Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 580 - Chương 192: Kiếp Của Ngươi Đang Ở Trên Đường

Chương 192: Kiếp của ngươi đang ở trên đường Chương 192: Kiếp của ngươi đang ở trên đườngChương 192: Kiếp của ngươi đang ở trên đường

Phật đường sâu trong Long Ẩn tự, cửa Phật có trâm hương quanh quẩn, từng đạo phạm xướng như có như không quanh quẩn trước Phật đường này.

Trước cửa Phật đường cổ kính treo tấm biển bằng sắt móc bạc, trên đó có bốn chữ lớn: Đại Tượng Đại Thiện!

Mà ngay trong Phật đường này, hai vị hòa thượng một già một trẻ khoanh chân ngồi đối diện, bộ dáng cực kỳ giống cảnh tượng trong miếu thờ rách nát trước khi Quảng Lâm Quỷ xuất sơn năm đó.

"Cho nên nói, người cần độ chín kiếp, Phật cần chịu Cửu Nan, mới có thể có được một đường thời cơ chứng đạo." Thân là Phương trượng của Long Ẩn tự, Bất Khổ đại sư dường như vừa nói xong một đạo biện luận trường thiên, vào lúc đó thản nhiên nói.

Tiểu hòa thượng ngẩng đầu nhìn lão hòa thượng trước mắt, trong ánh mắt gã tràn đầy hoang mang cùng khó hiểu, gã hỏi đối phương: "Nhưng chuyện này có liên quan gì đến ta?"

Ánh mắt lão hòa thượng nheo lại, lão nhìn chằm chằm tiểu hòa thượng, trên mặt mang theo ý cười, trong miệng lại phát ra một tiếng thở dài: "Ngươi còn kém một nan."

"Ý ngươi là sao? Nan là gì? Nó liên quan thế nào với ta?" Trên mặt tiểu hòa thượng chợt hiện ra vẻ bối rối, gã tựa như nghĩ tới cái gì đó, nhưng lại không muốn nhớ rõ thứ kia, gã mơ hồ ý thức được một khi nhớ tới chuyện kia, gã sẽ mất đi một vài thứ, mà những thứ kia là vật hắn từng thề phải lấy tính mạng thủ hộ.

Gã chất vấn Bất Khổ đại sư, trên mặt đầy ắp lo lắng, trong ngữ điệu bao trùm nóng nảy đều thể hiện rõ sự bất an trong lòng gã lúc này.

Lão hòa thượng cũng không hồi đáp câu hỏi của gã, lão chỉ híp mắt, yên lặng nhìn tiểu hòa thượng này, khóe miệng mỉm cười, trong mặt tràn đầy từ bi đại ái.

Ánh mắt như vậy làm cho bất an trong lòng tiểu hòa thượng càng sâu.

Trong tích tắc sát khí của tiểu hòa thượng bắt đầu khởi động: "Ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì? Ta không phải Lý Đông Quân, ta không biết...

Nhưng trong nháy mắt nói ra lời này, tiểu hòa thượng liền ý thức được có cái gì đó không đúng, lời nói của gã đột nhiên ngừng lại.

Trong mắt lão hòa thượng lại sáng lên một đường hào quang, lão nhẹ giọng nói: "Ta chưa từng nói ngươi là Lý Đông Quân."

Hoang mang trong mắt tiểu hòa thượng lại trở nên tràn ngập theo lời nói của lão hòa thượng, gã lẩm bẩm nói: "Nếu ta không phải Lý Đông Quân, vậy ta là ai? Vì sao ngươi phải nhốt ta ở đây, ta rõ ràng còn có chuyện rất trọng yếu phải làm, nhưng vì sao ta không nhớ được chuyện kia là gì?"

Khi đó phía sau Bất Khổ đại sư có một pho tượng Phật màu vàng trang nghiêm hiện lên, lão đứng lên, nhìn tiểu hòa thượng, ánh mắt vừa thương hại vừa từ bi, lão vươn tay, nhẹ nhàng điểm một cái ở mi tâm gã, mà tượng Phật sau lưng cũng lập tức vươn tay, điểm vào mi tâm của tiểu hòa thượng kia.

Đang!

Nương theo một tiếng vang nhỏ, một khắc kia Phật âm trong thiên địa vang vọng, không ngừng phạm xướng.

Con ngươi đầy hoảng sợ của tiểu hòa thượng nhắm lại, sau mấy hơi thở bất ngờ mở ra.

Đây chẳng qua chỉ là chuyện trong tích tắc, trong mắt tiểu hòa thượng đã không còn chút hoang mang nào, gã nghiêng mắt nhìn về phía thiên địa bên ngoài Phật đường, trong con ngươi đầy ắp từ bi.

Gã nhẹ giọng nỉ non, âm như hoa sen, điệu như ngâm nga: "Ta là Phật, ta sinh ra vì cứu thế, ta đáp ứng...'

Nói đến chỗ này, trong mắt tiểu hòa thượng lộ ra vẻ giãy giụa, nhưng rất nhanh đã bị bao phủ dưới Phật quang đầy trời bỗng nhiên dâng lên trong Phật đường này.

Trong mắt gã có một giọt gì đó trong suốt, sau một trận cuồn cuộn trào ra khỏi hốc mắt, thuận theo gò má trôi xuống.

Gã lẩm bẩm một lần nữa: "Ta nên phổ độ tất cả chúng sinh ... Cũng nên..."

"Hàng yêu!"

"Phục mail"

Thanh âm này vừa dứt, trong Phật đường ánh vàng đại tác, trong Long Ẩn sơn như có mặt trời chói chang dâng lên, huy hoàng chiếu rọi, Phật âm không dứt.

Lão hòa thượng nhìn toàn bộ chuyện này, trong mắt chợt hiện ra vẻ mệt mỏi, sau đó lão ngẩng đầu nhìn ra ngoài Phật đường, lại thở dài một tiếng: "Kiếp của ngươi... đang ở trên đường.......

"Rốt cuộc nó muốn đi đâu?"

Diệp Hồng Tiên bôn tẩu trên những mái nhà cao nhất của Hoành Hoàng thành đảo mắt nhìn về phía Từ Hàn bên cạnh, ngữ khí bình tĩnh hỏi.

Sắc trời giờ phút này đã sáng lên, trên đường phố Hoành Hoàng thành có thể tùy ý thấy được thương nhân dậy sớm cùng với những người đi đường hấp tấp phải đi đến một nơi nào đó để mưu sinh kế.

Bán yêu kia xông thẳng trên đường phố, rất nhanh liền dẫn đến xôn xao, binh lính phụ trách thủ thành theo tiếng mà động, muốn ngăn cản Bán yêu này, lại bị Từ Hàn ngăn cản, thực lực của Bán yêu này cực kỳ mạnh mẽ, lúc truy đuổi, đám người bọn họ đã mấy lần ra tay cũng không tạo thành thương tổn thực chất đối với nó, những sĩ tốt tâm thường này xông lên cũng chỉ chôn vùi tính mạng một cách vô ích.

Từ Hàn cũng không phải hạng người nhân từ nương tay, nhưng nếu chỉ là một lời nói có thể cứu được tính mạng của những sĩ tốt kia, hắn cũng không ngại phí chút miệng lưỡi.

Những sĩ tốt kia cũng biết thân phận áo bào vàng bảy tuyến của Từ Hàn, bọn họ đương nhiên sẽ không quan tâm đến lời đồn đãi cùng các loại ân oán trên giang hồ, bọn họ nhận phần ân tình này của Từ Hàn, dưới sự chỉ huy của hắn xua tan đám người phía trước.

Cách làm như vậy đương nhiên không chỉ mở đường cho Bán yêu đang chạy trốn kia, Từ Hàn trước đó ra tay phát hiện tuy rằng khí thế quanh thân Bán yêu này không ngừng bốc lên, nhưng bỗng nhiên không còn tâm tư phản kích đám người Từ Hàn, vô luận bọn họ ra tay như thế nào, nó cũng chỉ tránh né sau đó một đường cúi đầu chạy như điên.

Đám người Từ Hàn tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng giờ phút này Bán yêu kia đã vọt vào trung tâm Hoành Hoàng thành, nếu lúc này ra tay, không nói đến bọn họ có phải là đối thủ của Bán yêu càng thêm cường đại kia hay không, một khi khai chiến sẽ không tránh khỏi thương tổn đến người vô tội, cho nên đám người Từ Hàn đã nhanh chóng thay đổi sách lược, mặc kệ cho Bán yêu kia xuyên qua Hoành Hoàng thành, chờ lúc nó đi đến vùng đất rộng lớn không người lại tái chiến, thứ hai là Bán yêu này dường như càng ngày càng mạnh. Từ Hàn cho rằng dưới động tĩnh lớn như vậy, các đại nhân vật trong Hoành Hoàng thành cuối cùng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn chứ?

Nhưng trên thực tế, đám đại nhân vật kia vốn cũng không có ý định ra tay, may mắn là Bán yêu kia một đường chạy như điên, cũng không xuất thủ đả thương người.

Chỉ là nghi hoặc trong lòng mọi người lại theo truy đuổi như vậy mà dần dần trở nên nồng đậm.

Mới đầu bọn họ cho rằng Bán yêu này kinh hãi vì bị bọn họ ra tay, không còn dũng khí chiến đấu nữa, cho nên chạy trốn một cách mù quáng, mọi người cũng muốn thông qua không ngừng tiến công mà trục xuất ra ngoài Hoành Hoàng thành, nhưng Bán yêu kia lại tựa như sớm có mục tiêu, một đường xông vào trung tâm Hoành Hoàng thành, vì thế mọi người không ngừng phát động công kích ý đồ cản trở, nhưng nó thà rằng chống lại những tiến công này, cũng phải nhanh chóng hướng tiến về mục tiêu đã được định trước, vì thế trên người nó còn thêm ra mấy vết thương nhìn thấy mà giật mình.

Nhưng sau khi đi tới trung tâm, nó vẫn chưa dừng chân lại tiếp tục chạy tới một nơi nào đó.

Hành vi như vậy quả thực quỷ dị đến cực điểm, cho nên Diệp Hồng Tiên mới có nghi vấn lúc trước.

Từ Hàn nghe vậy nhíu nhíu mày, hắn phi thân mà lên, đứng trên không trung mấy chục trượng, sau đó cúi đầu nhìn theo con đường Bán yêu xông qua, chỗ cuối con đường dài này rõ ràng là tông môn đứng đầu Đại Hạ - Long Ẩn tựi

Hắn dường như có điều ngộ ra, hạ thân thể xuống, nhìn hắc khí càng lúc càng nồng đậm xung quanh Bán yêu, trong lòng trâm xuống, thấp giọng nói.

"Nó muốn làm điều gì đó trước khi bị cắn nuốt..."

"Hoặc..."

"Đi gặp ai đó ...'
Bình Luận (0)
Comment