Chương 185: Yêu họa
Chương 185: Yêu họaChương 185: Yêu họa
Lúc Từ Hàn đi tới Chấp Kiếm phủ, Tiêu đại các chủ đang đập vỡ bình sứ thứ chín.
Nam Cung Tĩnh đứng bên cạnh Tiêu Nhiêm, ánh mắt nàng nheo lại, nhìn mảnh sứ rải rác trên mặt đất, môi khẽ mở lẩm bẩm: "Ba vạn tám ngàn hai trăm mười sáu."
Đây là tổng giá trị của các loại sự vật bị hủy trong tay Tiêu các chủ hôm nay, nàng yên lặng ghi nhớ trong lòng, đợi đến khi cơn giận trong lòng Các chủ đại nhân này tản đi, lại nói cho đối phương biết, đủ để cho vị các chủ đại nhân một lòng vơ vét tiền của này đau lòng mấy ngày.
Từ Hàn đến làm cho Nam Cung Tĩnh đang ghi nhớ chuyện này chợt ngẩng đầu lên, đợi đến khi thấy rõ người tới là hắn, vị áo bào vàng bảy tuyến này nhướng mày, nhưng rất nhanh đã đè dị sắc này xuống, tiếp tục tính toán sự vật bị hư hại trong Chấp Kiếm phủ hôm nay.
Từ Hàn cũng từ trong đống hỗn độn đầy đất này nhìn ra Tiêu Nhiêm tức giận như thế nào, nhưng hắn đương nhiên sẽ không đi quấy râầy nhã hứng của Tiêu đại nhân vào lúc này, hắn chỉ trầm mày, ngồi vào ghế gỗ ở một bên trong phủ đệ, an tĩnh chờ đợi Tiêu Nhiêm làm xong tất cả.
"Các chủ! Các chủ!" Chỉ là Nam Cung Trác đi theo phía sau hắn lại không có nhãn lực như vậy, gã thấy Tiêu Nhiêm kia tiếp tục bưng bình sứ thứ mười lên, trong lòng lập tức khẩn trương, vội vàng bước nhanh lên phía trước, trong miệng lo lắng nói.
Thế nhưng gã lại đánh giá thấp lửa giận trong lòng Tiêu Nhiêm lúc này, bình sứ trong tay y trong nháy mắt Nam Cung Trác tiến lên bị y hung hăng ném ra ngoài.
BịchI
Một tiếng trầm đục vang lên, bình sứ kia không hề ngoài ý muốn chạm vào ót Nam Cung Trác.
Nam Cung Trác theo tiếng ngã xuống đất, Nam Cung Tĩnh ở một bên đỡ trán thở dài, Từ Hàn thì nhướng mày, như cười mà không phải cười.
Nhìn trên trán Nam Cung Trác hiện ra một mảnh bầm tím, trên mặt Tiêu Nhiêm vẫn chưa lộ ra một chút áy náy nào, ngược lại cực kỳ bất mãn lẩm bẩm: "Đã nói bao nhiêu lần, lúc ta nổi giận không nên tới gần."
Nam Cung Trác nào dám phản bác y, gã cười khổ sờ sờ trán mình, lúc này mới nói: "Không phải các chủ đại nhân bảo thuộc hạ đi tìm Từ hộ pháp sao? Thuộc hạ đã đưa hắn đến."
Nghe nói như vậy, Tiêu Nhiêm lúc này tựa như mới phát hiện ra Từ Hàn, trên gương mặt tai to mặt lớn của y hiện ra vẻ vui mừng.
"AI Từ hộ pháp ngươi rốt cục cũng tới."
Y bước nhanh đến trước mặt Từ Hàn, khẩn trương vươn tay võ vỗ bả vai hắn, bộ dáng kia rõ ràng cực kỳ giống bạn cũ nhiều năm không gặp, hiện tại mới gặp lại. Nhưng Từ Hàn lại rất rõ ràng, hắn và vị Tiêu các chủ này mới gặp hôm qua, có câu là chuyện khác thường tất có yêu, cho nên Từ Hàn vẫn chưa hề đáp lại phần nhiệt tình này của Tiêu Nhiêm.
Hắn híp mắt nhìn Tiêu Nhiêm, nhẹ giọng hỏi: "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì làm cho Tiêu các chủ tức giận như thế?"
"Ail" Tiêu Nhiêm nghe vậy lại thở dài một tiếng: "Ngươi không biết, vậy..."
Nói đến đây dường như lại nổi lên vài phần tức giận, Tiêu Nhiêm vậy mà không cất tiếng nữa, y nhìn Nam Cung Trác xoa xoa chỗ đen trên trán một bên, nói: "Ngươi tới nói."
Nam Cung Trác nghe vậy sửng sốt, mới vừa phục hồi tinh thần lại, gã cũng không dám ngõ nghịch vị Tiêu Nhiêm đang tức giận này, chỉ có thể hướng cái trán sưng phù màu đen của mình nhìn về phía Từ Hàn nói: "Hôm nay tiền tuyến truyên đến tin tức, hai vị Quốc trụ Giang Chi Thần cùng Khâu Tãn Bình lân lượt dẫn bốn mươi vạn cùng ba mươi vạn đại quân tiến quân về phía Kiếm Long quan cùng Trường Vũ quan..."
Con ngươi Từ Hàn trong thời khắc đó mở to.
Đây ít nhiều là một tin tức ngoài dự liệu của hắn, tuy rằng trước đó đã có tin đồn nói qua, hai vị Quốc trụ này phụng lệnh của Lý Du Lâm mang trọng binh đặt ở trên biên cảnh, hiển nhiên đã chuẩn bị bắt đầu bá nghiệp khai biên cương mở đất của gã lần nữa, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng chuyện như vậy dù thế nào cũng phải đợi đến sau thu mới làm.
Dù sao không giống như mấy chỉ quân đội tinh nhuệ của triều đình, binh mã mà các Quốc trụ huy động ngoại trừ một bộ phận nhỏ tinh nhuệ, hơn phân nửa trong đó ngày thường đều có quy củ khai hoang quân điền, cuối thu động võ có thể để cho sĩ tốt thu hoạch xong xuôi lương thảo đã gieo trông một năm, mà nếu động võ lúc này, chiến sự dây dưa kéo dài, một lượng lớn ruộng tốt sẽ bị bỏ hoang...
Bởi vậy cuối thu động võ, xem như là một quy củ đã được ngầm đồng ý.
Đương nhiên Từ Hàn cũng không rảnh quan tâm mảnh lớn ruộng tốt của Đại Hạ bị bỏ hoang, nhưng dù sao bất kể Trần quốc hay là Đại Chu đều có cố nhân của hắn, mà Lý Du Lâm trước đây chưa bao giờ tuyên bố việc này với bên ngoài, hiện giờ bỗng nhiên tiến quân, hiển nhiên đã nhất định phải có được, Từ Hàn không tránh khỏi âm thầm lo lắng vì những cố nhân kia.
Nhưng hắn rất nhanh đè sự khác thường trong lòng mình xuống, trầm mắt nhìn về phía Tiêu Nhiêm vẫn tức giận bất bình, ngực phập phồng bất định kia, hỏi: "Việc này quả thật ngoài dự liệu, thế nhưng chuyện này cùng Tiêu các chủ..."
Lời này đương nhiên có chút không ổn, có câu là thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, Tiêu Nhiêm là người Hạ, Đại Hạ phát binh hai nước Trần Chu đương nhiên là chuyện lớn. Thế nhưng Tiêu Nhiêm này nhìn thế nào cũng không giống người ái quốc yêu dân, Từ Hàn lại không hiểu tức giận của y đến tột cùng là từ đâu mà đến.
"Triều đình vì trích ra quân lương cho hai vị Quốc trụ, đã âm thầm gọt đi lượng tiền bạc ủng hộ Chấp Kiếm các." Nam Cung Trác ở một bên cẩn thận tiến đến bên cạnh Từ Hàn, dùng thanh âm tự cho là chỉ có hai người mới có thể nghe rõ.
Thế nhưng Tiêu Nhiêm đường đường là Địa tiên, nếu y nguyện ý thì cho dù cách nhau ngàn trượng, tiếng muỗi kêu cũng không giấu được lỗ tai của y, lời nói của Nam Cung Trác đương nhiên cũng bị y nghe cực kỳ rõ.
Y khi đó trừng mắt nhìn Nam Cung Trác một cái, thanh niên tuấn mỹ kia lập tức giống như bị trọng thương, vội vàng đứng sang một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, im lặng không nói.
"Tĩnh nhi, Trác nhi, các ngươi đi ra ngoài trước, ta có một số việc muốn nói riêng cùng Từ hộ pháp." Kỳ lạ chính là Tiêu Nhiêm xưa nay tính tình nóng nảy, hoặc có thể nói là lời tục tĩu vắt ngang bên miệng, hiện tại lại không so đo với Nam Cung Trác, sắc mặt y trâm xuống nói.
Lời này vừa nói ra, Nam Cung Tĩnh cùng Nam Cung Trác liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều có chút dị sắc, nhưng hai người cuối cùng vẫn chưa có ý đi ngỗ nghịch Tiêu Nhiêm, sau khi cả hai mang thân sắc cổ quái nhìn hai người còn lại một cái, liền rời khỏi căn phòng này.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người Từ Hàn và Tiêu Nhiêm, Từ Hàn hứng thú đưa mắt nhìn về phía đối phương, nhưng cũng không nói lời nào.
Ngược lại sắc mặt Tiêu Nhiêm trâm xuống: "Hai đại Quốc trụ tiến quân vào hai nước Chu Trần, Đại Hạ mấy năm nay nhiều lần nam hạ đông tiến lại không có chút chiến thắng nào, Từ hộ pháp nghĩ trận chiến lần này sẽ ra sao?"
"Chuyện chém giết sa trường vạn biến chỉ trong nháy mắt, Từ mỗ không dám vọng ngôn." Từ Hàn lại trả lời khéo léo đến cực hạn.
"Đại Hạ mấy năm nay nhìn như nhà lớn nghiệp lớn, nhưng nhiều lần xuất binh biên cảnh, lần nào cũng bại trận tay không mà về, trong triều đình hao tổn không còn, sớm đã bên ngoài tô son nạm ngọc bên trong không ngừng thối rữa, ngược lại các tông môn mới trên giang hồ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cứ tiếp tục như vậy, khách mạnh chủ yếu, chỉ sợ là đại họa." Tiêu Nhiêm cũng không để ý đối với việc này, y tiếp tục nói.
"Có phải Tiêu các chủ đã quên Từ mỗ là người Chu hay không? Chẳng lẽ còn muốn để cho Từ mỗ cùng ngài lo lắng tiên đồ Đại Hạ?" Thấy Tiêu Nhiêm cố ý không quan tâm đến lời của mình, Từ Hàn lại không có ý định dây dưa nhiều với đối phương, trực tiếp mở miệng cắt đứt lời khoe khoang của Tiêu Nhiêm.
"Tiêu các chủ tìm tại hạ đến tột cùng là có chuyện gì, không bằng cứ nói thẳng."
Tiêu Nhiêm nghe vậy, trên gương mặt lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, y ngượng ngùng cười, lập tức nghiêm mặt nói: "Mấy ngày nay ta liên tiếp nhận được tin tức từ các tông môn Đại Hạ, trong ba môn mười hai trấn gần như đều có cường giả Đại Diễn cảnh tử vong một cách ly kỳ..."
Sắc mặt Từ Hàn khẽ biến đổi, hắn chợt tỉnh ngộ, đây chỉ sợ mới là căn nguyên cơn giận dữ của vị Tiêu đại các chủ này. Hắn trâm mắt hỏi: "Tình huống cụ thể như thế nào?”
"Không rõ ràng lắm, thậm chí còn có rất nhiều cường giả Đại Diễn cảnh chết trong tông môn, mà Tiên nhân trấn thủ tông môn đều không hề phát hiện đối với việc này, điều này liên chứng tỏ..."
Tiêu Nhiêm nói đến chỗ này liền ngừng lại, ý tứ phía sau lại rõ ràng hơn, có thể trốn tránh được nhận biết của Tiên nhân. Vậy cũng chỉ có thể là Tiên nhân mà thôi!
"Những cường giả Đại Diễn cảnh đã chết này đại khái đều là đại năng có hy vọng trùng kích Tiên Nhân cảnh, mặc dù giờ phút này còn chưa bày ra ngoài sáng rõ ràng, nhưng trong bóng tối đã có tin đồn nói triều đình vì cân bằng thế lực tông môn, mà phái ra sát thủ ám sát những người có hy vọng đăng lâm Tiên nhân như vậy." Tiêu Nhiêm sau khi trầm mặc một hồi lâu lại nói, lông mày của y nhíu lại, thân sắc ngưng trọng: "Ta hoài nghi có người muốn khơi mào chuyện giữa tông môn cùng triều đình..."
Từ Hàn nghe lời này, cũng âm thầm gật đầu: "Việc này quả thật kỳ quái."
Hắn cũng không có tâm tư đánh giá quá nhiều về việc này, dù sao hiểu biết của hắn đối với thế cục Đại Hạ vốn rất ít, đại khái đều là nghe lời đồn đãi khắp nơi, bởi vậy cũng không tiện phán đoán việc này đến tột cùng là ai làm, xuất phát từ mục đích gì.
"Giúp ta làm một việc đi." Lúc này, vị Tiêu các chủ kia giống như làm ra một quyết định trọng yếu, y chợt ngước mắt nhìn về phía Từ Hàn, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tuy rằng lúc trước Tiêu Nhiêm đã đáp ứng chỉ cần Từ Hàn làm đủ ba việc giúp y, y sẽ đồng ý để cho hắn tiến vào chỗ tân mật nhất của Tàng Kinh các, mà Từ Hàn cũng rất muốn nhanh chóng hiểu rõ chuyện thân thế mình, sau đó rời khỏi Đại Hạ, dù sao bị quái vật khổng lồ như Xích Tiêu môn nhìn chằm chằm vẫn sẽ luôn luôn không phải là một chuyện làm cho người ta quá mức khoái trá.
Nhưng sau khi nghe Tiêu Nhiêm nói vậy, Từ Hàn vẫn nhíu nhíu mày: "Không biết có phải Tiêu các chủ quá coi trọng hay không, những Tiên nhân kia đều không thể..."
Chỉ là Từ Hàn còn chưa nói hết, đã bị Tiêu Nhiêm cắt đứt: 'Không phải việc này, chuyện đó liên quan đến ổn định thế cục Đại Hạ, sau lưng chỉ sợ có một số đại nhân vật đang âm thầm thao túng, ta cần phải tự mình đi tới, ngươi cùng Nam Cung Tĩnh ở lại Hoành Hoàng thành, giúp ta ổn định thế cục Chấp Kiếm các, ta suy đoán mấy ngày mà ta rời khỏi đây, đồng đảng của Xích Tiêu môn chắc chắn sẽ lợi dụng việc này làm lớn chuyện...
Từ Hàn sửng sốt, âm thầm thở dài muốn vào Tàng Kinh các xem ra quả thật phải tốn chút khí lực, có thể làm cho Tiêu Nhiêm có thể nghiêm túc đến như thế, có lẽ vị Các chủ đại nhân này đã ngửi được một số kế hoạch của Xích Tiêu môn.
Mặc dù trong lòng Từ Hàn có chút kiêng ky đối với việc này, nhưng hắn cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gật đầu, miệng nói: "Xem ra ba chuyện của các chủ đại nhân không phải dễ ứng phó a."
Tiêu Nhiêm nghe vậy tựa như cũng cảm thấy có chút do dự, dù sao chuyện đầu tiên này cũng đã đủ để cho Từ Hàn sứt đầu mẻ trán.
Tiêu Nhiêm suy nghĩ một chút, lúc này mới nói: "Ta còn có một chuyện, có lẽ sẽ không quá khó khăn, ngươi làm luôn một thể, giữa ngươi và ta cũng chỉ thiếu một chuyện."
"Chuyện gì?" Từ Hàn lại lập tức cảnh giác, tuy rằng hắn tiếp xúc với Tiêu Nhiêm không nhiều lắm, nhưng cảm giác được rất rõ ràng đối phương là một người dùng đồ xài hết tác dụng, giờ phút này sao lại có lòng tốt như vậy?
Quả nhiên khi nhìn ra Từ Hàn nghi hoặc, khóe miệng Tiêu Nhiêm nhếch lên một nụ cười giảo hoạt như hồ ly, y tiến đến trước mặt Từ Hàn, cười tủm tỉm nói: "Ngươi nghe nói qua yêu hoạn náo loạn ở Hoành Hoàng thành mấy ngày gân đây chưa?"