Chương 187: Ta cũng không biết
Chương 187: Ta cũng không biếtChương 187: Ta cũng không biết
Sau khi Từ Hàn cố nén mùi vị mặn đắng kia ăn xong một bàn thức ăn, hàn ý trong mắt Diệp Hồng Tiên rốt cục cũng giảm bớt vài phần.
Dường như là vì bù đắp cho sai lầm lúc trước, Từ Hàn ở khi đó còn đánh nấc một cái, dùng một loại giọng điệu cực kỳ khoa trương cao giọng nói: "Ngon quái”
Nhìn Từ Hàn với đôi môi trắng bệch, cùng với bộ dáng giả bộ thành thật kia, Diệp Hồng Tiên cuối cùng cũng không kìm được nữa, nàng nở nụ cười, thu hồi bát đũa: "Lần sau vẫn nên bảo Sở đại ca nấu cho chàng ăn đi."
"Đừng, ta cảm thấy nàng làm ngon hơn Sở đại ca." Từ Hàn nào dám đáp ứng việc này, vào lúc đó vội vàng nói.
Diệp Hồng Tiên xuất thân danh môn, nói là kim chi ngọc diệp cũng không quá đáng, tự mình nấu một bữa cơm vì Từ Hàn, tuy rằng hương vị kém một chút, nhưng mặc kệ hình thức bên ngoài hay là lựa chọn nguyên liệu nấu ăn hiển nhiên đều rất tốn công phu, phần tình nghĩa này quan trọng hơn gấp trăm lần so với thức ăn mỹ vị hay không, lời này của hắn cũng rất chân tâm thật ý.
Diệp Hồng Tiên đại khái cũng nhìn ra điểm này, nàng lườm Từ Hàn một cái, cũng thu hồi tâm tư dây dưa với hắn trong việc này.
"Nói đi, bây giờ chàng rốt cuộc muốn làm như thế nào." Nàng bỏ những chiếc dĩa kia vào hộp cơm, lúc này mới đảo mắt nhìn về phía Từ Hàn, chính trực hỏi.
Thế cục Đại Hạ cũng không yên bình, điểm này mặc kệ đối với triều đình hay là giang hồ đều là như thế, mà Từ Hàn rất không khéo lại tham dự vào trong đó, nàng đương nhiên vì thế mà có chút lo lắng.
"Ta đã đáp ứng giúp Tiêu Nhiêm làm ba việc, nếu chuyện đầu tiên đã tới, vậy liền trốn không thoát. Chỉ là địch ở trong bóng tối, chúng ta ở ngoài sáng, muốn gối cao ngủ kỹ không khỏi không thực tế, thay vì cả ngày lo lắng, chi bằng ngẫm lại làm thế nào làm tốt việc thứ hai trước." Từ Hàn cười ha hả nói.
"Chuyện thứ hai?" Diệp Hồng Tiên sửng sốt, có chút tò mò hỏi.
Lúc này Từ Hàn mới rút một tờ giấy viết thư từ cuối xấp giấy kia ra, đặt lên trước người Diệp Hồng Tiên: "Chuyện này thú vị hơn nhiều so với chuyện Chấp Kiếm các."
Nghe Từ Hàn nói vậy, Diệp Hồng Tiên liên đảo mắt nhìn về phía tờ giấy kia, những thứ viết trên đó ngược lại đã gợi lên lòng hiếu kỳ của nữ tử thành công, nàng chú mắt đọc thật kỹ, sắc mặt lại dân dần trở nên có chút cổ quái.
Nội dung trên giấy chính là mấy vụ án mạng xảy ra ở Hoành Hoàng thành, mấy nạn nhân đại khái đều chết thảm thiết, bị lột sạch trái tim. Chuyện như vậy đương nhiên không tránh khỏi dẫn tới một ít tin đồn, ví dụ như là có yêu tà tác oai tác quái.
Chuyện như vậy thực ra cũng không tính là có gì dị thường, mặc kệ giang hồ cừu sát hay là trả thù tư oan, giết người đoạt mạng cũng không tính là chuyện kỳ lạ.
Nhưng kỳ quái chính là chuyện này lại phát sinh ở Hoành Hoàng thành, mà liên tiếp mấy lần, hung thủ vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật như cũ. Phải biết rằng trong Hoành Hoàng thành, cách nói không thấy huyết nhận không chỉ có tác dụng đối với nhân sĩ giang hồ, đối với dân chúng bình thường cũng là như thế. Bất kể Chấp Kiếm các hay là Minh Kính ty chuyên môn phụ trách điều tra án mạng trong Hoành Hoàng thành đều là cao thủ phương diện này, rất ít người dám đi đụng chạm uy nghiêm của bọn họ.
Đương nhiên hai thế lực bị liên tiếp khiêu khích như vậy, lại chậm chạp không có người bị bắt quy án, cũng coi như là tồn tại duy nhất gần mười năm qua.
"Chẳng lẽ thật đúng là Yêu vật?" Diệp Hồng Tiên hiển nhiên cũng ngửi ra mùi vị từ trong những ghi chép này, thần sắc nàng có chút cổ quái hỏi.
"Chuyện cổ quái thế gian này đại khái đều sẽ bị đổ cho là Yêu tà tác quái, nhưng ít nhiều trong đó là Yêu tà làm loạn, có điều lại là số ít, thế nhưng Tiêu Nhiêm đã cố ý dặn dò ta việc này, nghĩ đến tất có gì kỳ quái, Nam Cung Tĩnh đưa những Chấp Kiếm nhân kia đến trong tay ta, mặc dù là phiền toái lớn, nhưng trước khi phiền toái phát sinh, những người này sẽ có thể giúp ta một việc nhỏ." Ánh mắt Từ Hàn lúc đó híp lại, hắn nhìn Diệp Hồng Tiên, ý cười trong mắt chợt triển lộ ra.
Diệp Hồng Tiên khi đó tựa như có điều ngộ ra, nàng cổ quái nhìn chằm chằm Từ Hàn, trong con ngươi tựa như biết nói chuyện cũng tràn ngập ý cười. ...
"Nam Cung đại nhân, ta cảm thấy lẽ ra phải giải thích việc này cho Thân Cơ phủ một lời." Trong phủ đệ Chấp Kiếm các, một vị Nho sinh trung niên dáng người thon dài, nhìn Nam Cung Tĩnh ngồi ở cửa chính phủ, trâm giọng nói.
Chạng vạng hôm nay qua đi, vị áo bào vàng bảy tuyến mới tấn thăng kia liền triệu tập hơn một trăm Chấp Kiếm nhân mà Nam Cung Tĩnh mang đến cho hắn, xuyên qua các nơi trong Hoành Hoàng thành, đánh cờ hiệu tìm kiếm vị yêu vật hại người khắp nơi gần đây.
Phải biết rằng vụ án trong Hoành Hoàng thành này, ngoài mặt vẫn do vị chủ nhân Minh Kính ty trước mắt này quản lý, bọn họ vì bắt được yêu vật hại người kia đã giăng thiên la địa võng trong Hoành Hoàng thành mấy ngày, các nơi ở trong tòa thành này đều có tai mắt do Minh Kính ty an bài.
Từ Hàn lại đột nhiên phái ra nhiều Chấp Kiếm nhân tuần tra Hoành Hoàng thành như vậy không khác gì đánh cỏ động rắn, khiến mưu đồ vất vả ngồi xổm canh gác mấy ngày nay của Minh Kính ty nước chảy về sông. Cũng khó trách Minh Kính hầu xưa nay chưa từng hỏi chuyện giang hồ tìm tới cửa, hùng hổ bức hỏi Nam Cung Tĩnh.
Sắc mặt Nam Cung Tĩnh khi đó cũng trâm xuống, nàng có chút đau đầu vì Từ Hàn làm việc như vậy.
"Tào đại nhân yên tâm, việc này ta nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích, ngài chỉ cần trở vê nghỉ ngơi, cũng thay ta xin lỗi chư vị Minh Kính ty, ta sẽ trở về bức hỏi Từ Hàn tìm nguyên nhân." Sau khi suy tư một hồi, Nam Cung Tĩnh cuối cùng trầm giọng nói.
Thái độ của Nam Cung Tĩnh đại khái có thể coi là làm cho người ta hài lòng, hơn nữa Chấp Kiếm các xưa nay đồng khí liên chi cùng triều đình, vị Minh Kính Hầu gọi là Tào Miện kia hiển nhiên cũng không có ý định hiện tại xé rách da mặt cùng Nam Cung Tĩnh, y cũng trầm mặt xuống nói: "Ác nhân kia đã hại bảy mạng người, triều đình mặc dù áp chế, nhưng trong thành trấn đã nổi lên lời đồn đãi, nếu cứ trì hoãn như thế, sợ làm cho lòng người Hoành Hoàng thành hoảng sợ, đến lúc đó triều đình trách tội xuống. Chấp Kiếm các phải chuẩn bị tốt gánh chịu hậu quả, Nam Cung đại nhân cũng nên tự lo dần là vừa."
Dứt lời này, vị Nho sinh kia liền phất ống tay áo, nghênh ngang rời đi.
Đợi đến khi Tào Miện đi xa, trong Chấp Kiếm phủ rộng lớn chỉ còn lại tỷ đệ nhà Nam Cung.
Nam Cung Trác đương nhiên là một người không giấu được tâm sự, gã khi đó bước nhanh đến trước mặt Nam Cung Tĩnh, có chút sốt sắng nói: "A tỷ, đệ lập tức đi tìm Từ huynh, để cho hắn thu liễm một chút, không nên trêu chọc người của triêu đình."
Tâm tư Nam Cung Trác rất đơn giản, gã thấy Từ Hàn là người của Chấp Kiếm các, cũng chính là người của mình, chỗ có thể nhắc nhở đương nhiên phải không chút do dự, chọc giận Minh Kính ty đối với Từ Hàn mà nói cũng không thể tính là một chuyện tốt. Thấy vẻ mặt lo lắng của Nam Cung Trác, Nam Cung Tĩnh không khỏi có chút đau đầu, nàng trầm giọng nói: "Không được đi.'
"Vì sao?" Nam Cung Trác sửng sốt, có chút khó hiểu hỏi.
Nhưng Nam Cung Tĩnh lại chỉ cúi đầu trâm mặc, cũng không để ý tới gã.
Nam Cung Trác nghĩ đến mấy chuyện không vui phát sinh giữa Nam Cung Tĩnh và Từ Hàn, thâm tưởng là lão tỷ nhà mình muốn mượn cơ hội trả thù đối phương, điều này làm cho gã lập tức có chút bất mãn, ngữ điệu cũng không khỏi lớn hơn vài phần: “A tỷ, Từ huynh mặc kệ nói như thế nào cũng có ân với chúng ta, huống hồ huynh ấy hiện giờ cũng là người của Chấp Kiếm các chúng ta, tỷ làm việc như thế không khỏi không ổn."
Đại khái là do đã lâu không bị đệ đệ nhà mình giảng dạy đạo lý như vậy, Nam Cung Tĩnh nghe được lời này, hai tròng mắt lập tức lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Nam Cung Trác liền trâm giọng hỏi: "Ngươi đang giáo huấn ta sao?"
Nam Cung Tĩnh đã tích uy trong đáy lòng Nam Cung Trác rất lâu, thiếu niên kia nghe nói vậy thấy sắc mặt đại tỷ nhà mình không tốt, vẻ mặt chính khí lâm liệt vừa rồi của gã lập tức tiêu trừ hơn phân nửa.
Gã theo bản năng rụt cổ lại, ngữ điệu cũng nhỏ đi vài phần: "Đệ chỉ cảm thấy, a tỷ làm như thế... có chút không thích hợp..."
"Nhìn chút đức hạnh này của ngươi đi." Nam Cung Tĩnh trợn trắng mắt, đại khái có chút không thích bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của đệ đệ nhà mình. Nhưng cuối cùng nàng vẫn bổ sung: "Họ Từ kia thông minh hơn ngươi nhiều lắm, chuyện ngươi có thể nghĩ đến, hắn không nghĩ ra hay sao?"
Nam Cung Trác lập tức biến sắc, dường như hiểu được cái gì đó, lại nói: "Ý của a tỷ là Từ huynh là có mưu đồ khác?"
"Ngươi cho rằng thế nào?"
"Ha ha, vẫn là a tỷ thông minh, nhưng Từ huynh đến tột cùng muốn làm cái gì vậy?"
"Vì sao A tỷ không trả lời đệ? Để đệ dự đoán một chút được không?"
'A tỷ, đệ quả thật ngu ngốc, không bằng tỷ nói cho đệ biết đi?"
'A tỷ...
"Ta cũng không biết..."