Hoành Hoàng thành lại không thể vui vẻ nổi.

Không chỉ bởi vì thời tiết khiến người ta phiền não, mà còn bởi vì tin cấp báo được khoái mã nhanh chóng từ biên quan đưa tới, vào giờ Thìn hôm nay đã được đưa vào Hoàng cung.

"Ngon không?" Ngồi dưới bóng tối bên cạnh Cổ Đạo lâu, Từ Hàn cười ha hả nhìn mấy tên hài đồng dáng người gầy gò trước người.

Những đứa nhỏ này đại khái quần áo tả tơi, giờ phút này đang từng ngụm từng ngụm ăn dưa hấu mà Từ Hàn mang đến cho chúng nó.

"Meo meo meol"

"Ngao ôI"

Bọn nhỏ đang ăn uống vui vẻ không rảnh đáp lại Từ Hàn, ngược lại Ngao ô cùng Huyền nhi ở một bên đang phát ra hai tiếng kêu to vui sướng.

"Không hỏi các ngươi." Từ Hàn nhìn thoáng qua hai tiểu tử ham ăn đến mức đầy miệng đều là dưa hấu đỏ tươi, tức giận nói.

"Meo meo meol"

"Ngao ôI"

Nhưng Ngao Ô cùng Huyền nhi xưa nay chăm chăm để ý trong lòng, chỉ có ăn là rất tự cao. Lại không hề để lời trách cứ của Từ Hàn ở trong lòng chút nào, sau khi phát ra một tiếng kêu, liền cúi đầu lại khổ chiến cùng những miếng dưa hấu kia.

Lúc này bảy tám tên hài đồng dáng người gầy gò rốt cục cũng giải quyết xong miếng dưa hấu trong tay, những miếng dưa hấu kia bị bọn họ gặm sạch sẽ, tựa như hận không thể nuốt vỏ dưa vào trong bụng.

"Ø-" Đứa bé cầm đầu kia đang muốn nói cảm ơn, nhưng lời nói đến bên miệng, lại đại khái bởi vì ăn quá gấp, không khỏi nấc một cái. Trên hai gò má đứa bé này hiện ra điểm hồng, dường như có chút ngượng ngùng.

"Ngon, cám ơn công tử." Nhưng sau đó gã vẫn vội vàng đứng lên, một cái chắp tay bái lễ với Từ Hàn.

Dứt lời, đứa nhỏ kia lại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới lấy hết dũng khí lại hỏi: "Đúng rồi, sao Chân tỷ tỷ lại không tới?"

Sắc mặt Từ Hàn lập tức biến đổi, trầm mặc xuống. Mà trầm mặc như vậy rơi vào trong mắt những đứa bé kia, chúng nó đều âm thầm cho rằng mình nói sai cái gì đó, sắc mặt lập tức sợ hãi.

Chỉ là Từ Hàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình vẫn chưa ý thức được điểm này, hắn vẫn đứng tại chỗ, âm thầm suy tư làm thế nào để nói cho đám hài tử biết tin tức này.

Cũng may đúng lúc này, Diệp Hồng Tiên đi sang một bên mua gà nướng cho những đứa nhỏ này vừa lúc trở về, nàng nghe được vấn đề của bọn nhỏ, lại nhìn sắc mặt phức tạp của Từ Hàn, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Chân tỷ tỷ của các ngươi đã đi nơi khác, có lẽ trong thời gian ngắn không trở về được."

Đây đương nhiên là lời nói dối, cũng không phải vì che dấu áy náy trong lòng Từ Hàn, mà là không muốn để cho những đứa bé vốn sống trong bóng đêm này mất đi một ánh bình minh duy nhất mà chúng nó trông ngóng.

"Thật sao...' Đứa nhỏ kia nghe vậy, trên mặt lộ ra một chút mất mát, nhưng rất nhanh liên khôi phục nguyên trạng. Gã lần thứ hai đứng dậy, làm ra lễ bái chỉ mô phỏng cho có với Từ Hàn: "Nếu công tử gặp lại Chân tỷ tỷ, xin nhớ kỹ vấn an tỷ tỷ ấy giúp chúng ta."

"Ừm”" Từ Hàn lúc này cũng phục hồi tinh thần lại, hắn khẽ gật đầu, lại giống như đột nhiên cảm giác được cái gì đó từ ngữ điệu của những đứa nhỏ này, vì thế trâm giọng hỏi: "Sao thế? Các ngươi muốn rời khỏi Hoành Hoàng thành?”

"Ừm.' Đứa bé cầm đầu khẽ gật đầu, trên mặt lại lộ ra ý cười có chút ngượng ngùng,'Chúng ta muốn đi tòng quân."

"Tòng quân?" Sắc mặt Từ Hàn biến đổi, hắn đánh giá bảy tám vị hài đồng trước mắt, thần sắc trong mắt có chút cổ quái. Hắn cũng không phải khinh thường những hài tử này, chỉ là nhiêu năm ăn xin sống qua ngày làm cho bọn họ mặt vàng cơ gầy, tuy rằng đứa lớn đã có mười bốn mười lăm tuổi, nhưng nhìn qua còn gầy yếu hơn so với một ít hài đồng mười một mười hai tuổi.

Phải biết rằng quân ngũ mặc dù yêu cầu không cao, nhưng như thế nào cũng phải có tu vi Bảo Bình cảnh chứ? Nếu không đi đến chiến trường bảy tám người bình thường còn chưa đủ một mình đối phương đánh, quân đội như vậy thì có ý nghĩa gì?

Càng không đề cập đến những hài đồng sắc mặt khô vàng này, bọn họ đi chiến trường ngoại trừ chịu chết, Từ Hàn thật sự không tìm được một chút công dụng nào.

Chỉ là những đứa nhỏ kia lại không cảm nhận được sự khác thường của hắn, người cầm đầu ở khi đó còn giải thích: "Nghe nói Thôi Quốc trụ đang tuyển binh trên quy mô lớn ở Long châu, dường như chỉ cần tròn mười hai tuổi là có thể được thu vào trong quân. Chúng ta mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng đi đến quân doanh ít nhiều có thể không lo cơm ăn, hơn nữa bọn họ còn dạy chúng ta công pháp, tu hành..."

Nói đến đây, trong con ngươi của những hài tử kia sáng lên từng đường hào quang lóng lánh, giống như là bầu trời đêm đầy sao, mặc kệ bóng đêm nồng đậm như thế nào, vẫn luôn có ngôi sao cố chấp rạch đêm tối ra ra, chiếu hào quang như vậy xuống nhân gian.

Từ Hàn có chút hoảng hốt, hắn có chút thân quen đối với hào quang như vậy, đối với cảnh tượng như thế, có chút giống như đã qua một đời.

"Chuyện này rất nguy hiểm. Thôi Đình không phải là một kẻ ngốc... Long châu cũng không yên ổn." Hắn bình tĩnh nói, chỉ là vừa nói ra miệng lại cảm thấy không ổn, những lời này đối với những hài tử kia mà nói chung quy quá mức thâm ảo một chút, đám ăn mày chỉ biết cố no bụng qua ngày, làm sao hiểu được Đại Hạ này nhìn như cực kỳ yên bình kì thực sóng ngầm đã bắt đầu khởi động?

"Dù xấu đến đâu cũng vẫn hơn làm một tên ăn mày, Từ đại ca, chúng ta là ăn mày, nhưng chúng ta không muốn như vậy cả đời, chúng ta muốn thử một lần. Dù sao cũng sẽ tốt hơn bây giờ..." Đứa nhỏ lớn tuổi nhất còn đang nhìn Từ Hàn, nói như thế, khóe miệng lại phác họa ra một nụ cười như có như không.

Trong mắt Từ Hàn có chút dị sắc, hắn nhìn đám hài đồng này một hồi lâu, chợt hỏi: "Các ngươi tên gì?"

Những tên ăn mày nhỏ tuổi đương nhiên không rõ lời này của Từ Hàn có ý gì, nhưng vẫn nhu thuận trả lời câu hỏi của hắn: "La Bạch."

"Tiên Đại Tráng."

"Tiền Tiểu Tráng."

"Tôn Lương Triết."...

Tên của tám hài tử này đại khái không giống nhau, có lẽ là lưu lạc trên đường phố sau đó kết bạn mà đi.

Ánh mắt Từ Hàn đảo qua trên người tám đứa nhỏ này, cuối cùng rơi vào trên người La Bạch lớn tuổi nhất.

Trên mặt hắn gợi lên một nụ cười, khi đó tiến đến trước mặt La Bạch: "Đi theo ta đi, với thân thể các ngươi sẽ không thể đi tới Long châu."

Lời này vừa nói ra, tám hài tử kia lập tức mở to tròng mắt, bọn họ không thể tưởng tượng nổi nhìn Từ Hàn, sau đó lại nhìn nhau một cái dường như đang xác định mình có nghe lầm cái gì hay không.

Từ Hàn đương nhiên hiểu được tâm tư của bọn họ, đang muốn nói thêm gì đó.

"Từ huynh!" Nhưng đúng lúc này, một thanh âm lo lắng lại đột nhiên truyên đến, Từ Hàn nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy Nam Cung Trác mang vẻ mặt lo lắng chạy đến trước mặt hắn.

"Có chuyện gì vậy? Nam Cung huynh." Từ Hàn thấy gã vội vàng như vậy không kìm được hỏi.

Nam Cung Trác cũng không trả lời câu hỏi của hắn trước tiên, mà vuốt trán thở hổn hển vài ngụm mới bình tĩnh lại.

"Đại sự không tốt, hôm nay Tiêu các chủ liên tục đạp đổ tám bình sứ, ba cái ghế gỗ, còn xé bức tranh chữ bệ hạ tặng thành mảnh nhỏ, Từ huynh mau theo ta hồi phủ, tiếp tục như vậy có lẽ toàn bộ Chấp Kiếm phủ đều phải hủy dưới tay hắn!"
Bình Luận (0)
Comment