Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 581 - Chương 193: Có Rất Nhiêu

Chương 193: Có rất nhiêu Chương 193: Có rất nhiêuChương 193: Có rất nhiêu

Từ Hàn lẩm bẩm tự nói không thể gạt được lỗ tai Diệp Hồng Tiên ở một bên.

Nữ tử quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, nghi hoặc nói: "Cắn nuốt? Ý chàng là sao?"

Từ Hàn nghe vậy phục hồi tinh thần lại, đang muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này xa xa lại có hai bóng người đột nhiên rơi xuống.

"Từ Hàn! Ngươi đang làm gì vậy?" Một thân ảnh trong đó lập tức đi tới bên cạnh Từ Hàn, lập tức giận dữ mắng.

Không cần suy nghĩ nhiều, người này đương nhiên chính là một vị áo bào vàng bảy tuyến khác của Chấp Kiếm các, Nam Cung Tĩnh.

Từ Hàn nháo ra động tĩnh ở trong Hoành Hoàng thành này quả thực quá lớn một chút, vị Minh Kính ty tên là Tào Miện kia sáng sớm đã mang theo rất nhiều nhân mã đi tới Chấp Kiếm các, hưng sư vấn tội Nam Cung Tĩnh.

Nam Cung Tĩnh tự biết đuối lý, đương nhiên chỉ có thể liên tục bồi lễ, mà trong lòng lại không tránh khỏi nghẹn lên một bụng lớn oán khí, giờ phút này tìm được Từ Hàn đương nhiên phải phát tiết lửa giận với người khởi xướng tất cả chuyện này.

Đối thoại giữa Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên bị cắt đứt, nhưng hắn vẫn chưa sinh ra chút tức giận nào, trái lại còn quay sang chớp chớp mắt với Nam Cung Tĩnh, vẻ mặt không rõ nguyên nhân nói: "Phụng mệnh các chủ bắt Yêu vật a."

Đại khái là bởi vì bộ dáng giả bộ hồ đồ này của Từ Hàn quá mức đáng hận, hoặc là một số nguyên nhân ngay cả Nam Cung Tĩnh cũng không thể nói rõ, vị áo bào vàng bảy tuyến xưa nay trầm ổn này không thể kìm nén được tức giận trong lòng. Nàng nhìn chằm chằm Từ Hàn, cắn răng nói: "Bắt Yêu vật lại nháo ra trận chiến lớn như vậy ư? Nếu đã phát hiện Yêu vật, vì sao không nhanh chóng bắt được, ngược lại để mặc cho nó chạy tán loạn trong Hoành Hoàng thành, nếu xảy ra tai họa, làm dân chúng bị thương, Chấp Kiếm các ta còn có mặt mũi nào?"

Từ Hàn đại khái chỉ có thể cười cho qua lý do như vậy, nhưng Diệp Hồng Tiên bên cạnh hắn cũng không phải hạng người tốt tính, nàng xưa nay luôn bao che khuyết điểm trong chuyện của Từ Hàn, nào có thể để Nam Cung Tĩnh khiêu khích như vậy?

Lập tức, Diệp Hồng Tiên nhướng mày liên đứng trước người Từ Hàn, rất có tư thế gà mái giữ chồng.

"Minh Kính ty cũng tốt, Nam Cung đại nhân ngươi cũng được, bắt Yêu vật đã mất bao nhiêu thời gian rồi? Đã từng thấy bộ dáng của đối phương chưa? Phu quân ta vừa ra tay đã bức ra, hiệu suất như vậy chỉ sợ là Nam Cung đại nhân nghĩ cũng không dám nghĩ chứ? Huống hồ Yêu vật này đã ở dưới sự giám thị của chúng ta, một đường đi tới mặc dù có chút hỗn loạn, nhưng chưa từng đả thương đến một người. Thiếp thân cũng không biết rốt cuộc vì sao Nam Nhân đại nhân phải tức giận?" Một phen biện giải của Diệp Hồng Tiên làm cho sắc mặt Nam Cung Tĩnh tái mét, nhưng lại không tìm được chỗ nào để phản bác.

Sắc mặt nàng âm trâm nhìn chằm chằm Diệp Hồng Tiên một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói: 'Mặc dù như vậy, quấy nhiễu dân chúng cũng không..."

Chỉ là còn chưa nói xong phản bác như vậy đã bị Diệp Hồng Tiên cắt đứt lần nữa: "Vẫn tốt hơn Nam Cung đại nhân cùng Minh Kính ty kia chỉ có thể ôm cây đợi thỏ, mỗi lần chỉ có thể khoan thai đến muộn sau khi Yêu vật kia giết người chứ?"

"Ngươi!" Nam Cung Tĩnh nghe thấy lời này sát khí bắt đầu khởi động, nàng cất bước tiến lên, dường như muốn ra tay, mà khí thế thân là Đại Diễn cảnh cũng từ trong cơ thể nàng tuôn trào ra.

Nhưng Diệp Hồng Tiên đối mặt với Nam Cung Tĩnh hùng hổ như vậy lại không có một chút sợ hãi, con ngươi nàng híp lại, một bộ trường sam màu đỏ bắt đầu tung bay, khí thế từ trong cơ thể nàng tuôn ra lại không kém chút nào so với Nam Cung Tĩnh.

"Được rồi được rồi." Lúc này Nam Cung Trác ở phía sau Nam Cung Tĩnh thấy thế không ổn vội vàng kéo hai người giương cung bạt kiếm, gã cười ha hả: "Tất cả mọi người đều chỉ vì muốn bắt được Yêu vật kia, nếu đã tìm được đối phương, chúng ta nên liên thủ cùng nhau đối địch, dù sao tất cả mọi người đều là người của Chấp Kiếm các, chớ vì chuyện vặt mà hao tổn hòa khí."

Nam Cung Trác nói như vậy, còn không quên nháy mắt với Từ Hàn, cuối cùng còn vươn một tay giấu ở dưới ống tay áo ra, thật cẩn thận giơ lên một ngón tay cái với Từ Hàn, dù sao nhiều năm như vậy, người có thể khiến tỷ tỷ của gã tức giận đến mức như thế, trong đời này của Nam Cung Trác cũng chỉ có một mình Từ Hàn mà thôi.

Từ Hàn thu hết những thứ này vào đáy mắt, thầm cảm thấy buồn cười, cũng không nhiều lời.

Cũng may Nam Cung Tĩnh này mặc dù cố ý nhằm vào hắn ở rất nhiều chuyện, nhưng coi như nhận thức được đại thể, nàng hung tợn nhìn chằm chằm Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên một cái, liền thu hồi ánh mắt của mình.

"Nói đi, các ngươi tính toán làm như thế nào" Nàng trầm mày hỏi như vậy. Tuy rằng ngữ khí của Nam Cung Tĩnh vẫn không tốt như cũ, nhưng nếu đối phương đã hạ lối thoát, Từ Hàn giờ phút này cũng không cần thiết phải tiếp tục dây dưa trên chuyện này, hắn đưa tay kéo Diệp Hồng Tiên trước người, mà vị giai nhân kia cũng hiểu được tâm tư của hắn, nàng nhẹ nhàng lui về phía sau, bộ dáng nhu thuận lúc này cùng thanh sắc nội liễm lúc trước phảng phất giống như hai người.

Nam Cung Tĩnh trơ mắt nhìn bộ dáng này, lông mày khẽ nhíu lại.

Từ Hàn đương nhiên không phát hiện ra biến hóa rất nhỏ này trên mặt Nam Cung Tĩnh, hắn bình tĩnh chỉ chỉ Bán yêu vẫn còn đang ngang dọc trên đường phố Hoành Hoàng thành, nói: "Vật này có lực lượng rất mạnh, hơn nữa trên người giờ phút này còn đang sinh ra biến hóa không biết, nếu như khai chiến trong thành sẽ không tránh khỏi đả thương người vô tội, bởi vậy chúng ta tính toán đợi nó chạy trốn khỏi nơi này mới tiến hành giao chiến, chỉ là..."

Nói đến đây, Từ Hàn hơi có chút chân chờ.

"Có lời cứ nói thẳng, nhăn nhó nhăn nhó khác gì đàn bà vậy?" Nam Cung Tĩnh dường như có ý đối nghịch với Từ Hàn, lúc này cũng chỉ mới do dự một hai hơi thở, đã khiến nàng tức giận giêu cợt.

Từ Hàn cũng đã quen với hành vi của Nam Cung Tĩnh, hắn mỉm cười cũng không để ở trong lòng, lập tức nói cho nàng nghe một loạt suy đoán của mình lúc trước.

Nam Cung Tĩnh nghe xong những lời này, lông mày nhíu sâu, nàng hơi cảm ứng khí tức trên người Bán yêu kia, đích xác ngửi được một cỗ mùi vị nguy hiểm, sau đó khẽ gật đầu, coi như là đồng ý với kế hoạch của đám người Từ Hàn, chẳng qua trong lòng vẫn không tránh khỏi còn có chút nghi vấn: "Nhưng vì sao nó nhất định phải đi Long Ẩn tự, nơi đó có đại năng Tiên nhân tọa trấn, đi nơi khác còn có khả năng trốn chạy được, đi chỗ đó chẳng khác nào chịu chết hay sao?"

Từ Hàn lại chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói: "Chuyện này cũng chỉ có nó mới biết được.'...

Long Ẩn tự là một trong những tông môn được truyền thừa lâu đời nhất trên thế gian, đương nhiên cũng có chỗ đặc biệt của nó.

Thế nhưng Từ Hàn thế nào cũng không nghĩ tới, tông môn này, hoặc có thể nói là một số nhân vật trong môn vậy mà còn có bản lĩnh tiên tri chuyện chưa biết.

Dựa theo tình hình trước kia, thời điểm này trong Long Ẩn tự ứng với hương khói cường thịnh, hương khách lui tới không dứt, vì cố hết sức giảm bớt thương vong, Từ Hàn sớm đã câu thông cùng những quan quân phụ trách thủ thành kia, cho bọn họ phái ra quân đội đi sơ tán đám người nơi đó, nhưng các quan quân rất nhanh liền truyền đến tin tức, Long Ẩn tự hôm nay đóng cửa, trong sơn môn cũng không có bất kỳ hương khách nào.

Phải biết rằng Long Ẩn tự nhiều năm như vậy, ngoại trừ thi đấu Chấp Kiếm nhân mỗi năm năm một lần ra, gần như chưa bao giờ có tin đóng cửa chùa, Từ Hàn hiển nhiên có lý do tin tưởng, các đại nhân vật trong Long Ẩn tự dường như đã sớm dự liệu được chuyện hôm nay. Huống hồ Yêu vật này nháo ra động tính lớn như vậy ở trong Hoành Hoàng thành, những Tiên nhân trong tòa thành này cũng cực kỳ ăn ý không có một người ra mặt ngăn cản, rất nhiêu trùng hợp liên hệ với nhau, Từ Hàn cho rằng trong đó chỉ sợ còn có một số bí mật mà hắn không biết.

Rất nhanh, Bán yêu kia liền lao ra khỏi Hoành Hoàng thành náo nhiệt, xông thẳng vào trong sơn môn Long Ẩn tự.

Mà ngay trong nháy mắt Bán yêu kia bước vào sơn môn, trong Long Ẩn tự năm ở sườn núi lại chợt sáng lên một đạo Phật quang màu vàng tựa như mặt trời chói chang, hào quang kia cực kỳ chói mắt, nương theo từng trận phạm xướng vang vọng trên ngọn núi.

Dưới Phật quang chiếu rọi, Bán yêu kia lập tức phát ra từng đợt kêu rên thống khổ, mọi người đi theo phía sau nó có thể thấy rất rõ ràng, Phật quang màu vàng kia rơi vào trên người Bán yêu, lân giáp màu tím trên người nó không ngừng bốc lên từng luông sương mù màu trắng, tựa như cành cây bị thiêu cháy, thậm chí còn có một ít máu tươi màu tím dưới sự thiêu đốt như vậy không ngừng thẩm thấu dưới tâng da của nó.

Dung mạo vốn dữ tợn của nó giờ phút này càng lộ ra đáng sợ.

Nhưng dù là như thế, Bán yêu kia vẫn chưa từng dừng bước, trong miệng nó không ngừng phát ra tiếng kêu rên, nhưng bước chân lại kiên định theo bậc thang Long Ẩn sơn mà lên, máu tươi từ trên người nó chảy ra cũng theo bước chân rơi xuống đất.

Tình cảnh này rơi vào trong mắt mọi người, sắc mặt bọn họ đều không khỏi vì thế mà biến đổi.

Hành vi của Bán yêu này quả thực quá mức cổ quái một chút, nếu nó tiếp tục đi như vậy, mọi người thậm chí không cần ra tay, chính bản thân nó sẽ bị thiêu đốt đến chết dưới Phật quang đầy trời này. Bọn họ đương nhiên nghĩ không ra, Bán yêu này đến tột cùng là vì cái gì mới làm ra chuyện như vậy.

"Rốt cuộc nó muốn làm gì? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ chết." Tô Mộ An rốt cuộc mang tâm tính hài tử, thấy thảm trạng của Bán yêu kia, rất nhanh liền quên đi lập trường vốn nên đối địch giữa hai bên, vẻ mặt khó hiểu cùng lo lắng hỏi.

"Nó muốn làm một điều rất quan trọng trước khi chết." Từ Hàn trầm giọng trả lời.

Vẻ mặt Tô Mộ An lúc đó càng thêm hoang mang, gã không hiểu: "Nhưng nếu nó không tới nơi này, không phải sẽ không cần chết sao?"

Từ Hàn nghe vậy, khàn khàn bật cười,'chết" trong miệng hắn cùng cái gọi là "chết" của Tô Mộ An, trên thực tế là hai thứ, nhưng hắn cũng không giải thích tỉ mỉ với Tô Mộ An khác biệt trong đó, dù sao đối với tiểu tử kia mà nói, chuyện này cuối cùng quá mức nặng nề một chút.

Hắn nhìn Bán yêu tập tênh kia, bước chân chậm chạp, trong ánh mắt lại tràn đầy kiên định. Trong lòng trầm xuống, lúc đó vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tô Mộ An, thở dài: "Có một số thứ đối với một số người mà nói, còn quan trọng hơn so với tính mạng, ngươi không cần cảm thấy thương tổn vì thế, bởi vì trong mắt bọn họ, vì những thứ kia, trả bất cứ cái giá nào đều đáng giá."

Tô Mộ An nghe chỗ hiểu chỗ không, gã cũng nhìn Bán yêu kia, rồi mới xoay người ngửa đầu nhìn về phía Từ Hàn bên cạnh, lần nữa hỏi: "Tựa như sư phụ cùng Mặc Kiếm tiên vậy?"

Ở trong lòng tiểu tử kia vẫn luôn luôn canh cánh trong lòng đối với chuyện Nguyên Quy Long cùng Mặc Trần Tử chịu chết năm đó, vừa áy náy khi chỉ biết khoanh tay đứng nhìn, cũng nghi hoặc sự chấp nhất của bọn họ.

Từ Hàn nghe vậy ngẩn người, hắn quay đầu nhìn vê phía nam hài bên cạnh, ánh mắt đối diện với gã, khóe miệng phác họa ra một nụ cười.

Sau đó hắn khẽ gật đầu nói.

"Ừm, là giống nhau."

"Có lẽ hiện tại ngươi không hiểu, nhưng có một ngày ngươi tìm ra một đồ vật như vậy, ngươi sẽ phát hiện, đó thật ra là một chuyện rất hạnh phúc."

"Vậy Phủ chủ đại nhân có thứ như thế không?"

"Ừm... Trước đây không có..."

"Còn bây giờ thì sao?”

Từ Hàn nghiêng đầu nhìn mọi người bên cạnh, ý cười khóe miệng khi đó lại nặng thêm vài phần.

Hắn lại sờ sờ đầu tiểu tử kia, nhẹ giọng nói: "Hiện tại, có rất nhiều."
Bình Luận (0)
Comment