Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 576 - Chương 188: Đợi Đến Khi Nào

Chương 188: Đợi đến khi nào Chương 188: Đợi đến khi nàoChương 188: Đợi đến khi nào

"Không phải nói... những người kia... tất cả đều là... kẻ xấu... sao? Tại sao... Phủ chủ đại nhân... vẫn còn muốn... dùng bọn họ?" Hoành Hoàng thành vào ban đêm, trong một tòa tửu lâu cao ba tâng, Tô Mộ An vừa ăn kẹo hồ lô, trong miệng phát ra từng thanh âm đứt quãng

Phương Tử Ngư ở một bên nghe vậy, bất đắc dĩ nhìn hài tử đang ăn say sưa một cái, tức giận nói: "Ngươi hỏi ta, làm sao ta biết được?"

Từ Hàn đêm đó liền phái những Chấp Kiếm nhân ra, gióng trống khua chiêng tuần tra Hoành Hoàng thành.

Chuyện như vậy đương nhiên không thể gạt được mọi người trong phủ, Tô Mộ An nghe nói muốn bắt Yêu vật, tiểu tử kia đương nhiên không chịu buông tha chuyện "hành hiệp trượng nghĩa" như vậy, la hét liên muốn đi theo, Từ Hàn lại không cho, sợ đứa nhỏ này ngoài ý muốn nhận phải tổn thương, nhưng tiểu tử kia lại một lòng muốn noi theo vị tổ tông kia của gã, làm một đại đao khách ái quốc cứu dân, Từ Hàn không ngăn được gã, chỉ có thể để Phương Tử Ngư đi theo phòng ngừa bất trắc.

Hơn nữa trước đó hắn còn dặn dò Phương Tử Ngư, dẫn Tô Mộ An nhìn từ xa là được, không có mệnh lệnh của hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, dù sao chuyện bắt Yêu vật này cũng không đơn giản chỉ ngày một ngày hai, lấy chút suy đoán của hắn đối với cái gọi là Yêu vật kia thì nếu muốn bức ra vật này, chỉ sợ phải hao phí một chút thời gian, hắn phỏng theo tâm tính của hài tử. Sau khi mất đi cỗ nhiệt huyết này, có lẽ cũng sẽ không tham dự vào việc này nữa.

Thế nhưng hắn lại đánh giá thấp độ dẻo dai của Tô Mộ An.

Khoảng chừng đã bốn ngày trôi qua, những Chấp Kiếm nhân kia bị Từ Hàn chia ra thành hai ca, mỗi ngày không ngừng tuần tra qua lại, những vẫn không hề thu hoạch được gì, nhưng nhiệt tình của Tô Mộ An vẫn chưa bị tiêu hao nửa phần, ngược lại Phương đại tiểu thư chán ghét không thôi, sớm đã mất kiên nhẫn, mỗi ngày đều bị Tô Mộ An kéo đi lên trên lâu cao giám thị khu vực Từ Hàn giao cho bọn họ.

Đương nhiên cái gọi là khu vực này trong tính toán của Từ Hàn, chắc chắn không có khả năng xuất hiện thứ hại tính mạng người kia.

"Thế chúng ta phái nhiều người như vậy đi ra ngoài tuần tra, vậy người xấu kia có thể xuất hiện sao?" Tô Mộ An đương nhiên không nghĩ tới những thứ này, gã nhìn Phương Tử Ngư tiếp tục hỏi.

"Nếu ngươi là người xấu, vậy sẽ xuất hiện sao?" Mấy ngày nay Phương đại tiểu thư vẫn bị Tô Mộ An lôi kéo đi tới nơi này, đáy lòng đương nhiên tràn ngập oán khí đối với gã, giờ phút này nói chuyện cũng cực kỳ không khách khí.

Tô Mộ An lại không nghe ra oán khí trong lời nói của Phương đại tiểu thư, gã rất tự giác nghiêng đầu, cau mày suy tư một hồi, lúc này mới nói: "Chắc là sẽ không."

"Như vậy không phải là đúng rồi." Phương Tử Ngư nói, vẻ mặt nhìn qua đã ít nhiều có chút không yên lòng.

"Vậy vì sao Phủ chủ đại nhân phải làm như thế?" Tô Mộ An lại tiếp tục truy hỏi không dứt.

Đại khái vì nghe đi nghe lại vấn đề này quá nhiều lần, Phương Tử Ngư không chút nghĩ ngợi đáp lại: "Lừa gạt ngươi.'

Lời này vừa ra khỏi miệng, Tô Mộ An lập tức sửng sốt, gã thậm chí ngay cả kẹo hồ lô trong tay cũng không để ý tiếp tục ăn, mà mở to tròng mắt nhìn Phương Tử Ngư, giống như là nghe được chuyện không thể tưởng tượng nổi. Phương Tử Ngư lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nàng ý thức được mình tựa như đã nói sai lời gì đó, tâm tư Tô Mộ An vốn đơn thuần, trong lòng sùng bái Từ Hàn đến cực hạn, nếu thật sự để cho gã biết Từ Hàn lừa gạt, chỉ sợ đủ để cho tiểu gia hỏa này thương tâm một thời gian.

Phương Tử Ngư nhìn Tô Mộ An mở to tròng mắt, trong lòng có chút bối rối, khi đó đang muốn há mồm nói cái gì đó để khắc phục việc này, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, thanh âm Tô Mộ An lại vang lên.

Chỉ thấy vẻ mặt tiểu gia hỏa này bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đệ biết rồi!"

"Ngươi biết gì?" Phương Tử Ngư có chút chột dạ hỏi, nếu Tô Mộ An vì thế mà đau lòng, nàng cũng không biết làm thế nào để an ủi đối phương.

"Thì ra Phương tỷ tỷ cũng ngốc như đệ, Phủ chủ đại nhân rất thông minh, hắn làm như vậy nhất định có ý nghĩ của riêng mình, Phương tỷ tỷ cũng không biết, cho nên mới lừa gạt đệ như vậy." Nói xong, trên mặt Tô Mộ An lộ ra một tia tốt sắc, dường như đang âm thâm mừng rỡ vì mình.

Phương Tử Ngư nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức cổ quái, nàng cuối cùng vẫn đánh giá sai sùng bái mù quáng của tiểu gia hỏa này đối với Từ Hàn, gã có lẽ chưa bao giờ nghĩ tới Từ Hàn sẽ lừa gạt mình, cho dù lừa gạt như vậy là vì bảo đảm an toàn của gã.

Phương Tử Ngư nghe đến lúc này, vừa tức giận vừa buồn cười, thế nhưng có giáo huấn lúc trước, nàng đương nhiên sẽ không tiến hành tranh giành miệng lưỡi cùng tiểu gia hỏa này nữa, nàng liên tục gật đầu: "Ừm, không thể tưởng được tiểu An An lại thông minh như vậy, quả nhiên không thể gạt được ngươi."

Tô Mộ An nghe vậy trên mặt lập tức lộ ra ý cười quả nhiên như thế, Phương Tử Ngư nhìn thấy cảnh này, đáy lòng lại nhịn không được thở dài một tiếng: Gia hỏa Từ Hàn này... quả nhiên là ăn hết nam nữ a......

Ngồi trong tửu lâu cách đó không xa, Diệp Hồng Tiên thu hết tình cảnh như vậy vào đáy mắt, quay đầu nhìn về phía Từ Hàn đang ngồi nghiêm túc phía sau.

"Không thể tưởng được Tử Ngư lại bị tiểu Mộ An thu thập phục tùng như thế." Nàng mím môi cười, đi tới bên cạnh Từ Hàn. Cách có chút khoảng cách, nàng đương nhiên là không nghe thấy đối thoại giữa Phương Tử Ngư cùng Tô Mộ An, nhưng mỗi lần nghĩ đến mấy ngày nay Phương Tử Ngư mang vẻ mặt không tình nguyện bị Tô Mộ An hưng phấn kéo tới canh đêm, cho dù với tính tình Diệp Hồng Tiên, cũng âm thầm cảm thấy có chút buồn cười.

Giờ phút này Từ Hàn đang lật xem một tấm bản đồ Hoành Hoàng thành trải đây mặt bàn, hắn cầm một cây bút lông vẽ một số dấu hiệu trên bản đồ, khi nghe Diệp Hồng Tiên nói như vậy cũng không ngẩng đầu đáp lại: "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, sợ là tương tự Tống huynh đối với cùng Sở đại ca năm đó." Nói đến đây, Từ Hàn chợt dừng bút lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Hồng Tiên hỏi: "Nghe nói hài tử Tống huynh đã được sinh ra, không biết tên là gì?"

"Từ Lai." Diệp Hồng Tiên ngồi xuống bên cạnh Từ Hàn, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm thiếu niên.

"Từ Lai? Tống Từ Lai? Gió mát từ từ đến, một cái tên hay." Từ Hàn chưa phát ra dị thường, hắn lẩm bẩm như thế, liền cúi đầu lần nữa, bắt đầu tiếp tục vẽ cái gì đó trên bản đồ.

Diệp Hồng Tiên nhìn tấm bản đồ bị hắn phác họa có chút lộn xộn, bĩu môi, từ sau khi quyết định tìm được vị "yêu vật" hại người kia, Từ Hàn mỗi ngày đều mang theo bản đồ này vẽ cái gì ở trên đó, cho dù ngay cả nàng cũng không rõ hắn đến tột cùng đang có chủ ý gì, nhưng nàng lại rõ ràng lấy tính tình của Từ Hàn, chưa bao giờ làm việc vô dụng. Cho nên nàng cũng cực kỳ biết điêu không hỏi nhiêu nguyên nhân.

Nhưng bây giờ nàng dường như có một chút thiếu kiên nhẫn, ngay lúc đó đột nhiên lên tiếng hỏi: "Chúng ta phải đợi đến khi nào?"

Lúc này Từ Hàn dùng bút vẽ một chỗ nào đó trên bản đồ, vì thế trên toàn bộ bản đồ chỉ còn lại một chỗ còn chưa bị Từ Hàn phác họa, mà chỗ đó rõ ràng chính là nơi tụ tập của Sâm La điện lúc trước - ngõ Khổ Đầu!

"Gần như xong rồi. Có lẽ hai ngày nữa sẽ có thể có kết quả, mấy ngày nay vất vả cho nàng rồi." Từ Hàn ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hồng Tiên, có chút áy náy nói.

Nhưng ai ngờ Diệp Hồng Tiên nghe được lời này lại quay đầu nhìn về phía hắn, nàng rất không rõ nguyên nhân chớp chớp mắt.

"Ta muốn hỏi là..."

Khóe miệng nàng lúc đó đột nhiên lộ ra một tia ý cười, nàng tiến đến bên tai Từ Hàn, hơi thở như lan nói.

"Lúc nào chúng ta cũng có thể có tiểu Từ Hàn của mình..."
Bình Luận (0)
Comment