Chương 184: Cửu Nạn
Chương 184: Cửu NạnChương 184: Cửu Nạn
Khi Quảng Lâm Quỷ tỉnh lại.
Đập vào mắt gã là một khuôn mặt già nua.
Đó là một lão hòa thượng.
Một vị lão hòa thượng rất giống tăng nhân trong trí nhớ của gã, nhưng cũng không cùng một gương mặt.
Tuy rằng gã không nhớ được lão hòa thượng kia đến tột cùng tên là gì, rốt cuộc có bộ dáng như thế nào, nhưng hắn vẫn rất xác định lão hòa thượng trước mắt cũng không phải lão hòa thượng nọ.
Theo lý thuyết, sau khi hôn mê lâu như vậy, thân ở một nơi không biết, trước mắt có một người hoàn toàn xa lạ. Câu hỏi đầu tiên nên là "Ngươi là ai?" hoặc "Đây là đâu?"
Hoặc là dù thế nào cũng phải hỏi mình hôn mê bao lâu, vì sao lại xuất hiện ở nơi này.
Mà vấn đề đầu tiên của Quảng Lâm Quỷ cũng không phải là những thứ này.
Gã nhìn lão hòa thượng, hoặc có thể nói là nhìn vị Phương trượng Long Ẩn tự này, cũng là đệ tử duy nhất của Lý Đông Quân - Bất Khổ đại sư hỏi: "Đinh Đương đâu?"
Vấn đề này đương nhiên có chút đột ngột, thậm chí có thể gọi là không giải thích được.
Dù sao Bất Khổ đại sư vốn không hề biết Đinh Đương là người nào, làm sao có thể trả lời vấn đề của gã được?
Nhưng Bất Khổ đại sư lại không biểu hiện ra nửa phần kinh ngạc hoặc khó xử đối với việc này, ngay từ đầu lão cũng chưa từng nghĩ tới việc trả lời vấn đề này của tiểu hòa thượng.
Lão híp mắt nhìn Quảng Lâm Quỷ, trên mặt tràn đầy nếp nhăn hiện ra một tia thân sắc phức tạp —— đó là một loại thân sắc tưởng nhớ cùng lo lắng, mừng rỡ cùng bi thương tụ tập cùng một chỗ.
Lão nhìn hồi lâu, cho đến khi vẻ lo âu trên mặt Quảng Lâm Quỷ có xu hướng hóa thành bất mãn, giọng nói của lão hòa thượng mới lần đầu tiên vang lên trong căn nhà gỗ quanh quẩn mùi đàn hương này.
Lão nhân nói,'Ngươi từng gặp ngài ấy sao?"
Vấn đề của lão hòa thượng càng làm cho người ta khó hiểu hơn so với vấn đề Quảng Lâm Quỷ.
"Ai?" Quảng Lâm Quỷ khi đó không thể tránh khỏi nhướng mày, có chút khó hiểu hỏi.
"Lý Đông Quân." Đôi mắt lão hòa thượng híp lại chợt mở tròn, trong con ngươi đục ngâu bắn ra một luông hào quang dọa người, như La Hán trợn mắt, như Đại Phật quan thế. Hùng vĩ uy nghiêm, chấn nhiếp tâm thần.
"Lý Đông Quân?” Quảng Lâm quỷ nhướng mày, cái tên này đối với gã mà nói tựa như có loại ma lực nào đó nói không nên lời.
Điều này làm cho tâm thần gã hoảng hốt, gã nhớ rõ ở bên ngoài Ngưu Đầu thôn, một mình gã giết hơn trăm tên sơn tặc, Lưu Đinh Đương mắc phải bệnh nặng, sau đó gã gặp được vị tự xưng là Điện chủ Sâm La điện kia.
Y cứu Lưu Đinh Đương, tự xưng là Địa Tạng vương, y đưa gã đến chỗ sâu trong Cổ Lâm, rót vào thân thể gã một loại lực lượng đáng sợ nào đó ở bên cạnh một bộ hài cốt Đại yêu kia, sau đó trong lúc loáng thoáng, gã dường như nghe người nọ nhắc tới cái tên Lý Đông Quân này. Nhưng Lý Đông Quân là ai?
Vì cái gì gã cảm thấy cái tên này quen thuộc như thế, lại vì sao gã hết lần này tới lần khác không nhớ rõ chủ nhân của cái tên này đến tột cùng có diện mạo như thế nào?
Nghĩ đến những chuyện này, lông mày Quảng Lâm Quỷ càng nhíu càng sâu, mà đầu óc cũng bởi vì cố hết sức muốn nhớ tới chuyện gì đó mà truyền đến từng đợt đau đớn thấu tim.
Thật giống như trong bóng tối có thứ gì đó đang ngăn cản gã nhớ tới những chuyện kia.
Trên trán gã bắt đầu hiện ra mồ hôi rậm rạp, sắc mặt cũng dần dần trở nên tái nhợt.
Gã mơ hồ cảm giác được dường như có thứ gì đó muốn từ trong thân thể gã tỉnh lại, một cỗ uy áp khó có thể phản kháng bao phủ trên thân thể, gã mắt thấy sắp bị thứ kia cắn nuốt, nhưng trong đầu lại chợt hiện lên một bóng dáng.
Thân thể Quảng Lâm Quỷ khi đó chấn động, gã bất ngờ tỉnh táo lại.
"Ta muốn đi tìm Đinh Đương!" Gã nói như vậy liên muốn lao ra khỏi phòng này.
"A Di Đà Phật." Nhưng đúng lúc này, phía sau gã lại đột nhiên vang lên một tiếng Phật hiệu già nua.
Thân thể Quảng Lâm Quỷ khi đó giống như bị trọng kích, chợt cứng đờ tại chỗ, mà thanh âm lão hòa thượng sau lưng lại vang lên lần nữa.
"Nhất Nan đi trân tâm."
Thanh âm của lão hòa thượng phảng phất mang theo ma lực nào đó khó nói thành lời, nó xuyên qua màng nhĩ của tiểu hòa thượng, lướt qua thân thể, gõ thẳng vào linh hồn gã.
Một số hình ảnh mơ hồ xuất hiện trong tâm trí.
Đó là một con đường phồn hoa, người qua lại hai bên đường trùng điệp không ngừng, các tiểu thương bên đường la hét cầm kẹo hồ lô, tượng đất, búp bê vải nhỏ, cùng với càng nhiều thứ mà Quảng Lâm Quỷ không gọi ra tên nhưng lại cảm thấy cực kỳ thú vị. Tiểu hòa thượng sóng vai cùng lão hòa thượng mà đi trên đường phố, lão hòa thượng cúi đầu rũ mi, tiểu hòa thượng lại không ngừng đưa mắt nhìn trái nhìn phải.
Đây là lần đầu tiên tiểu hòa thượng đi ra khỏi sơn môn, cũng là lần đầu tiên gã nhìn thấy thế giới phồn hoa dưới chân núi này.
Chuyến đi này của bọn họ là vì siêu độ vong hồn một vị thiện nhân trong thành, sáng sớm gã đã theo sư phụ ra khỏi sơn môn, sau khi hoàn thành thỏa đáng việc này, bọn họ phải suốt đêm chạy về trong chùa.
Qua lại quá mức vội vàng, gã vốn không kịp thưởng thức thật kỹ nhân gian phồn hoa, đã phải trở về sơn môn lần nữa.
Tiểu hòa thượng dù sao cũng còn nhỏ, đã quen với thanh đăng cổ phật trong núi sâu tháp cổ, mọi thứ trong thế giới này, cho dù chỉ là kẹo hồ lô hoặc túi vải bình thường nhất trên đường phố đối với gã mà nói đều có lực hấp dẫn quá lớn, gã đương nhiên cũng không tránh khỏi một bước ba lần quay đầu lại, lưu luyến không rời.
"Phàm trần nhiều mộng ảo, lại như bọt nước, muốn thấy ngã Phật, phải đoạn kỳ trần." Lúc này lão hòa thượng bên cạnh híp mắt nói như thế.
Tiểu hòa thượng trong ảo ảnh kia nghe vậy cắn răng, cuối cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua nhân thế phồn hoa, sau đó khẽ gật đầu với lão hòa thượng, cực kỳ trịnh trọng nói: "Biết rồi, sư phụ." Thanh âm này vừa dứt, ảo ảnh trong đầu Quảng Lâm Quỷ bỗng nhiên tản đi, nhưng còn không đợi gã phục hồi tinh thần lại, trong phòng cổ đốt hương, thanh âm của vị Bất Khổ đại sư kia đã vang lên lân nữa.
“Nhị Nan đoạn thân duyên.”
Cho nên một số hình ảnh xuất hiện trong tâm trí của Quảng Lâm Quỷ một lần nữa.
Tiểu hòa thượng trong hình ảnh đã trưởng thành thành thanh niên, gã mặc một bộ tăng y màu trắng, bộ dáng tuấn lãng tựa như được họa sĩ chăm chút vẽ ra từng nét một.
Gã đứng ở trước một túp lều rách nát, thần sắc bình tĩnh, như Đại Phật quan thế, mặc dù trong ánh mắt đầy từ bi, nhưng không thấy một chút tình cảm dao động của người thường. Từ bi như vậy gần như bình đẳng với chúng sinh, sẽ không bởi vì bất kỳ quan hệ nào mà đối đãi khác biệt với bất cứ ai.
Mà trước mặt tăng nhân có một đôi lão phu phụ hơn sáu mươi tuổi đang rưng rưng nhìn gã.
"A Tuân, không ở thêm mấy ngày sao?" Trong đó lão phụ nhân dáng người gây gò tiến lên một bước, nhìn tăng nhân run rẩy hỏi.
"Thời gian đủ rồi, đã đến lúc trở về sơn môn." Tăng nhân trẻ tuổi làm một lễ Phật với phụ nhân kia, một lễ kia tất nhiên là rất kiêu ngạo, nhưng lại mang theo một cỗ lạnh như băng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
"Như vậy sao?" Lão phụ nhân nghe vậy thần sắc trên mặt trở nên có chút cô đơn, mà lão già ở một bên mặc dù chưa từng nói gì, nhưng thân thiết trong ánh mắt cùng không nỡ lại gần như viết ở trên mặt.
"Vậy khi nào thì trở lại?" Nhưng rất nhanh người phụ nhân kia liên hỏi lần nữa, khi đó giữa hai hàng lông mày bà mang theo một cỗ hy vọng nồng đậm, nhìn chằm chằm tăng nhân trẻ tuổi kia.
Nhưng câu trả lời của tăng nhân lại làm cho trong lòng bà run lên, gã dùng một loại ngữ khí bình tĩnh đến giống như trình bày nói: "Sẽ không trở lại nữa."
Lần này còn không tới phiên lão phụ nhân đáp lại, lão nhân vẫn trâm mặc ở một bên kia liên cất bước ra, hốt hoảng hỏi: "Vì sao?"
"Lần này gặp nhau là vì trân duyên. Sau ngày hôm nay, trân duyên đã đoạn, đã như vậy cần gì phải gặp lại." Tăng nhân nói như vậy, liền muốn xoay người rời đi.
Hai vị lão nhân kia thấy thế, sắc mặt lại biến đổi, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng trong nháy mắt kia, bọn họ lại giống như nghĩ tới cái gì đó, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hổ thẹn, cứng rắn dừng động tác trên tay, chỉ có thể đứng từ xa nhìn tăng nhân trẻ tuổi mặc áo trắng dần dần biến mất trong tâm mắt bọn họ.
Cho đến sau đó khoảng tâm trăm hơi thở, tăng nhân đi tới nơi cách hai vị lão nhân kia trăm trượng.
Nơi đó có một nữ tử mặc áo dài đang tĩnh lặng đứng ở đó, cười ha hả nhìn tăng nhân.
Nàng bước nhanh nghênh đón, ống tay áo màu hồng phiêu đãng trong gió xuân, tựa như một con én xẹt qua hoang nguyên.
"Xong chưa? Đông Quân ca ca." Nữ tử đứng trước người tăng nhân, cười khanh khách hỏi.
"Ừm”" Tăng nhân khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Vậy khi nào thì trở lại?" Nữ tử lại hỏi.
"Sẽ không bao giờ đến nữa."
"Tại sao? Bọn họ là cha mẹ của huynh mài!?" Nữ tử vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
"Vì trần duyên mà đến, trần duyên đã đoạn rồi, cần gì phải gặp nhau." Ngữ điệu của tăng nhân vẫn bình tĩnh như cũ, bình tĩnh giống như đang nói ra một chuyện nhỏ không quan trọng nào đó.
"Huynh đang giận bọn họ sao? Vì năm đó bọn họ đã vứt bỏ huynh..." Nữ tử cau mày hỏi, giữa hai hàng lông mày tràn đầy thần sắc lo lắng.
"Không thấy Phật tổ, khó độ thương sinh, lòng ta từ lâu đã bi hoài muôn dân, không chứa được bọn họ...' Ngữ điệu của tăng nhân vào giây phút đó rốt cục có biến hóa rất nhỏ, nhưng biến hóa như vậy lại rất nhanh bị gã thu liễm.
Nữ tử dường như cảm nhận được điểm này, nàng không muốn dây dưa trên đề tài này nữa, trên mặt lại lộ ra ý cười tựa như gió xuân, híp mắt nhìn chằm chằm tăng nhân chợt hỏi: "Vậy ta thì sao?"
Thân thể tăng nhân lại chấn động, gã nhìn nữ tử một cái thật sâu, một hồi lâu mới xoay người lại, trâm mặc rời đi.
Mà có thể làm cho tăng nhân này á khẩu không nói nên lời như thế, đối với nữ tử mà nói chính là một trận thắng lợi khó có được, ý cười trên khóe miệng nàng càng sâu, liền ở khi đó bước nhanh đuổi kịp bước chân đạo nhân rời đi.
Hình ảnh này trong khoảnh khắc đó đã biến mất trong đầu Quảng Lâm Quỷ, nhưng lại loáng thoáng nghe thấy một thanh âm: "Nàng chính là kiếp nạn khó khăn nhất, cho nên ta lưu nàng lại cuối cùng..."
"Tam Nan phá phẫn hận."
"Tứ Nan quên cừu nghiệt."
"Ngũ Nan tuyệt tham lam.”
"Lục Nan bình chúng sinh."
"Thất Nan biết đau khổ."
"Bát Nan thông luân hồi."
Mà sau đó, thanh âm của Bất Khổ đại sư liên tiếp vang lên, mỗi một thanh âm đều nương theo từng hình ảnh rót vào trong đầu Quảng Lâm Quỷ, ánh mắt của gã theo những hình ảnh này lóe lên mà dần dần trở nên trống rỗng, dần dần tiến vào trạng thái vật ngã lưỡng vong nào đó...
"Cửu Nan táng hồng nhan..."
Lúc này thanh âm cuối cùng của Bất Khổ đại sư vang lên, nhưng một tiếng này lại không còn hữu lực như lúc trước, ngược lại cực kỳ giống một tiếng thở dài.
Lão khi đó nhìn về phía Quảng Lâm Quỷ đã khoanh chân ngồi xuống, hai tròng mắt nhắm nghiền, ánh mắt trở nên lấp lóe.
Bất Khổ đại sư lại mở miệng, nhẹ giọng nói.
"Một nan cuối cùng này... Ngài có thể vượt qua được không?"
"Sư tôn?”