Chương 186: Chàng cứ nói xem
Chương 186: Chàng cứ nói xemChương 186: Chàng cứ nói xem
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Nhiêm vội vàng rời khỏi Hoành Hoàng thành.
Từ Hàn đã bị một tiếng cãi vã ở cửa đánh thức, hắn dụi mắt ra khỏi cửa biệt viện của mình, Ngao ô cùng Huyền nhi đã sớm chờ ở cửa liền nghênh đón, hắn cực kỳ thuần thục trấn an Huyền nhi vui vẻ một phen, đặt nó lên vai mình.
Sau đó hắn cũng muốn vuốt ve Ngao ô đang vẫy đuôi một bên, nhưng tay mới vươn ra, Ngao ô lại lùi sang một bên, mở to tròng mắt nhìn Từ Hàn, dường như là đang nghi ngờ hành vi như vậy của đối phương có làm nhục tôn nghiêm thân là một con sói như nó. Từ Hàn bất đắc dĩ, ngượng ngùng thu hồi tay mình, sau đó liên dẫn hai tiểu tử ra khỏi biệt viện.
Đi vào chính điện phủ viện, tiếng cãi vã kia càng lúc càng rõ ràng —— là thanh âm của Phương đại tiểu thư.
"Ngươi có biết tư gia là cái gì không? Ngươi mang theo rất nhiều người đến, là muốn soát nhà hay sao?" Từ Hàn đi vào chính điện, liền thấy Phương đại tiểu thư tay chống thắt lưng chỉ vào Nam Cung Tĩnh vẻ mặt sát khí cách đó không xa quát mắng.
Phía sau Nam Cung Tĩnh có một đống Chấp Kiếm nhân mặc bạch y, chỗ thêu ở cổ tay áo có đầy đủ ba loại vàng trắng đỏ đều có, số lượng khoảng chừng hơn trăm người, lấy hiểu biết của Từ Hàn đối với Chấp Kiếm nhân ở Hoành Hoàng thành, giờ phút này số lượng Chấp Kiếm nhân nơi này chỉ sợ đã vượt qua một nửa số người thường trú trong tòa thành này.
Lúc này đám người Sở Cừu Ly Yến Trảm cũng nghe tiếng chạy tới, bọn họ nhìn rất nhiều Chấp Kiếm nhân trong cửa phủ này, cũng đều không rõ nguyên nhân, ngay cả Diệp Hồng Tiên cũng nhíu mày, hiển nhiên là có chút lo lắng.
Nhưng Sở Cừu Ly lại là một người thẳng tính, sau khi hơi suy tư liền ồn ào nói: "Nam Cung Tĩnh không phải muốn thừa dịp Tiêu Nhiêm kia không có ở đây, công báo tư cừu, bưng toàn bộ chúng ta đi chứ?"
Từ Hàn nghe vậy bất đắc dĩ nhìn nam tử trung niên này một cái, Nam Cung Tĩnh mặc dù xưa nay đã có bất mãn đối với hắn, nhưng có lẽ còn chưa đến mức công báo tư cừu. Thế nhưng hắn cũng thực sự nhìn không ra Nam Cung Tĩnh đi chuyến đi này có ý gì, chỉ có thể cất bước dẫn mọi người cùng đi vào cửa phủ.
"Nam Cung đại nhân đại giá quang lâm, không biết là có chuyện gì a?" Từ Hàn lãng thanh nói, bước nhanh đến bên cạnh Phương Tử Ngư.
Phương Tử Ngư ầm ï đến mặt đỏ tai hồng thấy Từ Hàn đến, giống như là thấy cứu tinh vậy, lúc đó bước nhanh nghênh đón, chỉ vào đoàn người Nam Cung Tĩnh liền nói: "Họ Từ ngươi đến vừa đúng lúc, lão bà này sáng sớm đã dẫn theo một số người như vậy cường xông vào nhà dân..."
Thấy Phương Tử Ngư tiếp tục lải nhải không ngừng, nhìn bộ dáng đã bị Nam Cung Tĩnh này chọc cho nổi giận. Từ Hàn sau khi dùng một ánh mắt làm cho nàng an tâm, lúc này mới nhìn về phía Nam Cung Tĩnh ở một bên.
Tuy rằng hắn cũng không cho rằng Nam Cung Tĩnh sẽ thừa dịp Tiêu Nhiêm không ở Hoành Hoàng thành mà ra tay với mình, nhưng nữ nhân này năm lần bảy lượt tìm hắn gây phiền toái, cũng làm cho trong lòng Từ Hàn có chút không thích, hơn nữa đã qua gần một tháng, Lưu Sanh vẫn không có chút dấu hiệu thanh tỉnh nào.
Từ Hàn vốn lo lắng vì việc này, thấy Nam Cung Tĩnh lại tới tìm việc, bởi vậy trong ánh mắt nhìn về phía đối phương giờ phút này ít nhiều mang theo chút tức giận. Chỉ là Nam Cung Tĩnh lại làm như không thấy đối với việc này, nàng đối diện với ánh mắt hắn, thần sắc vô cùng bình tĩnh.
"Từ công tử chính là áo bào vàng bảy tuyến của Chấp Kiếm các ta, lại được các chủ trọng thác, dưới tay há có thể không người? Hơn một trăm Chấp Kiếm nhân này từ hôm nay trở đi liền giao cho Từ hộ pháp!" Nam Cung Tĩnh trầm mắt nói, dứt lời này, nàng lại dùng ánh mắt đảo qua trên thân mọi người, cuối cùng liền bất ngờ xoay người rời đi.
Chỉ lưu lại vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi mọi người, cùng với hơn trăm vị Chấp Kiếm nhân đứng ở trong cửa phủ nhìn thẳng Từ Hàn. ....
"Than ôi! Ngươi nói xem Nam Cung Tĩnh kia đến tột cùng có chủ ý gì?"
Sau khi dàn xếp xong hơn trăm vị Chấp Kiếm nhân kia, đám người Từ Hàn liên ngồi ở biệt viện của Từ Hàn, bọn họ vây quanh bên cạnh bàn đá ngươi một lời ta một câu, suy đoán vị Nam Cung đại nhân này đến tột cùng đang có chủ ý gì.
Phương đại tiểu thư vốn ghét cay ghét đắng Nam Cung Tĩnh đưa ra suy đoán ác độc nhất: "Chẳng lẽ nàng muốn để cho những người này ám sát chúng ta?"
"Không, Nam Cung Tĩnh mặc dù có chút khoảng cách với ta. Nhưng làm người chính trực, có lẽ sẽ không làm ra hành vi đê tiện như thế." Chỉ là suy đoán như vậy rất nhanh đã bị Từ Hàn ở một bên phủ định.
"Chẳng lẽ nàng muốn dựa vào một trăm người này ăn sụp chúng ta?" Sở Cừu Ly vẫn phụ trách ăn uống của mọi người cũng đưa ra suy đoán của mình.
Giờ phút này y vừa nghĩ đến từ nay về sau một bữa cơm phải cho hơn trăm miệng ăn, liền đau đầu không thôi.
Đương nhiên suy đoán như vậy càng thêm hoang đường so với cách nói của Phương Tử Ngư, nhưng lại được Tô Mộ An tán thành một cách kỳ lạ.
Tiểu tử kia nghe vậy sắc mặt lập tức đại biến, gã cực kỳ đáng thương nhìn chằm chằm Từ Hàn, thật cẩn thận hỏi: "Nhiều người ăn cơm như vậy, về sau có phải ta sẽ không có kẹo hồ lô hay không."
Đại khái là cuộc sống lưu vong đã từng khiến gã trải qua chuyện ăn bữa hôm lo bữa mai, Tô Mộ An nhíu mày, hiển nhiên có chút lo lắng đối với một trăm người bỗng nhiên xuất hiện.
Từ Hàn bất đắc dĩ bó tay với việc Sở Cừu Ly khơi mào lên cái đề tài này, hắn đứng lên, nhìn vê phía Yến Trảm: "Chuyện hôm nay đã thêm phiền toái cho Yến đại ca cùng với Tuyết Ninh cô nương rồi."
Tuy rằng đám người Từ Hàn ở trong viện này, nhưng dù sao cũng là Yến Trảm bỏ tiền mua, một trăm Chấp Kiếm nhân bỗng nhiên tràn vào, cũng làm cho cái viện nhìn như rộng lớn này trở nên chật chội vài phần, đáy lòng Từ Hàn ít nhiều có chút áy náy.
"Nói lời gì vậy, tất cả mọi người đều là sinh tử chi giao, đừng đề cập đến chuyện này nữa." Yến Trảm liên tục xua tay, cười ha hả nói: 'Huống hồ Yến Trảm ta hiện giờ cũng coi như là Chấp Kiếm nhân, đây cũng không phải là tai họa vô vọng gì, yên tâm đi, trong túi Yến mỗ cũng không phải tùy tiện người nào cũng có thể ăn sụp được."
Yến Trảm nói xong còn cực kỳ tự tin vỗ vỗ eo mình, cuối cùng gã còn liếc mắt nhìn Tô Mộ An tâm tư ngưng trọng một bên, cười nói: "Tiểu tử kia yên tâm, có Yến đại ca ngươi ở đây, mỗi ngày đủ kẹo hồ lô."
Tô Mộ An nghe vậy lập tức mặt mày hớn hở, gã liên tục xua tay: "Không cần không cần, một chuỗi là được."
Bộ dáng này ngược lại chọc cho mọi người buồn cười một trận, ngay cả bầu không khí ngưng trọng quanh quẩn ở trong sân này lúc trước cũng bởi vì lời nói của tiểu gia hỏa này mà trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ là ai cũng không chú ý tới, hai tròng mắt Từ Hàn ngưng tụ, như có điều suy nghĩ nhìn một nơi nào đó....
Chạng vạng, Từ Hàn ngồi ở bên cạnh bàn gỗ biệt viện nhìn một xấp giấy thật dày chất đống trước người mình, lông mày của hắn theo quá trình lật xem mà dần dần nhíu lại.
Cạch.
Lúc này chỗ cửa viện phát ra một tiếng khàn khàn, cửa viện bị người từ bên ngoài đẩy ra, Diệp Hồng Tiên mặc một bộ hồng y cất bước đi vào trong cửa phủ.
"Hồng Tiên?" Khi thấy rõ bộ dáng của đối phương, Từ Hàn đứng dậy: "Sao nàng lại tới đây?"
Diệp Hồng Tiên nghe vậy cũng tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, nàng đặt hộp cơm trên tay ở trước bàn đá, mở nó ra, lần lượt bày thức ăn đựng bên trong đến trước mặt Từ Hàn.
"Ta không đến, chẳng lẽ nhìn chàng bị đói chết a?" Diệp Hồng Tiên nói, trong giọng nói có nhiều ý trách móc nặng nề.
Hôm nay sau một hồi tranh cãi lúc bữa trưa, đều không thăm dò ra tâm tư của vị Nam Cung đại nhân kia, cuối cùng chỉ có thể bỏ qua, ngược lại Từ Hàn lại đột nhiên đi ra khỏi phủ một thời gian, đợi sau khi trở vê đã nhốt mình ở trong viện, ngay cả ăn cơm tối mọi người gọi hắn cũng không đáp lại, Diệp Hồng Tiên đương nhiên chỉ có thể tự mình đưa đến phủ.
Từ Hàn vào lúc này cũng phản ứng lại, hắn áy náy cười cười với Diệp Hồng Tiên, nói: "Nhìn đến quên trời quên đất, lỡ giờ, lỡ giờ."
Diệp Hồng Tiên lại lườm hắn một cái: "Mau ăn đi, đừng để nguội."
Sau đó nữ tử liền ngồi vào bên cạnh Từ Hàn, nghiêng đầu nhìn những tờ giấy bày trước mặt hắn. Giờ phút này nàng và Từ Hàn cách nhau rất gần, một cỗ hương thơm nhàn nhạt theo thân thể nàng bay vào chóp mũi Từ Hàn, làm cho thần sắc trên mặt thiếu niên trở nên có chút mất tự nhiên.
"Đây là..." Diệp Hồng Tiên lúc này cũng thấy rõ chữ viết trên trang giấy, sắc mặt thiếu nữ hơi đổi, nghiêng mắt nhìn về phía Từ Hàn.
Từ Hàn khẽ gật đầu, nói: "Là tư liệu của những Chấp Kiếm nhân kia, hôm nay ta đi ra ngoài nhờ Nam Cung Trác tìm cho ta mấy thứ này."
Diệp Hồng Tiên lập tức hiểu ý, nàng dứt khoát cầm lấy những trang giấy kia, đặt ở trước người mình lần lượt nhìn kỹ, lông mày của nàng cũng dần nhíu theo từng trang giấy được lật xem.
Diệp Hồng Tiên rất rõ ràng tình cảnh của Từ Hàn ở Đại Hạ, vì có thể giúp được hắn mà nàng đã tìm hiểu rất kỹ, ít nhiều có chút hiểu biết đối với thế cục Đại Hạ, mà tất cả những Chấp Kiếm nhân được đưa tới phủ hôm nay đương nhiên đều là đến từ trong các tông môn Đại Hạ, mà tông môn của bọn họ đại khái đều âm thâm quan sát hoặc là cố ý thiên vê Xích Tiêu môn ở trong trận tranh đấu giữa Xích Tiêu môn cùng Chấp Kiếm các.
"Nam Cung Tĩnh muốn thanh lý môn hộ, giao đống lộn xộn này cho ta xử lý." Diệp Hồng Tiên là một người thông minh, Từ Hàn đương nhiên cũng không cần giải thích tỉ mỉ cho nàng, lúc đó thẳng thắn nói.
"Ừm"" Diệp Hồng Tiên đưa tay vuốt lọn tóc trên trán mình đến sau tai, sau đó nhìn về phía Từ Hàn hỏi: "Vậy chàng dự định làm như thế nào?"
Chuyện này nhìn qua không hề đơn giản chút nào, Xích Tiêu môn cùng Chấp Kiếm các xé rách da mặt, giờ phút này vị Tiên nhân duy nhất của Chấp Kiếm các là Tiêu Nhiêm không ở Hoành Hoàng thành, nếu Xích Tiêu môn thật sự muốn làm chút chuyện gì đó với Chấp Kiếm các, giờ phút này chính là cơ hội tốt nhất.
Nhưng dù sao trong ngoài Hoành Hoàng thành có triêu đình Đại Hạ giám sát, bọn chúng đương nhiên không có khả năng trực tiếp động võ với Chấp Kiếm các, vậy những Chấp Kiếm nhân này cắm ở Chấp Kiếm các, bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội chính là quân cờ mà bọn chúng có thể lợi dụng, Nam Cung Tĩnh ném đống khoai lang nóng bỏng tay này vào trong tay Từ Hàn, chính là để tránh cho đến lúc xảy ra chuyện gì đó, bị đánh trở tay không kịp.
"Binh đến tướng chắn nước đến đất chặn, chuyện trên đời mà, phải làm từng việc một." Chỉ là thái độ của Từ Hàn lại bình tĩnh ngoài dự liệu của Diệp Hồng Tiên, thiếu niên kia mỉm cười, rất nhàn nhã cầm lấy bát đũa, gắp một chút đồ ăn bỏ vào trong miệng, sau đó sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, phun những thức ăn kia ra, chua xót nói: "Lần sau bảo Sở đại ca bỏ ít muối một chút."
Thế nhưng Diệp Hồng Tiên thấy vậy, trong đôi mắt đẹp hiện ra sát khí, nàng nhìn chằm chằm Từ Hàn, cắn răng lạnh giọng nói: "Đồ ăn Sở đại ca làm sớm đã bị bọn họ ăn sạch."
"À? Cái này là..." Từ Hàn ngẩn người, theo bản năng hỏi.
Diệp Hồng Tiên nhíu mày càng sâu, ngữ điệu của nàng cũng âm hàn thêm vài phần: "Chàng cứ nói xem?"